Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1213

Đề nghị này của Nam Cung Diệu cũng rất khả thi.

Ngô Linh trầm tư suy nghĩ về cái tính khả thi trong chuyện này.

Suy cho cùng thì những chuyện này đều được giao cho Ngô Linh làm. Những người khác không hề biết gì về loại phép thuật này.

“Vậy thì vẫn phải tìm một người nào đó chứ?” Cổ Mạch đột nhiên nói.

Tôi khẩn trương đến nỗi nín cả thở.

Lúc nãy tôi đã hoàn toàn quên cái vấn đề này. Bây giờ nghe Cổ Mạch nói xong, tôi lại cảm thấy sững sờ. Điều khiến tôi cảm thấy bực mình hơn là nguyên nhân khiến tôi sững sờ không phải là do tôi lo lắng cho cái người bị biến thành “Phi Nhân” đó mà là do tôi quên mất cái vấn đề này.

Tôi cúi đầu nhìn xuống đôi bàn tay của mình, không hiểu tại sao bản thân mình lại thay đổi nhanh chóng và triệt để như vậy.

Nếu như nói để cho toàn bộ mọi người đều biết được sự tồn tại của hiện tượng quái dị là một bước chuyển ngoặt, bước chuyển ngoặt khiến cho tinh thần của tôi thả lỏng. Còn giấc mơ thấy Lôi Âm Âm chính là một cuộc tẩy não.

Có thể tôi sẽ không thể nào tìm lại được cái cảm xúc hồi hộp, cái tâm trạng lo lắng như lúc trước nữa.

Tôi cảm thấy hoang mang.

Tiếng của Ngô Linh chui vào trong đầu tôi.

“Nếu như sử dụng năng lực của cậu Đàm cũng không nhất thiết phải dùng người sống, có thể thử dùng một con búp bê xem sao.”

Tôi ngẩng đầu nhìn sang Ngô Linh.

“Nếu vậy thì mọi chuyện đơn giản rồi. Chỉ cần để cậu Đàm nhìn thấy cảnh tôi dùng loại phép thuật đó và giải thích rõ ràng cho cậu ta hiểu về loại phép này là được. Nhưng mà, trước đây, cậu ấy còn có đám bạn của cậu đều không tham gia vào những chuyện như vậy. Bây giờ đột nhiên nhờ cậu ấy thì quá lộ liễu.” Ngô Linh phân tích: “Lúc nãy cậu nói là, mai phải đưa em gái cậu đến đại học Dân Khánh?”

Tôi khẽ gật đầu.

“Bây giờ Chử Lan đang nằm trong bệnh viện trực thuộc đại học Dân Khánh.”

“Trong bệnh viện Dân Khánh?” Tôi ngạc nhiên: “Cái khoảng cách đó... Còn một điều này nữa.”

Không thuận đường.

Cho dù là có thuận đường, thì tôi cũng không biết mình có thể đóng được vai một người qua đường hay không.

Tôi ý thức được, việc rủ Tí Còi sẽ rơi lên người tôi, tôi phải rủ Tí Còi xem cảnh Ngô Linh thi triển phép thuật một cách thật tự nhiên.

Tôi không tự tin là mình có thể làm được việc này. Tôi đã quá thân với Tí Còi và Gã Béo rồi, có những chuyện, chỉ cần nhìn nhau thì đã có thể hiểu được ý tứ của đối phương. Cái sự ăn ý này, nếu là bình thường thì sẽ được xem là anh em tốt, còn nếu đặt trong hoàn cảnh bây giờ thì rất có thể sẽ phá hư kế hoạch lần này.

“Vậy thì phải tạo ra một...” Ngô Linh lên tiếng.

Cổ Mạch bỗng kêu lên: “Đợi đã!”

Tôi và Ngô Linh nhìn về phía Cổ Mạch.

“Tên nhóc này diễn xuất kém lắm. Nói cho cậu ta biết, thì chắc chắn sẽ bị thằng nhóc khác phát hiện vấn đề đấy.” Cổ Mạch nói.

