Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1054

Kể từ lúc tôi nghe thấy những âm thanh ấy, trong lòng bắt đầu sản sinh ra cái ý niệm kia, ý thức tôi bỗng nhiên trở nên đứt quãng.

Tôi không cách nào làm chủ được ý nghĩ của mình, chỉ có thể dưới sự chi phối của những âm thanh đau khổ ấy, chịu lấy sự hành hạ trong khoảng thời gian dài, và những giây phút tỉnh táo ngắn ngủi.

Nhưng cả khoảng thời gian tỉnh táo ngắn ngủi ấy, tôi cũng chẳng thể nào yên ổn để quan sát và suy ngẫm. Đó chỉ là một khe hẹp để tôi thở lấy hơi, khiến tôi không bị suy sụp hoàn toàn mà mất hết lý trí.

Tôi đã cảm nhận được sự nguy hiểm.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, chắc chắn sẽ có vấn đề.

Không cần bàn đến chuyện cứu được mẹ của Mộc Ái hay không, mà chính bản thân tôi e là cũng bị kẹt luôn trong này.

Hơn nữa tình trạng hiện tại của mẹ Mộc Ái đang cực kì tồi tệ. Tôi không biết chị ta đã chết như thế nào, nhưng nếu cứ theo cái đà này, thì cả thân thể và tinh thần chị ta đều sẽ hoàn toàn sụp đổ.

Trong khoảng khắc tỉnh táo ngắn ngủi, tôi đã đưa tay phía mẹ của Mộc Ái.

Nhưng vừa chạm vào đôi vai của chị ta, tôi lại thấy hoang mang.

Tôi phải làm sao đây? Nghịch chuyển thời gian của mẹ Mộc Ái, khiến chị ta… trở lại thời trẻ à?

Nam Cung Diệu chỉ bị tôi nghịch chuyển một quãng thời gian ngắn, chẳng biết là bao lâu, nhưng tôi biết là kí ức của anh ta không bị thay đổi.

Những thứ tôi có thể thay đổi được, có lẽ chỉ là vật có thực thể, hoặc có cả những vật phẩm quái dị vô hình, không hề bao gồm kí ức và tư tưởng của con người.

Nếu vậy, dù tôi có nghịch chuyển thời gian của mẹ Mộc Ái, thì cũng chẳng có tác dụng gì.

Tôi vẫn chưa kịp nghĩ ra phương pháp mới, thì lại cảm thấy chuỗi âm thanh gào thét kia đã xuất hiện trở lại.

Và ý thức của tôi một lần nữa tan biến.

Đến đợt tỉnh táo tiếp theo, tôi phải quan sát mất mấy giây, mới nhận ra mình đang di chuyển.

Mà người đang di chuyển đương nhiên không phải tôi, mà là mẹ của Mộc Ái.

Chị ta giống như còn ổn hơn người bị liên lụy là tôi rất nhiều. Dù chị ta không bước chân ra khỏi cửa, giam mình ở trong nhà, trạng thái tinh thần cũng không tốt lắm, nhưng vẫn duy trì nếp sống thường nhật.

Ăn cơm, ngủ nghỉ, hình như chị ta đã quen với sự hành hạ này, đã quen với cuộc sống đi kèm với sự hành hạ này. Giống như một người già mang bệnh, đã trở nên thích ứng và có thể tiếp tục chịu đựng sự khác thường của thân thể.

Có lẽ cũng vì trạng thái này, mà một số cảm xúc của chị ta đã truyền qua tôi.

Đó chính là những mảnh kí ức rời rạc, từng mảnh một đều chất đầy hình ảnh của Mộc Ca và Mộc Ái. Dần dần, Mộc Ái đã thay thế cho Mộc Ca, trở thành hình ảnh xuất hiện nhiều nhất trong những mảnh kí ức ấy.

Tần suất xuất hiện của sự đau đớn đã dần giảm xuống.

Tôi đã có khoảng thời gian tỉnh táo dài hơn, nhưng tôi vẫn chưa thể nghĩ ra được cách nào tốt.

