Hộ Quốc Chiến Thần

Chương 420

Việc nào ra việc đó.

Diêm Thiền bước vào Luyện Thần Cảnh khiến hắn rất vui.

Nhưng điều này không có nghĩa là cô ta làm đúng.

May mắn hay xui xẻo là điều mà không ai có thể đoán trước được.

Lần này có thể may mắn nhưng lỡ lần sau xui xẻo thì sao.

Hắn vẫn như cũ phản đối việc cô ta ăn linh dược để cưỡng ép nâng cao sức mạnh.

Diêm Thiền bĩu môi không đồng ý, rồi cau mày khi ngửi thấy mùi hôi thối từ cơ thể mình: “Không nói với anh nữa, em đi tắm đây rồi chúng ta sẽ đến thẳng núi Đại Tiêm.”

“Không vội!”

Lâm Vũ cười nị


: “Nghỉ ngơi thật tốt trước rồi nạp lại năng lượng, ngày mai chúng ta sẽ xuất phát.”

Tuy rằng hắn rất muốn lập tức đi đến núi Đại Tiêm, mở ra nơi ở bí mật của Vu tộc, lấy thuốc cứu mạng cho Lâm Thiển, nhưng Diêm Thiền vừa đột phá Luyện Thần Cảnh, cô ta đã tiêu hao quá nhiều năng lượng nên vẫn phải để cô ta nghỉ ngơi trước.

Một đêm cũng không gọi là trễ.

“Xem như anh còn có chút lương tâm!”

Diêm Thiền hừ một tiếng rồi nhanh chóng chạy ra ngoài. Lâm Vũ sờ mũi một cái, cũng bước theo sau.

Khi biết Diêm Thiền đã bước vào Luyện Thần Cảnh và sắp giúp Lâm Thiển lấy được thuốc cứu mạng, cả Thẩm gia vui mừng mãi không thôi.

Trên bàn ăn, mọi người đều mỉm cười. Chỉ có nụ cười của Tiền Vạn Kim là có vẻ gượng gạo.

Chỉ là mọi người đều đắm chìm trong niềm vui nên không ai nhận ra sự khác. thường của anh ta ngoại trừ Lâm Vũ.

Ăn cơm xong, Lâm Vũ gọi Tiền Vạn Kim sang một bên nói chuyện. “Tôi thấy tâm trạng của anh có gì đó không ổn lắm!”

Lâm Vũ ngẩng đầu nhìn anh ta, nói thẳng vào vấn đề: “Anh không muốn cùng chúng tôi đi đến Vu tộc, hay còn có lo lắng gì khác!”

“Quả nhiên không thể giấu anh được điều gì.” Tiền Vạn Kim nịnh nọt, sau đó mới cười khổ nói: “Tôi quả thực có chút lo lắng, tôi không biết là linh chi huyết ngọc còn ở đó hay không, chỉ sợ là mọi

người bây giờ vui vẻ như vậy nhưng đến cuối cùng thì...”

“Tìm anh tính sổ sao?”

Lâm Vũ ngắt lời anh ta, cười nói: “ lý như vậy đâu.”

lệc này anh đừng lo lắng! Tôi không có vô


Tiền Vạn Kim gật đầu, gượng cười: “Thật ra điều tôi lo lắng nhất không phải cái này.”

“Vậy là cái gì?”

Lâm Vũ hỏi, trên mặt lộ ra vẻ tò mò.

“Vào thì dễ nhưng ra thì khó!”

Tiền Vạn Kim thở dài: “Tôi bị nhốt ở trong đó rất lâu mới ra được, tôi có thể thoát ra, tất cả đều nhờ vào may mắn! Điều tôi lo lắng là nếu như Diêm tiểu thư

có thể đưa chúng ta vào nhưng lại không thể mang chúng ta ra ngoài được, hoặc là sau khi ra, đã... quá muộn rồi.”

Nói ý sau, giọng nói của anh ta ngày càng nhỏ. 'Thế nhưng Lâm Vũ vẫn nghe rõ những gì anh ta nói. Hắn hiểu ý của Tiền Vạn Kim “đã quá muộn” là ý gì.

Anh ta lo lắng rằng bọn họ cũng sẽ bị mắc kẹt ở chỗ Vu tộc, đến khi họ lấy được linh chỉ huyết ngọc ra thì Lâm Thiển đã chết.

Lâm Vũ im lặng suy nghĩ.

Tiền Vạn Kim lo lắng không phải là vô lý.

Rốt cuộc thì Diêm Thiền vẫn chưa từng đến đó. Đường vào và ra khác nhau.


Cô ta có thể đưa bọn họ vào, nhưng cũng có khả năng không thể đưa bọn họ ra ngoài.

Trước đây bọn họ đã phớt lờ khả năng này.

“Tôi từ trước đến nay luôn tin rằng mọi thứ đều phụ thuộc vào nỗ lực của bản thân mình”

Im lặng một lúc, Lâm Vũ chậm rãi nói: “Mặc kệ chuyện gì có thể xảy ra đi ¡ cũng phải đi vào đó! Nếu như anh lo lắng không ra được thì không cần

“Tôi đi!” Tiền Vạn Kim vội vàng nói: “Tôi không phải là sợ không ra được, mà là sợ...” Lúc này, Tiền Vạn Kim có chút nghẹn ngào.

Dứt lời, anh ta cũng không có nói tiếp câu sau, mà là nhìn Lâm Vũ cười khổ bất đắc dĩ: “Anh hiểu ý của tôi mà.”

Anh ta chỉ sợ nếu bị mắc kẹt quá lâu, cho đến khi ra ngoài thì đã hết thời gianl

Rất có thể, lúc đó Lâm Thiển đã chết. “Tôi hiểu!”

Lâm Vũ nặng nề gật đầu: “Nếu điều đó thật sự xảy ra, vậy thì đấy chính là số mệnh của Lâm Thiển!”

Bình Luận (0)
Comment