Hộ Quốc Chiến Thần

Chương 400

Trần Học Hải gật đầu: “Đen là âm, trắng là dương! Hai miếng âm dương hợp lại với nhau tạo thành một cái chìa khóa.”

Chìa khóa?

“Chìa khóa kho báu?”

Lâm Vũ và Lạc Trường Phong đồng thời thốt lên.

Tình tiết này có phần quen thuộc.

Hoa Quốc có trên dưới năm nghìn năm lịch sử, đã có vô số thứ bị chôn vùi. Kiểu chìa khóa kho báu này cũng không có gì lạ.

“Không phải là kho báu, nhưng so kho báu còn có giá trị gấp ngàn lần!”

Sắc mặt Trần Học Hải chợt thần bí, trầm giọng nói: “Di tích thượng cổ!” Nghe thấy ông nội nói vậy, Trần Dao tức đến giậm chân.

Lâm Vũ và Lạc Trường Phong không để ý tới cô ta, ánh mắt đều đổ dồn vào Trần Học Hải.

Trên mặt không khỏi có chút kinh ngạc. Di tích thượng cổ sao?

Nếu như những gì ông ta nói là sự thật thì nó quả thực còn đáng giá gấp ngàn lần so với kho báu!

Thậm chí còn hơn cả thết Giá trị này có lẽ chẳng không thể đo đếm được!

Hít sâu một hơi rồi Lâm Vũ thăm dò hỏi: “Di tích thượng cổ ở đâu? Ông có tiện tiết lộ chút không?”


Trần Học Hải cười khổ, lắc đầu nói: “Chắc là ở trong núi Côn Lôn, nhưng cũng không biết cụ thể ở chỗ nào.”

Lâm Vũ trâm mặc, bất đắc dĩ cười nói: “Phạm vi này có chút rộng!” Dãy núi Côn Lôn là nơi có long mạch.

Bán kính vài trăm km.

Môi trường rất khắc nghiệt và quanh năm hoang vu.

Thậm chí còn hẻo lánh hơn cả núi Đại Tuyết của Bắc Cảnh.

Cho đến tận bây giờ, phần lớn núi Côn Lôn vẫn chưa được khám phá. Hơn nữa còn có vô số truyền thuyết về dãy núi này.

Dường như tất cả đều vô cùng thần bí.

Lâm Vũ tin rằng có di tích thượng cổ ở núi Côn Lôn.

Lúc này Lạc Trường Phong tò mò nhìn Trần Học Hải: “Sao ông biết chuyện này?”

Ông ta mỉm cười và chậm rãi nói: “Do công việc nên tôi đã tiếp xúc với rất nhiều văn hóa di vật cổ. Sau đó tình cờ biết được về ngọc Âm Dương và di vật

thượng cổ từ một tấm bia đá.”

“Nhưng đáng tiếc, do thời gian quá lâu nên tấm bia đá đã bị hư hại nghiêm trọng. Không thể nào thấy rõ ghi chép về di tích, cũng như vị trí cụ thể.”


⁄W¡ trí núi Côn Lôn cũng là do tôi suy luận ra dựa vào những ghi chép rải rác trên các tấm bia đá.”

“Tôi không thể đảm bảo liệu nó có ở đó hay không.” Nói đến đây, Trần Học Hải tràn đầy tiếc nuối.

Đây chính là một di tích thượng cổ!

Chỉ cần nghĩ đến thôi đã thấy kích động rồi.

Cho dù đồ giả của ông ta có tốt đến mấy thì đồ giả vẫn là đồ giả, đến cuối cùng ông ta vẫn không thể nào so bì được với những chuyên gia khác.

Nhưng nếu có thể phát hiện ra di tích này, chắc chắn tên tuổi của ông ta sẽ được lưu danh trong lịch sử.

Danh lợi thì hại người!

Nhưng mấy ai có thể cưỡng lại được sự cám dỗ của của nó chứ?

Ông ta có tiền nhưng vẫn chưa có danh tiếng.

Nhưng nếu tìm thấy di tích thượng cổ này thì sẽ có tất cả mọi thứ.

Nghe vậy, Lâm Vũ cùng Lạc Trường Phong cũng cảm thấy cực kỳ tiếc nuối. Dấy núi Côn Lôn quá rộng, bọn họ cũng không dám chắc có thể tìm thấy nó.

Trong lòng tiếc nuối, Lâm Vũ đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, miếng ngọc Âm Dương khác cũng ở trong tay ông sao?”

Trần Học Hải lắc đầu. “Vậy... Ông có tin tức gì về ngọc Âm Dương nữa không?” Lâm Vũ lại hỏi. Trần Học Hải lại lắc đầu: “Không có, cậu có thể đi hỏi Lương Trung Nguyên.”

Lâm Vũ cười mỉm, xua tay nói: “Thôi bỏ đi! Nếu như ông ta biết gì về ngọc Âm Dương cũng sẽ không lấy nó để câu cá.”

“Câu cá?”

Khuôn mặt xinh đẹp của Trần Dao tràn đầy vẻ khó hiểu: “Ý anh là gì?”

Bình Luận (0)
Comment