*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bốn giờ sáng, chợ Quỷ Sương đúng giờ đóng cửa.
Những người lấy được thứ mình muốn đều vô cùng vui vẻ.
Ngược lại người chưa thu được lợi ích gì thì có phần chán nản.
Chỉ có thể chờ đợi vận may tháng sau của mình mà thôi.
Lâm Vũ cũng rời khỏi chợ Quỷ Sương.
Còn Đăng Nghĩa thì không biết đã đi đâu rồi.
Thế nhưng hắn cũng không cần lo lắng cho sự an toàn của Đằng Nghĩa.
Điều duy nhất hắn lo lắng chính là nút thắt giữa anh ta và Tiêu Thanh Y. không thể nào tháo gỡ được.
Vừa rời khỏi chợ Quỷ Sương, thì Lạc Trường Phong đã gửi tin nhắn tới. Lâm Vũ liếc nhìn một cái, trên mặt liền lộ ra nụ cười.
Nửa giờ sau, Lâm Vũ đã đến thị trấn nhỏ ngày trước.
Trong một khách sạn, Lâm Vũ đã thấy Lạc Trường Phong.
Còn có ông lão và cô gái.
Lúc này, hai người cũng không còn xấu hổ như trước, thậm chí đã thay quần áo.
Ông lão đeo một cặp kính gọng vàng, toát lên phong thái vô cùng nho nhã, khác hẳn với vẻ ngoài mộc mạc trước đây.
Cô gái lập tức tức giận trừng mắt nhìn Lâm Vũ.
Không giống như cô ta, ông lão có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều, chỉ khó hiểu nhìn hắn: “Rốt cuộc cậu đã nhìn ra sơ hở của chúng tôi như thế nào?”
Lâm Vũ đi tới ngồi đối diện hai người, cười nói: “Trước tiên không phải nên nói cho tôi biết thân phận của hai người à?”
Ông lão cười khổ nói: “Tôi là Trần Học Hải, đây là cháu gái của tôi - Trần Dao.”
Lâm Vũ cười đáp: “Không đơn giản như vậy chứ?” “Anh muốn làm cái quái gì vậy?”
Trần Dao nhìn chằm chăm Lâm Vũ: “Chúng ta không thù không oán, chúng tôi cũng không đắc tội với các người. Tại sao anh lại bắt chúng tôi?”
“Ai nói hai người không đắc tội với chúng tôi?”
Lạc Trường Phong cố ý nghiêm mặt nói: “Hai người lừa gạt tình cảm của chúng tôi, xoay chúng tôi vòng vòng, đó không phải đắc tội à?”
Nếu như Lâm Vũ không chính miệng nói với anh ta thì anh ta tuyệt đối sẽ không tin hai người này đang giả vờ.
Anh ta còn tưởng mình sai nhưng không ngờ lại bị hai người này lừa gạt. Phải thừa nhận rằng kỹ năng diễn xuất của hai người này rất xuất sắc. Dường như không tìm thấy sơ hở nào!
Ít nhất thì anh ta cũng không thể nhìn ra.
Trần Dao nghẹn lời, lẩm bẩm: “Các người cũng có mất gì đâu.”
“Lòng tốt lại bị lừa gạt, tâm hồn tổn thương sâu sắc, đây không phải là tổn thất sao?” Lạc Trường Phong vẫn nghiêm túc nói.
“Được rồi đó!” Trần Dao bĩu môi, hoàn toàn không tin lời nói nhảm của anh †a.
Cái gì mà tâm hồn bị tổn thương sâu sắc?
Nhìn bọn như thế này, có chỗ nào giống tổn thương không?
Hơn nữa, chẳng phải chỉ là lừa dối lòng tốt của bọn họ chút thôi sao? Nào có nghiêm trọng như vậy!
Lúc này, Trần Học Hải nhẹ nhàng kéo cháu gái, sau đó bất đắc dĩ nhìn hai người: “Chúng tôi nhất định phải nói ra sự thật thì mới để thả chúng tôi đi sao?”
“Đương nhiên!”
Cả hai đều gật đầu.
Trần Học Hải do dự một lát, cuối cùng nói: “Chúng tôi không có thân phận gì đặc biệt, nếu cậu kiên trì muốn biết thì cũng chỉ có thể nói tôi là cao thủ làm hàng giả.”
“Cao thủ làm hàng giả?”