Hộ Quốc Chiến Thần

Chương 339

Sau khi Lâm Vũ chiêu đãi Lâm Thiển và ba người bạn một bữa ăn thịnh soạn, bốn người vội vàng quay về trường học.

Mở game lên, bốn người đồng thời nở một nụ cười tà ác.

Có tiền mua tiên cũng được. Câu này dù là ngoài đời hay trong game đều là chân lý.

Sau khi nạp một số tiền lớn, bốn người dùng tiền mở đường và bắt đầu chiêu mộ binh lính. Trong chốc lát, số lượng người quan tâm rất đông.

€ó điều “bất khả chiến bại” cũng không chịu kém cạnh. Sau khi nghe tin tức tuyển binh, cũng bắt đầu tuyển binh.

Hai bên còn hẹn nhau, 10 giờ đêm mai sẽ quyết một trận tử chiến.

Trong nháy mắt, toàn bộ server phủ bởi đám mây "chiến tranh”, gần như tất cả người chơi đều tham gia vào "cuộc chiến tranh" sắp tới này.


Nhưng vì tiếng xấu là “bất khả chiến bại” nên nhiều người chơi trên server bất mãn chỉ là trước đây vì đối thủ quá mạnh nên không dám tỏ ra tức giận.

Bây giờ, có Lâm Thiển bọn họ dẫn đầu, hơn nữa đánh nhau còn được trả lương, những người từ lâu đã thấy "bất khả chiến bại" ngứa mắt, đều gia nhập quân doanh của Lâm Thiển.

Mười giờ tối ngày hôm sau, đại chiến giữa hai bên sắp nổ ra. Mãi đến hai giờ sáng, trận chiến mới tạm thời kết thúc.

Phía Lâm Thiển bọn họ đã giành được chiến thắng toàn diện.

"Oh, yeahl" Sau khi giành chiến thắng, bốn cô gái trong ký túc xá đồng thanh reo hò phấn khích.

Sự tức giận kìm nén trong lòng họ mấy ngày nay cuối cùng cũng được trút ra ngoài. Dù đã đầu tư hàng triệu vào “cuộc chiến" thế giới game ảo này nhưng cảm giác hài lòng mà họ nhận được lúc này tiền không thể đo lường được.

Điều quan trọng là họ còn có cảm giác tự hào trong việc thế thiên hành đạo, đề cao công lý.

Nhưng Lâm Thiển không biết rằng ngoài ba người bạn cùng phòng, còn có ba người khác cũng đang kề vai sát cánh cùng cô ấy tác chiến.

Ở trong phòng, Lâm Vũ hít một hơi dài, xoa đầu ni khó hơn nhiều so với giết người ở thế giới thực.”

ết người trong game

"Đó là anh." Thẩm Khanh Nguyệt mỉm cười, nói đùa: “Nếu dì Tuyên biết anh mặc cho Lâm Thiển bỏ nhiều tiền như vậy để đánh nhau trong game thì anh sẽ lại được giáo huấn cho mà xem.”


"Vậy thì phiền hai người giữ bí mật cho anh!"

Lâm Vũ cay đắng nhìn hai người, nhưng trong lòng lại cảm thấy rất hài lòng. Không thể kề vai sát cánh chiến đấu với Lâm Thiển ở thế giới thực, hoàn thành mong ước này trong game là kết quả tốt nhất.

Hắn biết rằng việc tiêu nhiều tiền như vậy vào game chắc chắn là không đúng.

Nhưng chỉ cần Lâm Thiển vui là được rồi. Hắn không có kỳ vọng nào khác đối với người em gái này, chỉ mong cô ấy luôn khỏe mạnh và hạnh phúc.

Diêm Thiền bĩu môi, nhìn Lâm Vũ với ánh mắt oán giận: "Nếu anh chia một nửa tâm tư mà anh dành cho Lâm Thiển cho em thì em sẽ vui chết mất."

Đường đường là Mục Bắc Vương.

Kéo hai người họ vào trong game để cùng em gái đánh nhau. Nói ra, sợ rằng sẽ không có ai tin.

"Thật sao?" Lâm Vũ nhếch khóe miệng lên, nhìn chằm chằm vào mắt Diêm Thiền, nghiêm túc nói: "Nếu cô bằng lòng làm em gái tôi, tôi sẽ chia cho cô 30%!"


“Không cần!” Diêm Thiền suy nghĩ không chút từ chối: “Em muốn làm vợ anh!” Nếu cô ta muốn làm em gái của Lâm Vũ, hà tất phải đợi đến bây giờ? Trước khi bị cấm túc, Lâm Vũ từng nói hắn muốn nhận cô ta làm em gái. Hắn bất lực nhún nhún vai, đứng lên nói: "Được rồi, không còn sớm nữa, hai người mau đi nghỉ ngơi đi! Đừng thức nữa, sắp thành mắt gấu trúc rồi."

Thẩm Khanh Nguyệt và Diêm Thiền quả thực cũng buồn ngủ rồi. Sau khi nói với hẳn vài câu liền đứng dậy rời khỏi phòng hắn.

Lúc ra ngoài, Diêm Thiền đang định đi về phòng thì bị Thẩm Khanh Nguyệt kéo lại.

“Tối nay, chúng ta ngủ cùng nhau đi.” Thẩm Khanh Nguyệt cười nói: “Nếu bây giờ cô quá buồn ngủ thì tôi muốn nói chuyện với cô một chút.”

“Được thôi!" Diêm Thiền vui vẻ đồng ý, đi theo Thẩm Khanh Nguyệt về phòng.

Tỉnh Nam Nhạc, thành phố Lận An. Trong một trang viên rộng lớn, đêm đã khuya nhưng người lại mất ngủ.

Bình Luận (0)
Comment