Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1103

Thận phải bị hoại tử thì phải cắt bỏ.

Nhà họ Châu bị một phen hỗn loạn. Tôi đã nhìn thấy âm khí trên thận phải của Châu Đằng Phi. Chuyện này chắc là kết quả của việc Châu Hy Hy xâm nhập và tấn công thân thể của anh ta.

Điều khiến tôi bất ngờ chính là, ngay trước giờ Châu Đằng Phi lên bàn mổ thì bệnh viện đã tìm được quả thận thích hợp.

“Vừa lúc có được thận, nếu các vị đồng ý, chúng tôi sẽ hoãn lại thời điểm phẫu thuật, đến lúc đó sẽ tiến hành thay thận.” Vẻ mặt của vị bác sĩ khi nói chuyện hơi kỳ lạ.

Nhận ra vấn đề, tôi liền đi theo bác sĩ rời đi. Tôi không thể đi quá xa, nhưng nhiêu đó cũng đủ để tôi nghe thấy cuộc đối thoại của bác sĩ với y tá.

“Số anh này may mắn thật, vừa lúc có thận được hiến.”

“Ờ…”

“Sao vậy bác sĩ Phương? Trước đây anh đã từng phẫu thuật đổi thận rồi mà?”

“Không phải chuyện này. Mà là quả thận ấy… rất kỳ quái… thình lình nhận được tin bên kho nội tạng báo xét nghiệm HLA* đã thành công. Mà tôi đâu có yêu cầu tiến hành xét nghiệm đâu.”

* Xét nghiệm HLA là xét nghiệm nhằm xác định mô của người hiến có tương thích với người nhận không.

“Có phải người nhà của anh ta đã can thiệp không? Gia đình đó có vẻ rất giàu, lại còn rất ngang tàng nữa.”

Kế đó, tôi không thể nghe thấy cuộc đối thoại của họ nữa.

Nhưng chỉ vài thông tin ấy cũng đủ khiến tôi cảm thấy ớn lạnh.

Một quả thận thình lình xuất hiện, rõ ràng chẳng phải là chuyện tốt lành gì.

Tôi vẫn chưa kịp nghĩ ngợi gì thêm, thì khung cảnh xung quanh đã biến đổi.

Tôi đang đứng trong phòng phẫu thuật, chứng kiến một phần của quá trình thay thận.

Quả thận khỏe mạnh đầy âm khí, giống hệt quả thận còn lại của Châu Đằng Phi, đều bị Châu Hy Hy khống chế cả rồi.

Bên trong khoang bụng bị mở toang, máu thịt nhầy nhụa. Tôi chưa từng học qua y khoa, cùng lắm là chỉ xem qua sơ đồ cơ quan nội tạng của một con người bình thường. Nhưng khi nhìn thấy “đồ thật”, tôi vẫn không thể nhận biết, cái đống đỏ đỏ kia, cả cái mớ hồng hồng này là thứ gì. Tôi có chút buồn nôn, chỉ muốn quay qua nhìn chỗ khác.

Nhưng sau khi quả thận ấy được đặt vào trong thân thể của Châu Đằng Phi, tôi đã trông thấy âm khí đen ngòm xâm nhập vào huyết quản của anh ta.

Vùng thận và huyết quản đều trở nên đen đúa kỳ dị, từ đó lan rộng ra, cuối cùng là tràn ngập khắp thân thể.

Ca phẫu thuật rất thành công.

Và lần này, Châu Đằng Phi cũng lại bị cơn đau đớn hành hạ đến chết đi sống lại. Bác sĩ bảo là thể chất của anh ta có vấn đề, khá là mẫn cảm với cơn đau.

Cả nhà họ Châu vẫn không ngừng chửi bới. Còn bản thân Châu Đằng Phi thì thường xuyên đau đến vặn vẹo.

“Có thứ gì đó! Có thứ gì đó ở trong này!” Châu Đằng Phi siết chặt tay của mẹ mình, trợn to mắt nói: “Có hai bàn tay đang bóp chặt thận của con! Mẹ, mẹ cứu con với!”

“Phi Phi à, còn đừng sợ, để mẹ bảo bác sĩ kê thuốc giảm đau cho con!” Người đàn bà nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.

Nhưng kiểu gì cũng chẳng thể lay chuyển được bác sĩ.

“Thực sự là không thể dùng được nữa đâu. Cậu không thể dùng thêm thuốc giảm đau được, nếu dùng nữa sẽ bị quá liều. Thuốc giảm đau không thể lạm dụng như thế, dùng nữa là có chuyện đấy.”

