Hộ Quốc Chiến Thần

Chương 191

Một âm thanh lớn vang lên, mảnh đất phía dưới chân bọn họ cũng rung lên. Xung quanh bức tường đá có vô số vụn đá ào ào rơi xuống.

Ngay cả bản thân ngọn núi, phía trên cũng xuất hiện vết nứt.

Nhưng mà bức tường đá lại vẫn đứng yên bất động, đồng thời, sức mạnh cực đại kia từ trên bức tường đá dội ngược lại, lập tức khiến Lâm Vũ bị ép lùi về sau.

Cả người Lâm Vũ lung lay, nhanh chóng ổn định lại, cánh tay không ngừng run rẩy.

Cảnh tượng này khiến Bạch Diệu Thủ vô cùng chấn kinh.

Với sức mạnh của Mục Bắc Vương mà lại không cách nào làm hư tổn được bức tường đá dù chỉ một chút?

Sau khi chấn kinh thì trong lòng Bạch Diệu Thủ lại thầm cảm thấy may mắn.

May mà Mục Bắc Vương chưa đánh vỡ được bức tường đá, nếu không, lỡ ngài ấy bị nhốt vào bên trong thì bản thân anh ta có chết ngàn lần cũng chưa hết tội!


“Sức mạnh thật lớn!”

Lâm Vũ kinh ngạc nhìn bức tường đá không chút tổn hại, “Bức tường đá này quả nhiên kỳ quái! Trông có vẻ như muốn dựa vào sức mạnh để mở ra nơi này, chỉ e là không được.”

“Cho dù không đánh vỡ được thì cũng nhất định sẽ có cách khác!”

Bạch Diệu Thủ quả quyết nói, thật ra là đang an ủi Lâm Vũ.

Lâm Vũ sao có thể không hiểu ý của anh ta, tuy trong lòng có chút thất vọng, nhưng lại không biểu hiện ra ngoài, chỉ gật đầu đồng ý với Bạch Diệu Thủ.

Ngay lúc Lâm Vũ đang nhìn chằm chằm bức tường đá, thì trên bức tường đá đột nhiên xuất hiện tia sáng.

'Từng sợi tia sáng nhỏ kết thành họa tiết một ngôi sao sáu cánh.

Trên họa tiết đó, xuất hiện những ký tự kỳ lạ.

Hai người còn chưa kịp nhìn kỹ, họa tiết ngôi sao sáu cánh và những ký hiệu kì lạ kia lại nhanh chóng chìm vào trong bức tường.

Nhìn lại lần nữa, trên bức tường đá đã không còn vết tích gì hết.

Trong đầu Lâm Vũ nhanh chóng hồi tưởng lại họa tiết và ký tự vừa nhìn thấy, lại hỏi Bạch Diệu Thủ: “Anh có nhìn rõ không?”

Bạch Diệu Thủ lắc đầu đáp: “Không, chỉ nhìn rõ họa tiết ngôi sao sáu cánh, không kịp ghi nhớ những ký tự kia.”

“Tôi cũng không nhìn rõ.”

Lâm Vũ nheo mắt, âm thầm suy nghĩ một lúc, lại hỏi Bạch Diệu Thủ: “Tôi thử đánh lại một cú nữa lên bức tường đá, xem xem tình huống vừa rồi có xuất hiện không! Nếu như xuất hiện, anh ghi nhớ bên trái, tôi ghi nhớ bên phải!”


“Được!”

Biết rõ Lâm Vũ không đánh vỡ được bức tường đá, sẽ không có rủi ro bị nhốt lại, Bạch Diệu Thủ cũng không còn lo lắng nữa, lập tức đồng ý, tập trung tinh thần nhìn bức tường đá.

Lâm Vũ không nói dài dòng, lại lần nữa điều động chân khí, đánh mạnh lên bức tường đá, mà bản thân hắn lại lần nữa bị sức mạnh bên trong bức tường đá

ép lui về phía sau.

Không quá mười giây sau, trên bức tường đá quả nhiên lại xuất hiện cảnh tượng đó một lân nữa.

Hai người không dám chậm trễ, lập tức dựa trên thỏa thuận trước đó, tập trung tinh thần ghi nhớ những ký tự kỳ lạ kia.

Nhưng họ mới ghi nhớ được chưa tới mười ký tự, họa tiết và ký tự lại lần nữa biến mất.

Lâm Vũ không nói nhiều, lại đánh thêm một cú nữa.

Âm

Âm...


Âm thanh cực lớn không ngừng vang vọng trên núi Đại Tiêm. Lâm Vũ hết lần này đến lần khác đánh lên bức tường đá. Những ký tự kia vừa xuất hiện, hai người liền lập tức ghi nhớ. Phụt!

Lại một lần nữa bị ép lui, Lâm Vũ phun ra một ngụm máu. Sức mạnh phản phệ từ bức tường đá đã khiến hắn bị thương. “Mục Bắc Vương!”

Bạch Diệu Thủ biến sắc, hét lớn, rồi chạy về phía Lâm Vũ. “Đừng để ý tới tôi! Tập trung tinh thần, ghi nhớ những ký tự cuối cùng!”

Lâm Vũ quát lớn, không quan tâm đến vết thương của mình, cũng tập trung tinh thần nhìn chằm chằm lên bức tường đá cổ quái kia.

Không thể để Mục Bắc Vương bị thương vô ích! Cuối cùng, hai người đã ghi nhớ toàn bộ những ký tự kia vào trong đầu.

Mãi tới lúc này, Bạch Diệu Thủ mới vội vàng chạy về phía Lâm Vũ, vẻ mặt vô cùng lo lắng hỏi: “Tình trạng vết thương của ngài thế nào rồi?”

“Không có gì đáng lo ngại, chỉ là một chút nội thương mà thôi.”

Lâm Vũ thản nhiên cười, nâng tay lau đi vết máu khóe miệng: “Mau trở về xe, tìm giấy bút vẽ lại những ký tự kia để tránh quên mất!”

Bình Luận (0)
Comment