Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1023

“Bên này hoàn toàn không có trạm xe mà. Đợi đến bao giờ mới được đi đây hả?”

“Chiếc xe này trễ rồi, chiếc xe sau không biết bao giờ mới tới nữa.”

“Tôi trễ giờ làm rồi nè. Biết làm sao bây giờ trời.”

“Ở đây đón taxi cũng không tiện…”

Trong lúc những lời than phiền kia đan xen nhau vang lên, đối tượng mà tôi nhập vào đã bước chân lên vỉa hè, men theo đó đi tới, quay người nhìn về phía chiếc xe buýt đang đứng giữa đường.

Chiếc xe buýt này hình như gặp sự cố gì đó, tài xế vừa quát tháo, đuổi những hành khách đi lên trên vỉa hè, vừa vẫy vẫy tay ra hiệu những chiếc xe xung quanh đi vòng qua.

Lúc này tựa hồ như giờ cao điểm vậy, tuy không phải trong thời gian kẹt xe, nhưng trên đường xe cộ không ít, và vẫn phải chầm chậm tiến tới.

Chiếc xe buýt đang đứng giữa đường khiến dòng xe phía sau bị tắc một đoạn nhỏ.

“Tôi” đứng bên lề đường một lát, nhón đầu nhìn về bên trái, hình như đang mong ngóng chiếc xe buýt chuyến sau đến.

Những người xung quanh có người đã bỏ đi, có người vẫn đứng lại tại chỗ.

Dòng xe cộ trên đường đã dần lưu thông trở lại, những chiếc xe khác đã tránh chiếc xe buýt chết máy, chạy qua hai làn xe hai bên.

Nhưng trong dòng xe không có chiếc xe buýt nào cùng tuyến với chiếc này.

Tiếng than trách càng lớn hơn, có người đã bỏ đi. Một số thì đi bộ, một số thì lựa chọn gọi taxi. Mà gọi taxi cũng không hề dễ dàng, tranh chấp đã xảy ra với những chiếc taxi còn trống.

“Tôi” ngẩng đầu lên, nhìn đồng hồ trên tay.

Chín giờ mười phút.

Tâm trạng nôn nóng trào lên trong lòng khiến tôi lấy làm lạ.

Không phải tài xế taxi, có thể cảm nhận được ý thức của đối tượng tôi đang nhập vào, cả đồng hồ đeo tay và áo quần vừa nhìn thấy, kết hợp tất cả lại, trong đầu tôi hiện ra một cái tên: Đinh Hoa.

Là Đinh Hoa sao?

Đồng hồ thể thao, lại mặc đồ thể thao, hình như chỉ có thể là Đinh Hoa thôi chứ nhỉ? Cánh tay đó là của thiếu niên, hình như cũng chỉ có thể là Đinh Hoa.

Tâm trạng nôn nao của Đinh Hoa càng bùng lên rõ ràng hơn, sau khi nhìn lại lần nữa về phía cuối con đường bên trái, cậu ta quay người bước nhanh về phía bên phải.

Men theo đó băng nhanh qua một con đường lớn.

Đinh Hoa vẫn không quên ngoái đầu lại nhìn, hình như đang mong ngóng có xe buýt chạy đến.

Nhưng cậu ta đã không chờ được xe buýt.

Đến một cái ngã tư, Đinh Hoa quẹo trái, gặp một cột đèn giao thông.

Cậu ta nhón chân nhón cẳng, vẫn là tâm trạng nôn nao, và cũng quay qua nhìn phía bên trái một cách vô thức.

Không có xe buýt, nhưng có một chiếc taxi đang bật sáng tấm bảng “xe trống”.

Đinh Hoa mừng rỡ, len qua mấy chiếc xe đạp, xe điện, chạy về phía chiếc taxi đó.

Lúc tôi nhìn chiếc taxi đó, liền cảm thấy hơi kì lạ.

Tài xế mặc đồng phục lái xe, là một bộ vest, thắt cà vạt sọc nghiêng, có cả kẹp cà vạt màu vàng. Người đó đội một chiếc mũ, vành mũ che hết một phần lớn đôi mắt, phủ bóng râm xuống khuôn mặt.

Nhân viên taxi bắt đầu mặc đồng phục khi nào tôi không rõ lắm. Nhưng trong ấn tượng của tôi, thường thì tài xế taxi mặc áo sơ mi, mùa đông sẽ có thêm áo khoác. Còn đồng phục kia thì tuy là vest, nhưng chắc chắn không phải may bằng chất liệu tốt, hơn nữa kích cỡ cũng không vừa với thân thể lắm. Phần lớn tài xế mặc vào đều rộng thùng thình.

