Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1191

Mã số sự kiện: 040

Tên sự kiện: Vị trí tử vong

Người uỷ thác: Phó Nhuế

Giới tính: Nữ

Tuổi: 30

Nghề nghiệp: Bác sĩ

Quan hệ gia đình: Cha mẹ

Địa chỉ liên hệ: Phòng xxx, số nhà xxx, đường Thương Châu, thành phố Dân Khánh

Số điện thoại liên hệ: 139xxxxxxxxx

Diễn biến sự kiện:

Ngày 5 tháng 1 năm 2007, người uỷ thác lần đầu đến Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp. File ghi âm 04020070105.wav.

“Chào cô, cô Phó phải không?”

“Đúng vậy. Tôi... Thật ngại quá, đột nhiên tìm đến đây.”

“Không sao. Mời cô dùng trà.”

“À, cám ơn.”

“Cô đã gặp phải chuyện gì vậy?”

“À, Chuyện này… Ực…”

“Cô không cần khẩn trương, từ từ kể cho chúng tôi nghe.”

“Được. Chuyện đó... Thật ra chuyện này, tôi cũng không biết ra sao nữa... Tôi là bác sĩ bên khoa thần kinh. Vì vậy... Chuyện này là vào khoảng một tháng trước, cuối năm ngoái, tháng 11, xảy ra vào khoảng ngày 3 hay ngày 4 tháng 11. Lúc đó tôi có đi tham gia một buổi hội thảo y học ở thủ đô, chủ yếu là tham gia toạ đàm, tập huấn và đi tham quan... Lúc đó tôi ở trong ký túc xá của bệnh viện số 1 thủ đô. Thời gian diễn ra buổi hội thảo y học cũng khá dài. Bệnh viện số 7 mà tôi đang làm việc - bệnh viện số 7 Dân Khánh có hợp tác với bên đó, thường xuyên có liên lạc với nhau nên tôi đến ở trong ký túc xá bệnh viện đó. Lúc ấy, khoảng ngày mùng 3 hay 4 gì đó, tôi nhìn thấy trong khu ký túc xá, thật ra thì cũng chỉ là một khu dân cư bình thường thôi, tức là thuộc quyền sở hữu của bệnh viện, mang tên bệnh viện, nhưng những cái khác thì chẳng khác gì khu dân cư bình thường cả, quản lí cũng không nghiêm ngặt lắm, thường xuyên có người lạ mặt đi băng qua khu dân cư. Người sống trong khu dân cư đó cũng khá nhiều... Có cảnh sát... Lúc đó tôi không xem rõ, đợi đến hôm sau, lúc đi ngang qua chỗ đó thì thấy chỗ đó được giăng dây vây lại, dưới đất có vết máu. Những nhân viên trong bệnh viện số 1 đều đang bàn về vụ việc này.”

“Cụ thể đã xảy ra chuyện gì?”

“Có người chết rồi... Dàn nóng điều hòa rơi xuống đè chết người. Nhưng mà, rất... Có một chuyện rất kinh dị là, cái chỗ mà người đó chết, xung quanh có vẽ vạch màu trắng.”

“Vạch màu trắng là sao? Là loại dùng để cúng tế người chết...”

“Không phải cái đó đâu, là vạch màu trắng vẽ xung quanh cái xác đấy, thường thấy trong các bộ phim trinh thám.”

“Vạch vôi cố định vị trí thi thể sao?”

“Tôi không biết tên chuyên ngành của nó gọi là gì...”

“Nếu như cô muốn nói đến cái vạch màu trắng dùng để xác định vị trí cái xác thì có thể chính là cái mà tôi đang nói đến.”

“Ừ, chắc là vậy... Họ nói như thế đấy. Cái vạch màu trắng đó là do đứa con của vị bác sĩ nào đó trong khu dân cư vẽ ra, có thể không chỉ có một đứa mà có tới mấy đứa lận, đám con nít chơi với nhau mà. Trong khu dân cư có vài đứa trẻ rất quậy, thường xuyên vẽ lung tung. Cái người đó nói là vị trí trùng khớp luôn. Lúc cảnh sát chưa tới còn có người đang thắc mắc, sao xung quanh không thấy cảnh sát đâu. Sau đó mới biết là còn chưa có ai báo cảnh sát. Nói chung tôi nghe xong thì cảm thấy rất quái lạ.”

“Vâng. Những chuyện mà cô gặp phải là vậy sao?”

“Còn một chuyện... Cái người đó bị đập trúng cột sống, bả vai, đốt sống cổ kéo dài ra sau lưng. Xương ngực bị nứt vỡ, nội tạng cũng bị vỡ. Nhưng não bộ thì không sao cả. Lúc đó chúng tôi vì đang tập huấn nên có dịp được xem qua não bộ của nạn nhân. Nạn nhân có triệu chứng xuất huyết não, nhưng xương sọ không bị nứt vỡ. Chúng tôi nhân dịp này đi chung với nhau để nhìn thử xem sao. Tôi... Tôi không biết phải nói sao nữa. Cái thi thể đó trông rất kì lạ, chính là có cảm giác rất quái dị, không biết hình dung sao. Não bộ của người đó cũng rất kì lạ, nói đúng hơn thì đó là một bộ não bình thường. Đang ở tuổi tráng niên, sức khoẻ rất tốt, nhưng đột nhiên lại bị vỡ mạch máu não. Thông thường thì sẽ không có tình trạng như vậy xảy ra đâu. Tôi khá quan tâm đến chuyện này. Sau đó cũng có nghe qua một vài tin đồn. Bên phía cảnh sát cũng cảm thấy chuyện này rất kì lạ. Vị trí của thi thể đã là một sự trùng hợp khó hiểu, một vấn đề khác đó là vị trí thương tích trên thi thể. Lúc đó không có ai tận mắt chứng kiến vụ tai nạn này, chỉ là dựa vào kết quả khám nghiệm tử thi và hiện trường đưa ra phán đoán cũng gọi là hợp lí, đó là nạn nhân tự mình nằm sấp vào trong cái vạch đó, sau đó bị người ta dùng dàn nóng điều hòa đập xuống. Nếu dàn nóng điều hòa tự rơi xuống sẽ không thể rơi trúng cái vị trí đó được.”