Tôi cảm thấy có hơi tức giận. Bị Cổ Mạch chê là diễn xuất kém cũng không sao cả, nhưng cách dùng từ của Cổ Mạch khiến tôi thấy khó chịu.

“Dù sao không thể để cho mấy người cứ giấu chúng tôi mãi được.” Tôi nói.

Cổ Mạch thế mà gật đầu: “Bởi vậy nên chuyện này không thể để cậu làm.”

Tôi không hiểu lắm về ý của Cổ Mạch.

“Chuyện này đơn giản thôi. Ngày mai các cậu đưa em gái cậu đến trường, chúng tôi sẽ gọi cậu đi chỗ khác trước, rồi mới gọi những người khác tới.” Cổ Mạch đập bàn.

“Anh định lấy cớ gì?” Tôi hỏi.

“Chuyện của Chử Lan đó. Có điều, lúc đang lừa cậu nhóc kia, thì cậu không thể có mặt được. Cậu tìm một chỗ nào đó nằm xuống, coi như là ngủ say rồi đi.” Cổ Mạch đáp.

Tôi cảm thấy ngạc nhiên về cái ý kiến này của Cổ Mạch.

Nhưng nếu tôi giả bộ ngủ say tiến vào cảnh mộng, đích thật là có thể che đậy được khả năng diễn xuất kém của mình.

“Ngày mai cậu đợi điện thoại từ chúng tôi.” Cổ Mạch không đợi tôi trả lời liền bắt đầu ra lệnh cho tôi.

Tôi vẫn chưa yên tâm lắm, nhìn về phía Cổ Mạch với ánh mắt nghi ngờ.

“Chúng tôi không cần né cậu. Để cho cậu nhóc đó thấy cậu ngủ say là được rồi. Đến lúc thi triển phép thuật, cũng sẽ không phải ở trong căn phòng mà cậu đang nằm, mà là ở trong phòng bệnh của Chử Lan.” Cổ Mạch liếc tôi một cái.

Tôi lần đầu tiên thấy thái độ này của anh ta.

Nhưng mà, tôi rất nhanh liền nhớ ra, lần đầu tôi gặp Cổ Mạch là trong cảnh mộng, khoảng hai mươi năm trước. Lúc đó Cổ Mạch là một nhà chế tác nhạc. Khi ấy tuy tôi chỉ mới là một cậu nhóc thiếu niên, vẫn chưa nghe những bài hát thịnh hành, nhưng cũng có biết về công ty nơi Cổ Mạch làm việc, những ca sĩ hợp tác chung đều rất nổi tiếng. Xém chút nữa là Cổ Mạch còn có thể hợp tác với đạo diễn Sở, từ đó con đường rộng mở.

Nói thật thì cái ông chú này cũng được xem như một người tài trong nghề.

Lúc này, Cổ Mạch trưng ra vẻ tài giỏi và có khí chất lãnh đạo như vậy, khiến tôi quên cả việc phản bác lại lời của anh ta.

“Chỉ vậy thôi?” Tôi vẫn còn do dự.

“Ừ, chỉ vậy thôi.” Cổ Mạch trả lời chắc nịch.

Người bị lừa là Tí Còi, sau khi tôi lừa được Tí Còi rồi thì vẫn có thể đứng xem. Đây chính là kế hoạch của Cổ Mạch.

Tôi không có lập trường gì để phản đối kế hoạch này cả.

Ngô Linh lên tiếng: “Cậu nên đi gặp Chử Lan và La Vĩnh Hoa trước đó.”

Tôi hỏi: “Tại sao?”

Có cần thiết không?

Tôi không có cái nhìn thân thiện về cả hai người này.

Hình như Chử Lan và La Vĩnh Hoa có điên cỡ nào cũng đâu liên quan đến tôi.

