Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1109

Liên tiếp hai người thân của người có quyền tài sản vào Cục Cảnh sát, đây chắc chắn là những tin tức cực kỳ tồi tệ đối với Trưởng phòng Mã.

Kỳ thực tình huống của Tiểu Trương vẫn còn dễ thở, gặp rắc rối khá lớn chính là những người trong trong tổ chúng tôi, vì là những người tiếp xúc với Tiểu Trương sau cùng, trước khi anh ta gây án. Cha mẹ của anh ta cùng mất chung một ngày, bản thân Tiểu Trương còn trở thành nghi phạm của một vụ án, nên kế đến công tác di dời có lẽ sẽ gặp phải một vài phiền phức trên trình tự, nhưng đó cũng chỉ là phiền phức.

Còn tình huống của Hồ Khải thì tệ hại hơn. Dẫu cho bản thân Hồ Khải đã có tiền án, nhưng một gia đình vì di dời mà xảy ra tranh chấp, kế đó là xảy ra án mạng, thì đây vẫn là tin tức mà Phòng Di dời không bao giờ muốn có.

Ai cũng biết, có người vì tiền mà giết người, mà chuyện đó không thể trách tờ giấy bạc vô tri kia được. Nhưng nếu đổi lại thành tài sản, thành tiền đền bù giải tỏa, thì chẳng phải ai ai cũng có thể tư duy mạch lạc, logic như vậy.

Xã hội vốn đã có cái “nhận thức công cộng” ấy từ lâu rồi. Lúc chưa di dời thì mong ngóng, sau khi di dời xong thì oán thán, bảo do di dời mà người nhà quay mặt thù nhau, tan đàn xẻ nghé. Chuyện này cũng tương tự như chuyện, lúc nghèo thì lao đầu vào kiếm tiền, sau khi giàu rồi thì lại thương tiếc cái chân tình, cái đạm bạc thuở hàn vi. Thậm chí, nhận thức này cũng có thể khớp với rất nhiều tình huống. Người ta cứ luôn ngóng cổ về phía cái thứ mình chưa có; mà không quan tâm, thậm chí xem thường, oán ghét những gì mình đang có.

Đây là điểm thường tình của con người và cũng là căn bệnh thường thấy của xã hội.

Tôi có thể trông thấy gân xanh nổi cuồn cuộn trên trán Trưởng phòng Mã. Lúc này, thậm chí ông ấy còn trừng mắt nhìn tôi một cái. Tôi lập tức được nhắc nhở, nhớ đến hai anh em Từ Cương và Từ Thiết.

Sự tình của gia đình Từ Quang Tông đã được thân phận thời thơ ấu hay bị bỏ bê của Từ Cương lôi vào dĩ vãng, mũi dùi của truyền thông không nhắm vào Phòng Di dời. Nhưng chuyện của Hồ Khải nếu bị truyền thông để ý, thì sự kiện của nhà họ Từ vốn đã sóng yên bể lặng, cũng sẽ bị moi móc ra lần nữa. Từ Băng Tiệp, kẻ đã giết hai vợ chồng Từ Thiết lại vẫn chưa bị xét xử, vụ án này cũng chưa thể yên.

Dưới ánh nhìn của Trưởng phòng Mã, tôi cúi đầu, ra vẻ áy náy. Dù ở đây cũng có mấy phần diễn xuất, nhưng tận đáy lòng tôi vẫn thực sự cảm thấy day dứt. Chuyện đó tuy không thể trách tôi, tôi không phải là người chịu trách nhiệm trực tiếp, nhưng việc tôi không giải quyết công việc đến nơi đến chốn cũng hoàn toàn có thật. Không ai có thể làm việc đến mức hoàn mỹ được, lúc chưa xảy ra chuyện, không hoàn mĩ thì là không hoàn mỹ. Nhưng khi có chuyện rồi, thì ít nhiều cũng sẽ cảm thấy day dứt, hối hận vì mình ban đầu không cố gắng nhiều hơn.

Trưởng phòng Mã cũng chỉ lườm tôi một cái như thế, rồi bảo nhóm Tưởng Hựu phải giải quyết chuyện của Hồ Khải.

Tôi trở lại văn phòng, bị ánh mắt hóng hớt của Tí Còi nhìn đăm đăm, chắc chắn cả đám đã nghe được cuộc đối thoại trên hành lang. Tôi xua tay, nhắc nhở cả đám nhớ là Trưởng phòng Mã đang rất bực bội.

“Dù sao sau này chúng ta đừng hòng nghĩ được điều đến Phòng tuyên truyền.” Tí Còi rất tự giác nói.