“Chủ nhân của cái điều hòa đó đâu?”

“Gia đình người đó cũng đã bị điều tra qua rồi. Nhà họ không có con nít, người con trai là bác sĩ làm việc ở bệnh viện, chắc là bác sĩ chính bên khoa tiêu hoá, người con gái thì là giảng viên, làm việc ở đại học y. Trong nhà chỉ có hai người họ thôi. Lúc xảy ra tai nạn, cả hai người đều không có ở nhà. Cái dàn nóng điều hòa đó cũng không có vấn đề gì cả, không để lại dấu vết gì.”

“Cảnh sát đã kết luận đây là một tai nạn ngoài ý muốn rồi kết án?”

“Đúng vậy.”

“Cô rất để ý đến chuyện này nên mới muốn nhờ chúng tôi điều tra ra chân tướng sự việc sao?”

“Cũng không hẳn... Tôi...”

“Cô Phó, cô còn chuyện gì giấu chúng tôi sao?”

“...”

“Nếu cô giấu chúng tôi thì sẽ gây ảnh hưởng đến công việc của chúng tôi đấy. Và càng rắc rối hơn là sẽ ảnh hưởng đến an toàn của cô nữa.”

“Tôi không biết có phải do tôi lo lắng thái quá không... Cái này là bức hình tôi chụp được.”

Xoạt xoạt...

“Chụp bằng điện thoại nên không được rõ nét lắm. Cái vạch dưới đất này... Tôi cảm thấy giống như hình một con người đang nằm nghiêng vậy.”

“Cô chụp được bức hình này ở đâu vậy? Chụp vào lúc nào?”

“Chụp vào một tuần trước, ngay chỗ tôi đi ngang qua lúc đi làm, ở bên đường Quảng Phổ. Tôi phải bắt hai chuyến xe, hai trạm xe cách nhau một con đường. Lúc đi qua thì tôi chụp được bức hình này. Tôi... Nói sao nhỉ... Tôi cảm thấy mình có hơi lo lắng thái quá. Nhưng cả tuần tôi đều để ý thấy là, lúc trước nó còn rất mờ nhạt, nhưng mỗi ngày giống như có ai đó tô đậm lên thêm vậy. Tôi không yên tâm... Cái nơi đó, dọc đường đều là những cửa tiệm nhỏ, không có nhà cao tầng, cũng không có bảng hiệu gì đó... Tôi cũng không nhìn thấy có con nít. Nhưng... Chính là...”

“Cái này không phải do cô nhìn nhầm đâu.”

“Hả?”

“Tôi không nhìn thấy trên người cô có âm khí, nhưng lại nhìn thấy có một chút âm khí trên bức hình này. Đây chắc là do ma quỷ gây ra đấy.”

“Vậy... Nhưng...”

“Chúng tôi sẽ đến tận nơi để điều tra. Ngoài ra, cô Phó, cô phải cẩn thận hơn, thông thường ma quỷ sẽ có một phạm vi hoạt động nhất định, nó sẽ không đi quá xa cái khu vực đó đâu. Dù có rời đi thì cũng phải có nguyên nhân, hoặc nên nói là do thời cơ hay vật dẫn. Theo tôi thấy, rất có thể cô chính là cái vật dẫn, nhưng trên người cô không có âm khí của con ma đó. Trong số những người quen của cô, có ai phù hợp với mục tiêu của tình huống này không?”

“...”

“Cô Phó?”

“Tôi... Có một người đồng nghiệp...”

“Có thể kể cho chúng tôi nghe về tình hình của người đó không? Tốt nhất là có thể sắp xếp cho hai bên gặp mặt.”

“Ừ, cái này chắc là được. Tôi... Người đó không tin những thứ này, nhưng mà... Để tôi nói trước với người đó một tiếng rồi tính tiếp, được không?”

“Được chứ, nhưng càng nhanh càng tốt. Nhìn vào bức hình này thì thấy là đã gần tới giới hạn rồi, con ma đó chắc cũng sắp ra tay.”

“Được. Bây giờ tôi gọi điện thoại luôn.”

...

“Không ai bắt máy, có thể là đang bận. Ngày mai đi làm tôi sẽ nói với anh ta.”

“Được, vậy hôm nay chúng tôi sẽ đến chỗ đường Quảng Phổ để xem sao.”

“Ừ. Làm phiền mọi người. Còn nữa...”

“Còn có chuyện gì sao?”

“Đồng nghiệp của tôi có gặp phải nguy hiểm gì không?”

“Tiếp xúc quá nhiều với ma quỷ thì sẽ gặp phải nguy hiểm. Còn về việc có bị tấn công hay không thì tuỳ vào mỗi con ma. Lúc nãy cô nói đến, nạn nhân đó là ai? Là người dân sống trong khu dân cư sao?”

“Không phải, là người ngoài. Chắc là đang tính băng qua khu dân cư.”

“Không có tiếp xúc với những đứa trẻ đó sao?”

“Không có, chắc là không. Tôi cũng không biết cụ thể ra sao, chỉ nghe người ta nói đến thôi.”

“Ừ, tôi hiểu rồi. Chúng tôi sẽ bắt tay vào điều tra tình hình cụ thể ra sao.
Bình Luận (0)
Comment