Còn cà vạt và kẹp thì tôi không có ấn tượng gì, chắc là tự mỗi người chọn lấy.

Nhưng mũ thì tôi thật sự chưa hề thấy.

Có cũng chỉ là trong mấy bộ phim điện ảnh nước ngoài, thấy tài xế taxi mặc đồng phục, lẫn đội mũ.

Đinh Hoa không một chút nghi ngờ, mở cửa bên ghế phụ ngồi vào.

Cậu ta khẽ xoay đầu, ánh mắt hướng về một nửa bên mặt của gã tài xế.

Tài xế xem ra con rất trẻ, tầm chưa đến ba mươi, da rất trắng, sống mũi cực cao, mắt to tròn, lông mày rậm. Nếu xét về diện mạo, có thể nói là đẹp trai chẳng thua gì “Anh chàng giao hàng soái ca”, và “Anh bảo vệ soái ca” trên mạng cả.

“Cậu học sinh, đi đâu đây?” Tài xế hơi xoay đầu qua, hỏi Đinh Hoa.

Đinh Hoa ngớ ra một lát, rồi trả lời: “Đường Minh Đức, Trung tâm bổ túc Tài Trí trên đường Minh Đức.”

“Được, vui lòng thắt dây an toàn vào.” Tài xế nhắc nhở, thò tay ấn công tắc, tắt biển báo “xe trống”, đồng hồ tính cuớc cũng đã hiển thị con số.

Cùng lúc đó, tôi cảm thấy luồng âm khí nhàn nhạt lan tỏa bên trong xe.

Điều này khiến tôi trở nên căng thẳng.

Đèn đỏ đã kết thúc, kế đến là đèn xanh đi thẳng.

Chiếc xe đằng trước xe taxi đã lăn bánh, chiếc taxi cũng lăn bánh theo.

Chiếc taxi chạy rất êm, sau khi đến một giao lộ thì quẹo trái, tiếp tục chạy thẳng.

Đinh Hoa dựa người trên ghế, nhìn chính mình qua chiếc gương chiếu hậu.

Tôi không hề đoán sai, khuôn mặt này đích xác là Đinh Hoa, bây giờ tôi vẫn đang nhập vào trên người của cậu ta.

Ngay thời điểm này, cậu ta vẫn còn sống, khuôn mặt vẫn hơi ửng hồng do khi nãy bước vội, thân thể cũng nóng hầm hập.

“Cậu học sinh, cậu đi học thêm à? Nghỉ hè mà vẫn phải đi học sao, vất vả nhỉ?” Tài xế bắt chuyện.

“Dạ, vẫn tốt lắm.”

“Cậu học cấp ba đúng không?”

“Năm nay là lên lớp mười hai.”

“Ồ, thế thì phải cố gắng lên. Mười hai là năm rất quan trọng đấy.” Gã tài xế mỉm cười nói.

Cuộc trò chuyện đến đây thì dừng.

Lát sau, gã tài xế lại hỏi: “Hiện tại cậu đang học cấp ba ở đâu?”

“Một trường thuộc Đại học Dân Khánh.”

“Ồ, trường trọng điểm của thành phố đúng không?” Tài xế tỏ ra khá kinh ngạc.

Đinh Hoa hơi đỏ mặt: “Không, không phải, không phải trường trực thuộc Đại học Dân Khánh đó đâu.”

“Dù sao đó cũng là một trường tốt mà. Có phải muốn thi vào Đại học Dân Khánh không?” Tài xế vẫn giữ nụ cười trên môi.

“Không, thi đậu đại học là mừng rồi.”

Trò chuyện một lát, chiếc xe taxi đã đến đường Minh Đức, dừng trước một tòa nhà có treo biển Trung tâm bổ túc.

Đinh Hoa tháo dây an toàn, rút ví ra.

Tài xế dừng xe đâu đó xong, cũng nhấc tay bấm sáng tấm bảng “xe trống” lên. Đồng hồ tính cước bắt đầu tính toán, và in hóa đơn ra.

Hai người, kẻ gửi tiền, người đưa hóa đơn.

Tài xế đột nhiên hỏi: “À phải rồi, vẫn chưa biết tên cậu là gì nhỉ?”

Cậu hỏi này khá là đường đột.

Tôi cứ ngỡ Đinh Hoa sẽ không trả lời.