Ấn tượng của Trưởng phòng Mã đối với chúng tôi không tốt, công tác di dời hoàn thành, chúng tôi hoặc trở lại đơn vị cũ, hoặc được đề bạt thăng chức, điều đến một cương vị khác. Theo tình hình hiện tại thì cả nhóm chắc không thể vào bộ phận tuyên truyền mà Trưởng phòng Mã đang công tác. Nhưng đó cũng không phải là chuyện to tát gì, mấy người chúng tôi trước đó cũng không làm về công việc tuyên truyền này.

Quách Ngọc Khiết hơi lạc đề: “Những chuyện thế này, gần đây xảy ra nhiều thật. Chẳng lẽ do phương diện quái dị bị ác hóa, kéo theo con người ta cũng bị ác hóa?”

Trần Hiểu Khâu vừa thu dọn đồ đạc, vừa nói: “Các vụ án nghiêm trọng hằng năm ở Dân Khánh không hề ít, có điều phần lớn đều sẽ không được đăng báo, không ai biết thì liền thôi.”

“Xác suất vẫn khá cao.” Gã Béo tán thành với Quách Ngọc Khiết: “Những vụ chết người trước giờ mà anh gặp, chiếm nhiều nhất là bệnh chết, còn tự sát chỉ không được mấy vụ.”

Chúng tôi vừa bàn tán, vừa ra về. Và đề tài được kết thúc ngay cổng đơn vị, ai về nhà nấy.

Về đến nhà, đương nhiên tôi không hề kể lại chuyện này cho gia đình biết.

Trò chuyện vài ba câu, xem thời sự, ăn xong bữa cơm tối. Cha mẹ xem tivi, đánh bài tây, còn tôi và em gái thì về phòng mình.

Tối hôm qua tôi không hề ngủ được, nên hôm nay dự định nghỉ ngơi sớm một chút.

Suốt một đêm không mộng mị, sáng hôm sau thức dậy, tinh thần vô cùng sảng khoái. Trên đường đến chỗ làm, tôi mới chú ý tối hôm qua Ngô Linh có gọi, nhưng tôi không nghe máy. Ngô Linh để lại tin nhắn cho tôi, nói là đã tóm được Tôn Bân. Quá trình diễn ra rất thuận lời, nhưng kết quả thì cực kỳ tệ hại.

“… Hướng lý luận đó đã chính xác. Tôn Bân đã giết không ít linh hồn, rồi nuốt chửng họ để nhanh chóng nâng cao thực lực của mình. Có điều cách làm của hắn đã khiến hắn bị tẩu hỏa nhập ma. Chúng tôi giải quyết thì không khó, nhưng nếu là người bình thường thì rắc rối to.” Nội dung tin nhắn thoại của Ngô Linh gửi đến rất nặng nề.

“Lâm Kỳ, sắp tới những chuyện hồn ma giết người có lẽ sẽ xuất hiện nhiều hơn, chúng tôi đã liên lạc với những người trong giới, có người trong số họ vẫn chưa phát hiện ra sự biến đổi này. Thời điểm bắt đầu của sự biến đổi chắc chắn rất nhỏ, nhưng với trình độ phát triển như hồn ma của Tôn Bân, nếu còn tiếp tục phát triển thì sẽ vô cùng khó đối phó. Thường ngày, các cậu tốt nhất nên chú ý hoàn cảnh xung quanh một chút. Chúng tôi bắt buộc phải chủ động giải quyết những hồn ma này.” Ngô Linh nói như thế.

Tôi cảm thấy rất kinh ngạc.

Xét từ những bộ hồ sơ còn lưu lại, thì trước đây người của Thanh Diệp chỉ làm việc trong phạm vị được ủy thác. Họ có đưa ra lời khuyên cho người ủy thác, nhưng chủ yếu vẫn là người ủy thác đưa ra quyết định. Họ không bao giờ lo chuyện bao đồng.

Mà thời điểm ấy, đúng là họ cũng không nhất thiết phải can thiệp vào những chuyện không đâu, vì phần lớn các hồn ma sau khi hoàn thành chấp niệm của mình, giết chết một số kẻ thù thì sẽ tự động tan biến. Một số sự vật quái dị có hành tung bất định thì lại được Ông Trời dùng làm phòng tuyến sau cùng. Giống như Niên Thú, nó có số mệnh xung khắc với những người như chúng tôi. Ông Trời lợi dụng nó để tiêu diệt chúng tôi và cũng lợi dụng chúng tôi để tiêu diệt nó. Nếu một trong hai phe chiếm thế áp đảo hoàn toàn, thì Ông Trời sẽ can thiệp ngay.

Thế nhưng, tình hình hiện tại đã khác rồi.

Phương thức tồn tại của hồn ma đã phát sinh thay đổi, chúng đã có nhiều không gian hoạt động hơn. Chúng còn không bị ràng buộc bởi pháp luật và đạo đức, hoàn toàn dựa vào thực lực của mình để quyết định sống còn.