“Cái đám lang băm này! Mấy người chữa trị kiểu gì đấy hả? Con trai tôi đau đến sắp chết rồi kìa!” Người đàn bà ngoác mồm la hét, nhào đến định tóm lấy người bác sĩ.

Phòng bệnh lại một phen hỗn loạn.

Châu Đằng Phi đột nhiên lăn từ giường bệnh xuống sàn nhà, hai tay bám chặt lấy nền gạch, nước dãi tự động chảy ra ròng ròng từ cái miệng đang há to.

Vùng dưới chiếc áo của anh ta bị lật ra, khiến tôi nhìn thấy một phần vùng eo của anh ta.

Đám âm khí rõ ràng đang bị lõm xuống, hệt như có hai bàn tay đang bóp chặt chỗ ấy.

Tuy không kết nối với Châu Đằng Phi, nhưng tôi vẫn bị luồng âm khí tràn đầy ác ý đó tấn công, trên da có cảm giác như bị kim chích vào. Tôi lùi lại mấy bước, đứng nhìn bác sĩ y tá cuống quýt đỡ Châu Đằng Phi lên giường.

Bác sĩ không thể không dùng đến thuốc giảm đau, nhưng chỉ có lần ấy thôi.

Châu Phú Thắng đã kiếm ra rất nhiều thuốc giảm đau.

“Con trai à, con thấy đỡ nhiều chưa?” Người đàn bà lo lắng nhìn Châu Đằng Phi. Anh ta hệt như vừa từ dưới sông ngoi lên, yếu đến mức không thể trả lời nổi mẹ mình. Có điều, anh ta đúng là đã ổn hơn rất nhiều, đồng thời cũng bị hành hạ đến phát hãi rồi.

Khi cơn đau vừa chớm xuất hiện, anh ta liền cuống cuồng uống thuốc giảm đau ngay.

Tôi quan sát âm khí trên người Châu Đằng Phi. Tuy không nhìn thấy tình hình hai quả thận của anh ta, nhưng chỉ cần nhìn thấy đám âm khí đang bủa vây khắp thân thể, cũng đủ biết anh ta không phải đang khỏe hơn, mà đang ác hóa.

Châu Đằng Phi xuất viện về nhà, nhưng chưa đến một tháng, đã phải nhập viện trở lại.

Và lần này, gan của anh ta có vấn đề, khiến anh ta cần phải phẫu thuật cấy ghép gan.

Cũng tương tự như lần trước, nhập viện chưa được bao lâu, thì đã có gan phù hợp cung ứng cho ca phẫu thuật.

Trước mắt tôi là một quả gan đen đúa, được đặt vào trong thân thể của Châu Đằng Phi.

Khung cảnh xung quanh khẽ xao động, những vị trí bị giải phẫu mà tôi được nhìn thấy đã thay đổi.

Khung cảnh phòng mổ xảy ra nhiều thay đổi thì không cần nói đến, nhưng vị trí bị mổ trên người của Châu Đằng Phi đã trở thành khoang ngực. Nằm bên cạnh cuống phổi là buồng phổi. Một lá phổi đen đúa được đặt vào bên trong khoang ngực của Châu Đằng Phi, âm khí màu đen theo đó xâm nhập vào hệ thống hô hấp, di chuyển trong khí quản.

Khung cảnh trong phòng phẫu thuật lại thay đổi, đôi mắt của Châu Đằng Phi được mổ ra, giác mạc đen đúa được cấy lên nhãn cầu của anh ta.

Và kế đó, phòng phẫu thuật sáng sủa đã biến mất.

Tôi thấy mình đang trong một căn phòng ngủ, nhìn Châu Đằng Phi nằm trên giường.

Anh ta ở trần, gân guốc trên người nổi lên, những vết sẹo mổ chằng chịt khắp thân thể.

Anh ta đè tay lên vùng tim, hai mắt từ từ trợn ngược.

Chẳng biết cụ thể chuyện gì đã xảy ra, nhưng tôi nhìn thấy âm khí đen ngòm trên người của anh ta. Hai lá phổi, hai quả thận, huyết quản, mạch máu… Hệt như có ai đó đang vẽ bậy trên người, đánh dấu hết các cơ quan đó.

Men theo sự lưu chuyển của âm khí, tôi trông thấy dưới da của Châu Đằng Phi có thứ gì đó đang động đậy.

Châu Đằng Phi phát ra những tiếng kêu sợ hãi và vô nghĩa. Anh ta ôm chặt vùng ngực của mình, xương cốt trên người do gồng cứng mà càng nhô ra rõ hơn.

Cái thứ đó đã dừng lại ngay vị trí quả tim của anh ta.