Nhưng động tác bỏ ví tiền và hóa đơn vào ba lô của cậu ta đã khựng lại. Cậu ta từ từ ngồi thẳng người lên, mắt nhìn về phía con đường trước mặt, ý thức dần dần mờ đi.

Lòng tôi trào ra một linh cảm không lành.

Đinh Hoa trả lời câu hỏi của gã tài xế trong vô thức: “Đinh Hoa.”

“Đinh Hoa, từ nay trở đi, cậu sẽ là HR của tôi.” Gã tài xế cất giọng nhẹ nhàng.

* HR: nhân viên quản lý nhân sự.

HR? Tôi hơi ngạc nhiên khi nghe gã tài xế nói câu này.

Gã tài xế búng tay một cái, rút một tấm bản đồ từ trong ngăn che nắng ở phía trên ra.

Đó là bản đồ của thành phố Dân Khánh, nhưng kiểu dáng của tấm bản đồ này rất kì quái, không chỉ có các tòa nhà văn phòng, các cung đường và các cụm kiến trúc như những tấm bản đồ giấy thông thường khác, mà lại giống các tấm bản đồ trên mạng hơn. Nó có cả tên của từng cửa tiệm ven đường. Trên tấm bản đồ có dùng bút màu vẽ lên một số con đường, còn có một vài địa điểm được khoanh tròn, đánh dấu một cách mờ ám.

“Cậu sống ở đâu vậy Đinh Hoa?” Gã tài xế nói.

Đinh Hoa cất giọng cứng đơ: “Đường Bằng Bách.”

“À, địa điểm tốt, một nơi rất náo nhiệt nhỉ.” Gã tài xế nhận định, chớp mắt đã tìm ra vị trí của đường Bằng Bách, vừa trở tay vào một cái, con đường đó liền biến thành màu đỏ.

“À… có điều, nếu xuất phát từ chỗ đó thì…” Gã tài xế trầm ngâm một lát, ngón tay vẽ một vòng tròn trên bản đồ, vòng tròn mỗi lúc một to ra, “Cậu lại có bộ dạng rất là học sinh nữa… vậy thì chỗ này đi.

Ngón tay gã ta dừng lại tại địa điểm: khu Huy Thành Hoa Uyển.

Lúc bấy giờ, tuyến đường từ Bằng Bách đến khu Huy Thành Hoa Uyển đã xuất hiện màu sắc, giống như có ai đó dùng bút men theo đường Bành Hải vẽ thẳng một đường đến khu Huy Thành Hoa Uyển vậy.

“OK!” Gã tài xế reo lên một tiếng, cuộn tấm bản đồ, nhét trở lại vào bên trong tấm che nắng. Hai tay gã ôm vào vô lăng, ngón tay khe khẽ gõ nhịp, đạp chân ga.

“Để chúng ta đến đó xem thử, bỏ cậu ở chỗ ấy chắc ổn nhỉ…”

Chiếc xe nổ máy và bắt đầu lăn bánh.

Phía trước là một con đường thẳng tắp, rất bình thường, hai bên có các tòa nhà, xe cộ và người đi lại cũng rất bình thường.

Nhưng tôi nhận ra, có một chiếc xe vượt qua chiếc taxi này.

Không phải vượt qua bên hông, mà là đi xuyên qua!

Lúc đi đến một ngã tư thì gặp phải đèn đỏ, nhưng chiếc taxi không hề dừng lại, mà tiếp tục chạy tới.

Xe cộ chạy trên trục đường cắt ngang liên tục đi xuyên chiếc taxi.

Trong xe, tôi chẳng cảm thấy gì cả, chỉ nhìn thấy những chiếc xe ấy biến mất ở bên trái chiếc xe, rồi lại xuất hiện ở bên phải. Không gian bên trong chiếc taxi, tựa như một không gian hoàn toàn kín, không hề bị những chiếc xe đó ảnh hưởng.

Lúc chiếc xe chạy đến chỗ vạch băng qua đường, những người đi bộ bị chạm vào chiếc xe rồi biến mất, cũng lại xuất hiện ở phía bên kia.

Xem ra không chỉ bên trong chiếc xe, mà toàn bộ chiếc xe đều là một không gian dị thường.

Đinh Hoa chẳng hề hay biết gì về những chuyện này. Trong đầu cậu ta bây giờ đã trở thành một đống mờ mịt, cả cơ thể ngồi trên ghế xe như một khúc cây, không chút nhúc nhích.
Bình Luận (0)
Comment