Có lẽ, chẳng cần tôi nghĩ cách, người phụ nữ ấy đã dựa vào nghị lực của mình khắc phục được cái vấn đề lớn ấy.

Những mảnh kí ức kia…

Tôi vừa nhìn thấy chúng là lòng liền co thắt lại, cũng chẳng phải đau đớn, mà chỉ thấy buồn.

Và trong những lúc tỉnh táo, tôi đã nghĩ thông suốt, tất cả những âm thanh này là gì rồi.

“Cha mẹ, lát nữa con muốn ra ngoài đi dạo một chút.” Người phụ nữ đứng bên cạnh bàn, nói với hai vợ chồng già đang đầy lo lắng.

Nghe chị ta nói, hai người đều rất kinh ngạc, đồng thời có chút vui mừng.

Người phụ nữ từ chối cho hai người đi cùng, một mình xuống lầu, chầm chậm đi vào vườn hoa trong khu dân cư.

Thời điểm này trong vườn vẫn có người, nhưng trên một còn đường nhỏ của vườn, lại vô cùng yên tĩnh. Cây cối ở đó khá tươi tốt, cũng có không ít côn trùng, sẽ không có người đến đây tản bộ, hóng mát.

Người phụ nữ rút điện thoại ra.

Tôi nhìn đồng hồ hiển thị trên mà hình, tim liền tăng nhịp đập.

Chị ta gọi điện cho Mộc Ca.

Nhìn thấy hai con chữ đó, bên tai chị ta liền vang lên văng vẳng những âm thanh gáo thét ấy.

Chị ta hít thở thật sau, đứng dựa người vào gốc cây, bàn tay cầm điện thoại khe khẽ run lên.

Cuộc gọi đã được nhận, nhưng không có giọng nói của Mộc Ca. Thời điểm này, có lẽ Mộc Ca đang bận tiếp người nhà họ Cố. Lúc đó tôi không nhìn thấy điện thoại của anh ta, có lẽ nó đã được để ở chỗ khác, hoặc vì trong thời gian làm việc nên được cài ở chế độ im lặng.

Điện thoại vang lên lời thoại đề nghị để lại tin nhắn.

Hình như người phụ nữ vì thế đã thở phào nhẹ nhõm, nhưng sắc mặt vẫn trắng bệch.

Chị ta để lại tin nhắn thoại: “Là em… em… muốn nói với anh một chuyện. Có lẽ anh không hề biết… Có lẽ trước đây anh không nhận ra, gần đây em cũng… không, trước đó nữa… trong vụ tai nạn trước đó… xin lỗi anh, xin lỗi vì lúc đó em đã nói dối…”

Người phụ nữ từ từ khuỵu người xuống, bật khóc.

“Mộc Ca…”

Vừa dứt lời, những tiếng kêu gào thảm thiết ấy và nỗi đau đớn mang đến từ chúng liền tràn ngập khắp linh hồn của người phụ nữ.

Người phụ nữ nghiến chặt răng, máu tươi trào ra qua kẽ răng.

“Anh… giao Tiểu Ái lại cho em đi… Em biết, Tiểu Ái nó… Ngày xưa anh đã nói, anh nuôi sẽ tốt hơn. Nhưng mà… không được… Mộc Ca… Mộc Ca… em càng yêu anh, thì em càng đau khổ! Những âm thanh đó… xin lỗi… em đã trốn chạy… Nhưng mà Tiểu Ái… anh phải đưa Tiểu Ái qua chỗ em… nó không thể sống cùng anh được… Mộc Ca… em…”

Tâm trạng của người phụ nữ đã đến bên bờ vực của sự mất tự chủ, nước mắt tuôn ra như mưa.

Xúc cảm mãnh liệt trong lòng chị ta và những tiếng kêu gào kia chồng chéo đan xen lẫn nhau. Tôi đang kết nối tri giác với chị ta, nhưng không chỉ cảm nhận được sự đau đớn trong chị ta, mà còn cảm nhận được tình yêu sâu nặng mà chị ta dành cho hai cha con Mộc Ca.

