Hộ Quốc Chiến Thần

Chương 392

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

2024-0308.gif

Người đàn ông đeo mặt nạ vừa tức giận vừa buồn cười, trong lòng chửi thầm “ngu ngốc”, nhưng lại không muốn bỏ qua món hời này. Suy nghĩ một lát rồi lấy ra một viên ngọc xanh có kích thước bằng quả trứng và đưa cho ông lão, kiên nhẫn nói: “Đây là ngọc lục bảo của đế quốc. Tuy bé nhưng ông có thể bán với giá ba đến năm ngàn vạn! Tôi đổi miếng ngọc này lấy cái đỉnh của ông được không?”

Ông lão nghe vậy, hơi ngẩng đầu lên. Chỉ liếc nhìn miếng ngọc rồi lại cúi đầu xuống.

“Tôi không biết những thứ này, tôi...tôi chỉ muốn tiền mặt.” Ông lão cố chấp nói.

Người đàn ông đeo mặt nạ tức giận muốn phát điên.

Nếu như đây không phải là chợ Quỷ Sương, có lẽ người đàn ông đã mắng ông lão rồi.

Thấy giao dịch giữa hai người không thành, những người khác liền đi tới lấy bảo bối của mình ra rồi hỏi ông lão có đồng ý trao đổi không.

'Thế nhưng ông lão nhất quyết muốn tiền mặt.

Nhìn ông lão cố chấp như vậy, đám người đều bắt đầu chửi thầm trong lòng. Ông lão này tại sao cứ muốn tiền mặt chứ?

Ai lại đem theo nhiều tiền mặt như vậy?

Đây không phải là muốn làm khó bọn họ sao?


Trong chợ Quỷ Sương, đáng sợ nhất chính là gặp phải những kẻ ngu ngốc như vậy.

Nhưng đáng tiếc thứ trong tay kẻ ngu ngốc lại là cái mà bọn họ đều muốn.

Đúng lúc mọi người vừa tức giận vừa gấp gáp thì Lương Trung Nguyên bước tới.

Sau khi ngồi xổm trước mặt ông lão và cẩn thận quan sát cái đỉnh ba chân, Lương Trung Nguyên đứng dậy, trong lòng dường như đã có câu trả lời.

“Nhất định phải là tiền mặt sao?”

Lương Trung Nguyên đứng yên, mỉm cười hỏi ông lão.

Ông lão khẽ gật đầu.

“Tôi dám chắc ở đây chẳng ai có thể ngay lập tức đưa cho ông hai ngàn vạn tiền mặt, kể cả tôi.” Lương Trung Nguyên nhìn chằm chằm vào ông lão: “Tôi tên Lương Trung Nguyên, là chủ của chợ Quỷ Sương. Tôi rất có hứng thú với cái đỉnh ba chân này. Tôi có một đề xuất, ông xem có được không?”

Ông lão hơi ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn Lương Trung Nguyên.

Lương Trung Nguyên giơ tay chỉ vào quầy hàng của mình: “Tôi có thể giúp. ông chọn một món đồ, lấy nhân cách của mình ra đảm bảo, giá trị tuyệt đối không dưới hai ngàn vạn!”

Nghe vậy, ông lão vẫn lắc đầu.

Vẫn là câu nói, chỉ là tiền mặt.

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Các bạn vào mê truyện hot.vn hoặc truyen.azz.vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.

Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mê truyệnhót nhé các bạn.

Lương Trung Nguyên cũng cạn lời, nhưng ông ta thật sự rất thích cái đỉnh ba chân này nên kiên nhẫn nói: “Nếu như ông cầm đồ của tôi đi nơi khác vẫn không bán được với giá này, thì lần sau mở chợ ông có thể đến gặp tôi để lấy lại cái đỉnh. Khi ấy tôi sẽ bồi thường cho ông hai ngàn vạn.”


Ông lão vẫn cúi đầu, không nói gì.

Hiển nhiên không có hứng thú với đề nghị của Lương Trung Nguyên.

Hoặc đơn giản chỉ là ông ấy không tin lời của Lương Trung Nguyên.

Thấy ông ấy im lặng, Lương Trung Nguyên tiếp tục nói: “Ở đây mọi người đều biết tôi, nếu như ông không tin có thể hỏi.”

Ông ta vừa dứt lời, đám đông đều đồng loạt lên tiếng. “Đúng vậy, từ trước đến nay ông chủ Lương vẫn luôn giữ lời.” “Danh tiếng của ông chủ Lương rất tốt đẹp.”

“Chúng tôi đến chợ Quỷ Sương này để buôn bán cũng vì danh tiếng của ông

Mỗi người đều nói một câu.

Ông lão ngu ngốc này nhất quyết muốn tiền mặt, bọn họ cũng chẳng có cách nào giao dịch với ông ấy.

Vậy thì thà giúp Lương Trung Nguyên còn hơn, xem như thuận gió đẩy thuyền.

Nếu như Lương Trung Nguyên vui vẻ, nói không chừng còn có thể kiếm được một chút lợi ích.

Nghe mọi người nói vậy, ông lão có chút dao động.


Sau khi do dự hết lần này đến lần khác, ông lão từ từ ngẩng đầu lên, rụt rè nhìn Lương Trung Nguyên, nghỉ hoặc hỏi: “Ông... sẽ không gạt tôi chứ?”

“Sẽ không!”

Lương Trung Nguyên cười, nói: “Nếu như tôi muốn hủy hoại uy tín của mình, thì có lẽ chợ Quỷ Sương này đã sớm không còn tồn tại rồi.”

“Cái này...” Ông già lại do dự, có chút không chắc chắn.

Nghĩ đi nghĩ lại, ánh mắt của ông lão chợt dừng trên người Lâm Vũ và Lạc Trường Phong, ông ấy cẩn thận hỏi: “Lời ông ta nói... là thật chứ??

Mọi người nghe thấy vậy, ánh mắt đều đổ dồn về phía hai người họ.

Không ai ngờ rằng ông lão thế mà lại hỏi hai người này.

Lỡ như bọn họ nói Lương Trung Nguyên không đáng tin, thì giao dịch này chẳng phải không thành sao?

Lương Trung Nguyên cũng không vội, chỉ mỉm cười nhìn bọn họ, yên lặng chờ bọn họ nói cho ông lão biết câu trả lời...
Bình Luận (0)
Comment