“Tốt nhất cậu cũng nói trước với nhóm cậu Đàm.” Ngô Linh nói tiếp: “Cả hai người đó đều không được ổn định lắm. Ngài mai lúc đến gặp hai người họ mà xảy ra chuyện thì không tốt.”

Ngô Linh nói rất nghiêm túc, đầu óc tôi lại bắt đầu tưởng tượng.

Nhưng dù cho tôi tưởng tượng ra sao thì cũng quá khác biệt so với thực tế.

Tôi không biết nhóm Ngô Linh làm thế nào. Sau khi Nam Cung Diệu mở laptop lên thì đưa cho tôi coi về đoạn video giám sát trong phòng bệnh.

Đây là một đoạn băng ghi hình. Độ phân giải của nó cũng không được rõ nét lắm.

Lúc tôi nhìn lên màn hình thì bỗng cảm thấy rùng mình.

Trong một căn phòng bệnh đơn, Chử Lan bị trói chặt trên giường, nhắm nghiền mắt lại. Khoé mắt cô ta có những vệt nước mắt. Môi bị cắn nát hết. Trên tay của cô ta có quấn một lớp băng gạc, khiến tôi lại nhớ đến cảnh cô ta cứ rửa hoài rửa hoài vết máu trên tay.

Linh hồn của năm người Tôn Gia Duyệt, Thang Trác Hy, Vương Minh Lệ, Lâm Thần và Lý Sương Bạch đang đứng vây quanh giường bệnh của Chử Lan. Trên mặt họ không có biểu cảm, da dẻ và tròng mắt của họ đều biến thành một màu xám nhợt nhạt, quần áo cũng trắng bệch. Họ giống như những vong hồn trong các bộ phim kinh dị, đang vây quanh Chử Lan, nhìn Chử Lan chằm chằm.

Mặc dù chỉ nhìn thông qua màn hình, nhưng tôi cũng có thể cảm nhận được làn âm khí mang theo lời nguyền đó.

Nhìn vào tình cảnh lúc này chỉ thấy người bị hiến tế không phải là năm người họ mà là Chử Lan.

Điều khiến tôi cảm thấy khó hiểu là, trước đó tôi chưa từng thấy qua linh hồn của Tôn Gia Duyệt và Thang Trác Hy. Còn linh hồn của Vương Minh Lệ vốn đâu phải như vậy.

Lúc này cửa phòng bệnh mở ra, có một người đàn ông đi vào.

Ống kính chỉ quay được bóng lưng của anh ta.

Anh ta bưng một cái chậu nước đến bên giường. Thang Trác Hy và Vương Minh Lệ đứng ở bên đó đều né sang một bên.

Năm con ma nữ đứng xếp hàng ở một bên giường, vẫn nhìn chằm chằm về phía Chử Lan.

Người đàn ông đặt chậu nước lên tủ đầu giường, làm động tác nhúng khăn, vắt khô, quay người lại, để lộ nửa khuôn mặt.

Là La Vĩnh Hoa.

Tôi vẫn nhìn thấy được trên người La Vĩnh Hoa có lời nguyền, cũng nhìn thấy nét mặt dịu dàng của anh ta.

Không biết tại sao, nét mặt dịu dàng đó lại khiến tôi rùng mình.

La Vĩnh Hoa dùng khăn lau mặt cho Chử Lan.

Chử Lan đột nhiên mở to mắt, kêu gào thảm thiết và vùng vẫy.

Cô ta trông giống như đã mất hết lí trí. Lúc hét lên còn có nước mắt chảy ra từ hai hốc mắt.

La Vĩnh Hoa rất kiên nhẫn, ấn chặt cái đầu của Chử Lan, tiếp tục lau mặt cho cô ta, môi mấp máy, giống như đang lên tiếng an ủi Chử Lan.

Chử Lan khóc nức nở.

Lúc này tôi đã nhìn rõ được khẩu hình của cô ta. Cô ta đang gọi mẹ, đang kêu cứu. Sau đó cô ta lẩm bẩm “Giết tôi đi”.