“Tiểu Ái không thể… tiếp tục tiếp xúc với anh nữa… Nó phải quên đi, chí ít là phải…” Người phụ nữ nặn ra từng chữ, “Phải không thương anh nữa… Mộc Ca… em xin lỗi… em xin lỗi… Mộc Ca…”

Cánh tay chị ta vừa buông ra, chiếc điện thoại rớt xuống và cả cơ thể chị ta cũng đổ rầm xuống đất.

Tôi giật mình, cắn răng chìa tay ra.

Tôi biết, ngay tại thời điểm mà chị ta suy sụp hoàn toàn, thì chị ta đã chết rồi. Tôi muốn cứu chị ta… Điều tôi có thể làm được chỉ là kéo dài mạng sống của chị ta thêm một chút. Nhưng đó chỉ là hy vọng.

Cho dù hy vọng ấy cực kỳ mong manh…

Cơn đau buốt và tiếng chuông điện thoại khiến tôi giật mình tỉnh giấc.

Nhận ra mình đang ở trong một gian phòng sáng choang, chính là phòng ngủ của tôi.

Toàn thân tôi ướt sũng mồ hôi, nhất thời vẫn chưa phân biệt được tình hình hiện tại.

Chủ yếu là do cảm giác buốt đau ấy bất chợt tan biến, khiến tôi chưa thích ứng kịp.

Tiếng chuông điện thoại vẫn kiên trì réo gọi.

Tôi dần bình tĩnh trở lại, mò được chiếc điện thoại đang nằm bên cạnh mình.

Trên màn hình hiển thị, người gọi đến là Mộc Ca.

Cổ họng tôi đang khô quắt, mắt cũng rất đau, lúc nhìn thấy cái tên đó, lòng liền thấy lo sợ. Tôi vẫn không nhớ được, rốt cuộc mình đã chạm vào mẹ của Mộc Ái và cứu chị ta hay chưa.

Tay tôi rã rời, nên động tác bấm nút nghe máy của tôi cực kì khó khăn.

Tôi đã chậm một bước, cuộc gọi bị ngắt mất.

Tay tôi buông ra, chiếc điện thoại rơi lại xuống giường.

Thở hồng hộc từng hơi, tôi nhận ra hậu di chứng của cảm giác đau đớn ấy đã bắt đầu xuất hiện rồi. Xem ra còn kinh khủng hơn cả tác dụng phụ trước đây. Cảm giác đau đớn này quá phức tạp, nóng như lửa đốt, đau như dao cắt. Nhưng những ngoại thương này vẫn chưa là gì, mà ngay cả những xúc cảm trong tôi cũng bị ảnh hưởng. Đủ loại các xúc cảm tiêu cực tự động trào ra như thác đổ. Không chỉ là bi thương, mà còn có cả phẫn nộ, ganh ghét và cả những xúc cảm chẳng liên quan gì tới tình hình trong hiện tại.

Nói là chẳng liên quan, nhưng thực ra đó là tác dụng phụ. Không phải tác dụng phụ từ năng lực của tôi, mà là từ năng lực của Mộc Ca.

Tôi nhắm nghiền mắt lại.

Tôi rất rõ, đây chỉ là những nỗi đau đớn mà tôi đã nếm phải trong cảnh mộng, là nỗi đau đớn mà vợ của Mộc Ca đã nếm phải. Trong giấc mộng, những cơn đau đớn này hòa trộn lẫn nhau, khiến người ta không phân biệt ra được, chỉ cảm thấy đau đớn mà thôi. Bây giờ, chúng đã hiện rõ từng cái một trong đầu tôi.

Tôi giống như một người lâm trọng bệnh hoặc trọng thương, khi thuốc giảm đau mất tác dụng, thì chỉ có thể cắn răng mà chịu đựng.

Đợi đến lúc cơn đau đớn cuộn trào như sóng dữ qua đi, thì không biết thời gian đã trôi qua mất bao lâu rồi.

Tôi thấy điện thoại nháy đèn báo, bèn cố hết sức mở điện thoại lên, nhìn thấy một tin nhắn do Mộc Ca gửi đến.
Bình Luận (0)
Comment