Hộ Quốc Chiến Thần

Chương 217

"Lão gia!" Mọi người hét lên.

Nhậm Đồng Hoa thậm chí còn tiến lên một bước để dìu Nam Cung Bác. Thấy cánh tay ông ta bị gãy, bà ta rơi nước mắt.

Trong mắt Lâm Vũ lên hàn quang, lạnh lùng nhìn Nam Cung Ngọc Thụ: "Đã hết mười chiêu, chuẩn bị chịu chết đi!"

Nam Cung Ngọc Thụ hoảng sợ hét lớn: "Rõ ràng mới chín chiêu thôi!"

Lâm Vũ cười lạnh nói: 'Một chiêu dùng cho lão già Nam Cung Bác, không tính sao?"

Nam Cung Ngọc Thụ có chút nghẹn lại, nó là nó: "Nó là nó, tôi là tôi!" Ông ta chưa từng nghĩ rằng mình sẽ vì một chiêu mà tranh cãi.

Ông ta chỉ cầu nguyện một chiêu cuối cùng.

Chiêu này không thành công ắt thành nhân!

Ông ta không thể không tranh giành! Cho dù phải mất hết thể diện!

"Quả nhiên là cha con, đều vô liêm sỉ như nhau!"


Lâm Vũ cười lạnh, khinh thường nói: "Đã như vậy thì nhường ông thêm một chiêu thì cũng đâu có sao chứ? Xuất chiêu đi!"

Nam Cung Ngọc Thụ đỏ mặt, gật đầu.

Ông ta hít sâu một hơi, tập trung toàn bộ chân khí trong cơ thể, trên cánh tay nổi lên gân xanh, trong mơ hồ dường như có thể nhìn thấy được luồng chân khí đó chuyển động.

“Bùm!"

Nam Cung Ngọc Thụ tiến lên một bước, những viên gạch xanh dưới chân vỡ †an, cơ thể ông ta như một viên đại bác lao về phía Lâm Vũ với luồng chân khí cực kỳ bá đạo.

Đây rõ ràng là chiêu cùng nhau chết!

Lâm Vũ nhìn ra được ý đồ của Nam Cung Ngọc Thụ, trong mắt lại tràn đầy sự khinh thường.

Cùng lúc đó, trên chiến đao Vô Phong lóe lên một ánh sáng vàng mờ nhạt. Lâm Vũ giơ tay lên, vung chiến đao ra.

Trong nháy mắt, đao mang mười trượng hiện ra. Khi đao mang hiện ra, gió mây cũng đổi màu.

Nơi đao mang đi qua, mọi thứ đều biến thành bột.

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Các bạn vào mê truyện hot.vn hoặc truyen.azz.vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.

Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mêtruyệnhót nhé các bạn.

Nam Cung Ngọc Thụ sợ hãi tột độ, biết mình không thể đỡ được chiêu này nhưng khi muốn chạy trốn thì cũng không kịp nữa rồi.

"Bùm!" Một tiếng nổ cực lớn vang lên. Đao mang va chạm mạnh với luồng chân khí cưồng bạo đó.

Cơ thể Nam Cung Ngọc Thụ bay ra như một con diều đứt dây, đâm vào đống đổ nát của Nam Cung thế gia, nôn ra máu.


Một đao này tuy không thể lấy mạng ông ta nhưng đã khiến ông ta trọng thương.

Ông ta vẫn còn sức phản kháng nhưng gần như đã mất đi ý chí phản kháng.

Đã hết mười chiêu.

Ông ta đã thấy rõ thực lực của Lâm Vũ. Ngay cả khi bản thân ở thời kỳ đỉnh cao cũng không phải đối thủ của hắn, huống hồ, bây giờ ông ta đang trọng

thương.

Chân khí và đao khí phát tán ra cũng khiến mọi người đang theo dõi trận chiến đổ gục.

Nhiều người ngã xuống đất, nôn ra máu, sắc mặt tái mét.

Không có tiếng la hét hay than khóc, dường như mọi người đều đã bị một đao này lấy mất hồn vía.

Ý chí đã bị đánh bại.

Bây giờ, chỉ có nỗi sợ hãi vô tận đã hoàn toàn nuốt chửng họ, khiến họ thậm chí không thể phát ra âm thanh.

Khói bụi tan đi, Lâm Vũ cầm đao đứng đó, trên người không một hạt bụi.

Lâm Vũ không nhìn Nam Cung Ngọc Thụ, chỉ quay đầu nhìn Ninh Loạn, nhẹ nhàng hỏi: "Thế nào? Đã ngộ ra được bao nhiêu rồi?”


"Một chút, nhưng thế là đủ rồi." Ninh Loạn mỉm cười hài lòng.

"Vậy thì tốt!" Lâm Vũ khẽ gật đầu, sau đó cầm chiến đao đi về phía Nam Cung Bác: "Xét theo độ vô liêm sỉ của ông, người đầu tiên tôi muốn giết chính là ông!"

Nam Cung Bác cố gắng hết sức đứng thẳng để bản thân không quá nhếch nhác: “Thắng làm vua, thua làm giặc, nói nhiều cũng vô ích! Đến đây, nếu tôi cau

mày, tôi không phải anh hùng hảo hán!"

"Anh hùng hảo hán, ông cũng xứng ư?" Lâm Vũ khinh thường và từ từ giơ chiến đao Vô Phong lên.

"Dừng tay!"

Đột nhiên, từ trong Nam Cung thế gia vang lên một giọng nói, lão Hầu vội vàng lao ra ngoài, hét lớn: "Cậu không thể giết ông ta!"

“Tránh ra!"

Lâm Vũ tức giận hét lên: "Muốn chết thì đợi tôi giết chết con chó già này rồi sẽ đưa ông lên đường!"

Bình Luận (0)
Comment