Hộ Quốc Chiến Thần

Chương 56

Bồ Thạch Hoè không hổ là quốc y thánh thủ.

Sau hai ngày hồi phục, sức khoẻ của Tuyên Vân Lam và Lâm Thiển đã tốt hơn rất nhiều.

Cuối cùng đôi mắt của họ cũng có thể chịu đựng được ánh sáng mạnh. Mặc dù không có tin tức gì về ba loại thuốc cần thiết để chữa khỏi bệnh cho Lâm Thiển, nhưng trong khoảng thời gian ngắn khiến họ có thể phục hồi đến mức độ này Lâm Vũ đã rất hài lòng.

Hôm nay là chủ nhật, bận rộn hai ngày Thẩm Khanh Nguyệt cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi rồi.

Biết hôm nay Lâm Vũ muốn đến thăm đội trưởng cũ, Tuyên Vân Lam liền kéo. Thẩm Khanh Nguyệt đi cùng.

"Tiểu Thiểm, nếu như mắt của em khó chịu, nhất định phải nói cho mọi người biết nhé."

Lâm Vũ lái xe nhưng không quên dặn dò Lâm Thiển.


"Dạ, em biết rồi." Lâm Thiển nhẹ nhàng trả lời, nhưng đôi mắt cô ấy lại bị thu hút bởi thế giới bên ngoài cửa sổ xe.

Mấy ngày nay cho dù có ra ngoài, cô ấy cũng chỉ đi loanh quanh Thẩm gia. Thành phố tấp nập, nhộn nhịp đối với cô ấy vừa xa lạ vừa đầy sự hấp dẫn. Sau vài ngày tiếp xúc, Lâm Thiển cũng đã chấp nhận người anh trai này. Mặc dù cô ấy vẫn nói rất ít nhưng đã biết chủ động nói chuyện với Lâm Vũ. Tuyên Vân Lam vui vẻ liếc nhìn những người trong xe, sau đó nói với Lâm Vũ: “Đội trưởng cũ có ơn với con như vậy, con chỉ chuẩn bị chút quà này thì quá sơ

sài, lát nữa tìm một trung tâm thương mại, chúng ta đi mua thêm chút quà nữa!”

“Dì Tuyên, dì đừng nhìn những thứ anh ấy chuẩn bị ít, giá trị của chúng rất cao.”

Thẩm Khanh Nguyệt ngồi ở ghế phụ quay lại, nói: “Cháu đoán mấy chai rượu đó có lẽ cháu có tiền cũng khó mua được.”

"Vậy sao? Vậy thì dì yên tâm rồi." Tuyên Vân Lam cười nhẹ nhõm.

Lâm Vũ mỉm cười với Thẩm Khanh Nguyệt, thầm nói rằng cô cũng khá hiểu biết.

Những chai rượu này quả thực là rượu ngon có tiền khó mua được. Ngoài việc uống rượu, đội trưởng cũ cũng không có nhiều sở thích.

Anh ta thường nói: Trên chiến trường, sống chết khó lường, có rượu lúc nào thì say lúc ấy!

Hơn hai mươi phút sau, họ đã đến con hẻm cũ ở phía nam thành phố. Trong con hẻm cũ, dù là ban ngày cũng rất tối và ẩm ướt, nước thải trong mương thoát nước đen thui, bóng loáng, từ xa đã ngửi thấy mùi hôi nồng nặc, tiếng vo ve của ruồi khiến người ta thấy rất khó chịu.

Nhìn khung cảnh trong con hẻm cũ, Lâm Vũ đột nhiên cau mày.

Hắn cau mày nhìn Thẩm Khanh Nguyệt: “Ở đây sao lại thành ra thế này?”


Hắn nhớ trước đây con hẻm cũ ở phía nam thành phố là một trong những nơi sầm uất nhất ở Giang Bắc.

Giờ đây sự náo ni nhộn nhịp đó còn đâu?

"Những năm gần đây Giang Bắc đã phát triển mạnh mẽ các khu phát triển, mọi nguồn lực đều đổ dồn vào các khu phát triển."

Thẩm Khanh Nguyệt nhẹ nhàng thở dài: “Nhiều cơ sở vật chất trong con hẻm cũ ở phía nam thành phố đã cũ kỹ, phát triển giao thông cũng bị hạn chế rất nhiều, những người có điều kiện kinh tế tốt hơn một chút đều đã chuyển đi nơi khác! Kết quả người càng ngày càng ít, ở đây cũng ngày càng lạc hậu, nếu tiếp tục vòng tuần hoàn như vậy sẽ dần dần trở thành khu nhà ổ chuột ở Giang Bắc."

Khu nhà ổ chuột!

Lâm Vũ sửng sốt, đột nhiên tự trách mình.

Bản thân đã nhiều năm không trở lại Giang Bắc, nghe đội trưởng cũ nói mình sống trong một con hẻm cũ ở phía nam thành phố, hắn cảm thấy cũng không tệ.

Không ngờ rằng đội trưởng cũ lại phải sống khổ sở như vậy.

“Đừng tự trách mình nữa.”


Tuyên Vân Lam nhìn thấy con trai đang tự trách mình, nhẹ nhàng an ủi hắn: "Chúng ta mua cho người đó một căn phòng là được rồi. Chuyện cũ đã qua rồi, sau này chúng ta hãy báo đáp thật tốt."

"Dạ!"

Lâm Vũ gật đầu và đi sâu vào con hẻm theo địa chỉ mà đội trưởng cũ đã nhắc đến.

Chẳng mấy chốc, họ đã đến một ngôi nhà cổ nằm sâu trong hẻm.

Môi trường ở đây còn tệ hơn cả phần mặt tiền của con hẻm, đủ loại rác thải chất đống trước nhà.

Một chiếc xe ba gác cũ ở trước cửa. Thu gom rác!

Trong lòng Lâm Vũ không khỏi run lên, lập tức hiểu ra cách mưu sinh của đội trưởng cũ.

Bình Luận (0)
Comment