Chớp mắt, Châu Đằng Phi co rút cả người, thân thể gần như muốn bật dậy từ trên giường. Quá trình này không kéo dài, nhưng nhiêu đó cũng đủ khiến cho Châu Đằng Phi ngã vật ra giường, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.

Anh ta kêu “á á” mấy tiếng, ánh mắt tràn đầy lo sợ. Sau khi thở hồng hộc mấy hơi, tròng mắt anh ta di chuyển xuống dưới, nhìn lên thân thể của mình. Bàn tay đang ôm lấy vùng tim cũng từ từ buông ra, nhấc cao lên.

Tại chỗ ấy, trên bề mặt lớp da, hiện ra vết tích hệt như bốn dấu ngón tay.

Châu Đằng Phi không còn sức để la nữa, chỉ bàng hoàng nhìn vùng tim của mình.

Vết tích đó khẽ di chuyển, giống như bàn tay đang bấu lấy đã buông ra, đồng thời theo đó đã biến mất.

Châu Đằng Phi rú lên một tiếng, ôm lấy ngực mình, co rút người lại, miệng trào ra máu tươi.

Bên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.

Người phụ nữ hoảng hốt chạy vào, vừa nhìn thấy bộ dạng của Châu Đằng Phi, liền chụp lấy vỉ thuốc trên bàn.

“Phi Phi à, Phi Phi… con lại bị đau rồi phải không? Mau, uống thuốc đi…”

Châu Đằng Phi huơ tay sượt qua mặt của bà ta: “Cút! Bà cút ngay cho tôi! Tất cả là do bà, do các người mà ra cả!”

“Phi Phi…” Người phụ nữ lo lắng nói: “Là lỗi của mẹ. Con cứ uống thuốc trước đi, mẹ nhất định sẽ tìm cách. Con sẽ khỏe thôi …”

“Mẹ kiếp! Khỏe không nổi! Nó đã mò đến rồi! Cô ta tìm đến tôi rồi! Nhưng tôi không phải là người tông chết cô ta! Sao cô ta lại tìm đến tôi!” Châu Đằng Phi túm chặt đầu tóc của mình: “Đều là lỗi của các người! Các người đã bỏ rơi cô ta, là các người tìm đến đòi cô ta hiến thận, tông chết cô ta cũng là các người!”

Châu Đằng Phi sau cơn gầm rú chợt hét lên một tiếng.

Trong đầu tôi tràn vào rất nhiều thông tin.

Chiếc xe màu đen lao nhanh đến, khuôn mặt hung tợn của Châu Phú Thắng sau tay lái, cú tông thẳng mạnh như trời giáng, cơn đau đớn do xương cốt sau khi tiếp đất bị cán nát… Còn có…

“Cô ta chưa chết? Cô ta chưa chết thì nội tạng của cô ta còn dùng được chứ nhỉ?”

“Bác sĩ, cô gái đó ở bên này đúng không? Thận của cô ta, con trai tôi dùng được chứ?”

“Cần giấy đồng ý gì nữa! Nó từ trong bụng tôi chui ra, tôi còn không thể quyết định được sao?”

“Thưa đồng chí cảnh sát, tôi không còn cách nào khác. Con trai tôi bệnh sắp chết đến nơi, tôi chỉ uống hơi nhiều rượu thôi mà.”

“Phi Phi, con đừng lo nữa. Cha mẹ chắc chắn sẽ lấy được thận của con nhỏ đó, đổi thận xong là ổn thôi.”

“Phải xét xử? Dựa vào đâu? Con nhãi đó chui từ trong bụng tôi ra, chưa báo hiếu được một ngày, bây giờ còn muốn hại cha nó nữa à?”

“Tôi biết, tôi chắc chắn sẽ bảo không quen biết con nhỏ đó. Chỉ là một vụ tai nạn thôi.”

“Phi Phi, Phi Phi… Con đừng giận mà. Con nhãi đó vốn dĩ chỉ là xui xẻo thôi, không cần thận của nó nữa thì thôi vậy.”

Giọng nói của vợ chồng Châu Phú Thắng liên tiếp vang lên, có lúc còn chồng lên nhau.

Sau khi tất cả những câu nói ác độc đó qua đi, giọng nói của một cô gái vang lên.

“Em có thể dùng nội tạng của họ. Các người có quan hệ huyết thống gần nhất. Em có thể dùng nội tạng của họ. Chỉ cần em dùng nội tạng của họ, chị đảm bảo…”

Giọng nói của cô gái tràn đầy sự mê hoặc, những âm thanh cuối cùng tản mác rồi biến mất.
Bình Luận (0)
Comment