Tôi có thể tưởng tượng được cái cục diện tồi tệ khi thiên hạ đại loạn, nhưng cũng chỉ có thể chống cự một cách bị động mà thôi.

Ngày nào cũng có người chết, cũng có hồn ma xuất hiện và cũng sẽ có những hồn ma giống như Tôn Bân ra đời. Chuyện này không ai có thể ngăn cản.

Xe đến trạm, tôi đi tới đơn vị, gặp được Trưởng phòng Mã và nhóm Tưởng Hựu từ bên trong chạy ra. Họ đang định lái xe đi, chiếc xe dừng lại trước mặt tôi.

Trưởng phòng Mã nhìn tôi nói: “Lâm Kỳ, cậu đến đúng lúc lắm, giờ cùng chúng tôi đến trại giam.”

“Hả, sao cơ?” Tôi ngạc nhiên.

“Cả cái tên họ Từ kia nữa, hôm nay đến gặp luôn một thể.” Trưởng phòng Mã lúc nói chuyện cứ nghiến răng ken két, rất khó chịu.

Tôi biết điều leo vội lên xe, rồi gửi tin báo cho đám Tí Còi biết.

Tưởng Hựu giải thích cho tôi nghe: “Hồ Khải đang ở trại tạm giam, chúng ta đến gặp hắn. Có một số chuyện cần giải quyết sớm.”

Tôi rất bất ngờ.

Tưởng Hựu nhìn qua Trưởng phòng Mã một cái rồi tiếp: “Tuần san Thiên Hạ muốn làm một chuyên đề. À… chính là mâu thuẫn tranh chấp tài sản gia đình bùng phát… Tối hôm qua họ đã định phỏng vấn Hồ Khải rồi. Nhà họ Hồ chắc là muốn… muốn bồi thường…”

Tôi cố nén lại lời nói đang chực trào ra, cũng liếc mắt qua nhìn Trưởng phòng Mã một cái, lòng khá hoang mang.

“Còn nữa, chính là chuyện quyên tiền.” Tưởng Hựu đổi chủ đề: “Đúng lúc hiện nay phong trào quyên tiền đang rất lưu hành. Họ định làm một số chuyện, nên cực kỳ phiền toái.”

Nào có đơn thuần là phiền toái!

Chấp nhận đổi một cái mạng của người nhà, để nhận thêm mấy trăm tệ, những người như thế thì đâu đâu cũng có. Chứ đừng nói gì đến chuyện có thể kiếm được số tiền lên đến hàng triệu.

“Sao có khả năng? Hồ Khải vốn đã có tiền án, hơn nữa chuyện này bên di dời chúng ta không hề nhúng tay vào.” Tôi vẫn cảm thấy chưa hiểu.

“Trong gia đình họ đã đạt được một thỏa thuận, đó là đi khởi kiện giúp Hồ Khải, đem mâu thuẫn gia đình đổ hết lên đầu chúng ta. Khởi kiện, thuê luật sư… đều cần tiền, cho nên họ mới đi làm quyên góp, còn chưa kể những chiêu trò khác nữa…” Tưởng Hựu trình bày ngắn gọn.

Những thông tin này có lẽ do Trưởng phòng Mã đã thám thính được.

Những công chức nhỏ bé trong Phòng Di dời chúng tôi đương nhiên có thể sẽ bị đẩy ra làm bia đỡ đạn. Nhưng tình trạng hiện tại của Trưởng phòng Mã còn tệ hại hơn. Sếp Già còn dễ nói, vì ông ấy cũng sắp về hưu rồi. Còn Trưởng phòng Mã thì đang thời kỳ sung sức, vốn dĩ có cơ hội rất lớn để thăng quan tiến chức. Nếu như mang cái tai tiếng như vậy, tuy Trưởng phòng Mã không đến mức đường công danh tan thành mây khói, nhưng cũng phải bị trì trệ vài năm. Còn đen đủi hơn, thì sẽ mãi mãi không thể ngóc đầu lên nổi. Dù cho ông ấy có thể có quan hệ với cấp trên, không chịu ảnh hưởng dư luận. Nhưng một khi thông tin này bị lan truyền, thì công sức ông ấy phải bỏ ra để lo cho cấp trên cũng phải nhiều hơn trong quá khứ theo cấp số nhân.

Sắc mặt của Trưởng phòng Mã âm trầm, chúng tôi không dám nói chuyện nữa, mà im re như thóc, chuẩn bị hành động theo ý của ông ấy. Mà ở phương diện này, thực ra chúng tôi cũng không có quyền quyết định, cũng không nghĩ ra được cách nào hay…
Bình Luận (0)
Comment