Trong lòng tôi có một suy đoán không tốt.

La Vĩnh Hoa đã lau mặt cho Chử Lan xong. Anh ta hôn lên trán của Chử Lan, sau đó bưng cái chậu nước đi ra ngoài.

Sau khi cánh cửa đóng lại, vẻ mặt của năm con ma nữ đột nhiên có sự thay đổi.

Tôi thấy họ nở một nụ cười cứng đơ, môi mấp máy gì đó.

Chử Lan há to miệng, nước mắt trào ra liên tục.

“Chuyện… chuyện gì xảy ra vậy?” Tôi khó khăn hỏi.

“Lúc chúng tôi qua đó có nghe thấy...” Ngô Linh khựng lại: “Họ đang bàn về chuyện hôn lễ và những chuyện sau khi kết hôn.”

Tôi nhìn sang Ngô Linh.

“Họ giống như là bạn tốt của Chử Lan, đang bàn về chuyện tình cảm của cô ta. Họ đang nói đến cái chết của mình giúp Chử Lan và La Vĩnh Hoa đến được với nhau ra sao. Lúc chúng tôi gặp Chử Lan, Lý Sương Bạch vẫn chưa xuất hiện. Nhưng... Sau khi Lý Sương Bạch xuất hiện, tinh thần của Chử Lan càng trở nên xấu đi. Cậu có thể tưởng tượng về cái cảnh đó chứ?” Ngô Linh nói tiếp: “Bạn bè của mình đang bàn về cái chết của họ, cái chết của họ giúp Chử Lan có được tình yêu như thế nào và còn nhấn mạnh rằng sau này họ sẽ mãi ở đó để chứng kiến tình yêu của Chử Lan. Họ sẽ đi theo Chử Lan và La Vĩnh Hoa suốt đời.”

Tôi chỉ cảm thấy giống như có một cơn gió lạnh thổi qua, cả người lạnh ngắt.

“Còn có một điều, bây giờ không ai đi vào trong phòng bệnh đó nữa. Bệnh viện và người nhà đã quên đi sự tồn tại của Chử Lan. Chỉ có La Vĩnh Hoa đến thăm Chử Lan thôi. Còn tình trạng của La Vĩnh Hoa thì lúc nãy cũng có nói qua với cậu rồi. Cậu ta giống như một kẻ biến thái, bây giờ đang giam cầm Chử Lan. Sự quan tâm của cậu ta dành cho Chử Lan trông giống như chủ nhân dành cho sủng vật vậy.” Ngô Linh nhìn lướt qua màn hình.

Trên màn hình, lúc này La Vĩnh Hoa đi vào tay không. Anh ta ngồi bên giường Chử Lan, trên mặt nở nụ cười, đang nói gì đó với Chử Lan. Chử Lan vẫn đang khóc nức nở.

Ở bên kia giường, năm con ma nữ vẫn còn đang đứng nói chuyện với nhau.

Cả đoạn video trông giống như một đoạn kịch câm vậy, một đoạn kịch câm rùng rợn.

Một lúc sau, La Vĩnh Hoa hôn lên mặt Chử Lan rồi rời khỏi đó.

Anh ta vừa mới rời khỏi, cả năm con ma nữ đó lại vây quanh Chử Lan. Vương Minh Lệ và Thang Trác Hy leo lên giường Chử Lan, áp sát vào người cô ta. Ba người còn lại cũng tiến lại gần Chử Lan. Đôi môi trắng bệch của họ mấp máy, họ đang mạnh ai người nấy nói chuyện.

Ý thức của tôi bỗng trở nên mơ hồ, bên tai tôi có vang lên tiếng của một cô gái nào đó.

“Lan Lan, chúng tớ sẽ giúp cậu và La Vĩnh Hoa ở bên nhau mãi mãi. Chúng tớ sẽ bảo vệ cậu mãi mãi... Mãi mãi... Mãi mãi...”
Bình Luận (0)
Comment