Hộ Quốc Chiến Thần

Chương 383

Khi trở lại phủ đệ của Lạc Trường Phong đã là giữa trưa. Lúc này mặt trời đang chói chang, nhiệt độ nóng không chịu nổi.

'Vừa vào sân Lâm Vũ đã chỉ vào mảnh đất trống không gì che đậy rồi ra lệnh cho Đẳng Hiếu: "Đi qua kia!"

“Anh muốn... Làm gì?" Trong lòng Đằng Hiếu run lên, ngoài mạnh trong yếu mà hỏi.

"Đứng nghiêm đi!" Lâm Vũ thản nhiên nói: "Làm người họ Đằng, chẳng lế anh không biết cả đứng nghiêm sao?”

"Anh đừng có mơ!" Đằng Hiếu nghe vậy thì lập tức chỉ vào mũi Lâm Vũ rồi hét lớn: "Đồ vong ân phụ nghĩa! Nếu không có cha tôi thì anh đã sớm chết ở Bắc Cảnh, anh đối xử với tôi như vậy có mặt mũi đi gặp cha tôi không?"

Lạc Trường Phong nghe vậy thì sắc mặt đột nhiên thay đổi, nghiêm nghị nói: "Anh sai rồi! Nếu không phải ngài ấy cứu cha anh mấy lần thì ông ấy đã sớm..."

"Ngậm miệng!" Lâm Vũ cắt ngang lời nói của Lạc Trường Phong: “Không cần tôi dạy anh cách để anh ta ngoan ngoãn đứng nghiêm đúng không?"

"Thuộc hạ đã rõ!" Lạc Trường Phong gật đầu rồi lập tức gọi hai Chu Tước Vệ tới: “Trói lại, treo ngược lên, cho kiến lên cây! Khi nào chịu ngoan ngoãn đứng nghiêm thì mới thả xuống!”

"Các người dám!" Đằng Hiếu nghe vậy thì lập tức hốt hoảng hét lớn: "Cha tôi là Đằng Chiến, tôi..."


Đằng Hiếu còn chưa nói hết thì một Chu Tước Vệ đã tiến lên che miệng anh ta lại.

Một Chu Tước Vệ khác thuần thục tìm một cây cọc gỗ đóng xuống đất, trực tiếp đảo ngược Đằng Hiếu lại rồi buộc lên cọc gỗ, trói chặt như đòn bánh chưng.

Để tránh Đằng Hiếu lải nha lải nhải, hai người còn cố ý bịt miệng anh ta lại.

Khi một Chu Tước Vệ bôi mật ong lên bàn chân Đẳng Hiếu thì anh ta mới hiểu ra "Treo ngược lên, cho kiến lên cây" mà họ nói tới là có ý gì.

"Ưm ưm..." Đằng Hiếu bối rối liều mạng giấy dụa, không ngừng tru lên, nhưng miệng bị chặn kín nên căn bản nói không ra lời, chỉ có thể phát ra tiếng nghẹn ngào.

Không ai để ý tới Đằng Hiếu, Lâm Vũ và Lạc Trường Phong cũng trở lại trong phòng.

"Ail" Vừa ngồi xuống Lạc Trường Phong liền thở dài một tiếng: “Cả nhà Đằng

gia trung nghĩa, sao lại sinh ra thứ này! May mà anh ta không phạm phải sai lầm lớn, bằng không thanh danh của lão lãnh đạo chúng ta đã bị anh ta hủy hoại rồi."

Lâm Vũ nghe vậy thì lập tức lắc đầu cười một tiếng: “Anh suy nghĩ quá đơn giản."


"Ừm?" Lạc Trường Phong không rõ mà nhìn hẳn với vẻ mặt đầy nghi hoặc: “Có ýgi?”

"Đăng gia có thiếu gia ăn chơi như thế rất tốt." Lâm Vũ cười ha hả nhìn Lạc Trường Phong, mang đầy thâm ý mà nói: "Đây là trí tuệ của lãnh đạo chúng ta."

Hả? Lạc Trường Phong sửng sốt rồi cẩn thận suy nghĩ những lời Lâm Vũ nói. Nghĩ đi nghĩ lại, Lạc Trường Phong đột nhiên ngẩng đầu lên, tỉnh ngộ hỏi: "Ý

ngài là lãnh đạo cố ý để Đẳng Hiếu trở thành tên ăn chơi? Để tránh cả nhà anh tài, cây to đón gió?"

Lâm Vũ lắc đầu: “Lấy tính cách của ông ấy thì không đến mức cố ý làm như vậy, nhưng nhất định không cố gắng quản giáo Đằng Hiếu, chỉ cần anh ta không phạm sai lầm không thể tha thứ là đủ."

Nghe Lâm Vũ nói vậy, Lạc Trường Phong lại rơi vào suy tư.

Nghĩ lại cũng đúng, tai mắt của Đằng gia không đến mức trải rộng kinh thành nhưng ít ra sẽ không phải tăm tối mù mịt không biết gì, sao có thể không rõ tính tình của Đằng Hiếu kia chứ.

Anh ta biết tính cách của Đằng Chiến, nếu ông ta thật sự muốn dạy dỗ thì cho dù Đằng Hiếu không thành tài cũng không đến nỗi biến thành một thiếu gia chỉ

biết ăn chơi như vậy.

Nghĩ rõ ràng những điều này, trong mắt Lạc Trường Phong đột nhiên lộ ra vẻ lo lắng mãnh liệt: “Có phải lão lãnh đạo đang đề phòng ngài không? Chẳng lẽ..."

Nói đến đây, Lạc Trường Phong đột nhiên ngừng lại. Anh ta đã không dám nói tiếp những lời sau đó.

Bình Luận (0)
Comment