Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1220

Trong lòng tôi không biết đã xảy ra chuyện gì.

Trong tiềm thức của tôi, nếu nhìn thấy người chết, nhìn thấy xảy ra những chuyện quen thuộc sẽ lập tức suy nghĩ theo hướng xấu nhất.

Vào cái hôm đầu tiên em gái tới trường, cái hôm mà chúng tôi đều ở đây thì lại có người nhảy lầu. Chuyện này nghĩ sao thì cũng thấy không phải chuyện tốt.

Tôi đã không còn hứng thú với hai mẹ con ở toà nhà đối diện nữa mà cố gắng ló đầu nhìn xuống dưới lầu.

Tôi nghi ngờ rằng cái người đó sẽ nhanh chóng bị biến thành ma, gây nên bao sóng gió trong trường, lôi cả em gái vào chuyện này. Đây là tình cảnh mà tôi không muốn nhìn thấy nhất.

Trần Hiểu Khâu kéo tôi một phát, tôi mới quay đầu lại nhìn cô ấy.

Đám người xem náo nhiệt cũng đã rời khỏi, sinh viên và phụ huynh của ký túc xá này cũng đã có ý tiễn khách.

Tôi chỉ đành đi theo Trần Hiểu Khâu về lại chỗ hành lang lúc nãy.

Cha mẹ hỏi với vẻ lo lắng là đã xảy ra chuyện gì.

Tôi cũng không biết cụ thể là đã xảy ra chuyện gì, chỉ đành nói là có người nhảy lầu.

“Do bất cẩn mà bị té xuống sao?” Mẹ tôi hỏi: “Có phải ban công ở đây có vấn đề không?”

Tôi không biết trả lời sao về vấn đề này.

Tôi choàng vai mẹ, đi đến phòng của em gái trước.

Ban công của phòng em gái tôi ở bên kia, không thể nhìn thấy được tình trạng của nạn nhân nhảy lầu đó.

Trong phòng có một cô gái đang thu dọn đồ đạc. Nghe thấy có tiếng người đi vào, cô ta ngẩng đầu lên chào hỏi với mọi người. Nụ cười của cô ta có hơi cứng đơ, sau khi làm quen với em gái xong thì bị mẹ tôi kéo lại hỏi một vài vấn đề. Cả đám người đi đến bên ban công, mẹ tôi bắt tay vào kiểm tra độ chắc chắn của lan can trên ban công.

“Chắc là do tự sát. Tự mình nhảy xuống dưới.” Cô gái tên Vương Manh Manh lên tiếng, giọng rất trầm: “Lúc nãy cháu cũng có đi xem. Nghe có người nói là do cô ấy tự nhảy xuống.”

Mẹ tôi thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại thở dài: “Đám thanh niên như các cháu... Haiz... Chắc là có chuyện gì đó.”

Đối với những người mới quen biết, chủ đề này thật sự không mấy vui vẻ gì.

Vương Manh Manh là người hướng nội, không khí trong phòng lạnh hẳn đi, nhưng cô ta cũng không biết phải làm sao.

Quách Ngọc Khiết chủ động lên tiếng, nhìn thấy những bộ đồ của Vương Manh Manh liền bắt đầu lôi kéo cô ta nói về những thương hiệu quần áo đó.

Không khí trong phòng nhẹ nhõm đi rất nhiều.

Vương Manh Manh là người Dân Khánh, đã đến đăng kí từ sớm nên cha mẹ đã về trước rồi. Cô ta tốt nghiệp ở trường trung học trực thuộc đại học Dân Khánh, trong lớp có một vài bạn được tuyển thẳng, hoặc thi đậu vào trường đại học Dân Khánh, sau đó cũng có hẹn nhau đi dạo quanh trường.

Bị Quách Ngọc Khiết lôi kéo nói chuyện một hồi, cô ta nhìn nhìn đồng hồ rồi xách theo cái túi nhỏ đi ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại đám người chúng tôi.

Đồ của em gái cũng không nhiều lắm. Trải xong ga giường, lau bàn và tủ xong thì để quần áo vào, cũng coi như dọn dẹp gần xong. Những món đồ linh tinh khác thì để em gái tự sắp xếp.

Tôi vẫn đang nghĩ đến cái cô gái nhảy lầu lúc nãy và chuyện của Chử Lan nên quyết định sẽ về sớm chút.

Cha mẹ tôi vẫn còn muốn đi dạo quanh trường đại học Dân Khánh.

Em gái lên tiếng: “Vậy chúng ta cùng đi.”

Lúc này lại có thêm một người khác đến ký túc xá.

Cô gái đó nhuộm một chùm tóc, còn uốn kiểu gợn sóng, thắt đuôi ngựa ở sau đầu, mặc một bộ đồ rất bình thường, bông tai, dây chuyền, lắc tay và nhẫn đều có đủ cả. Còn có một cậu thanh niên cao ráo đi theo sau cô ta, nhìn vào thì thấy khoảng hai mươi tuổi gì đó. Một tay thì giúp cô gái xách vali, tay kia thì quàng qua eo của cô gái.

Cô gái xuất hiện với cách như vậy và bộ dạng của cô ta khiến cha mẹ tôi cau mày lại.

“Chào mọi người, cháu là Liễu Tình.” Cô gái phẩy phẩy tay, nở một nụ cười tươi rói, trông khá ngây thơ.

“Tôi là bạn trai cô ấy – Trương Hướng Dương. Bạn gái, em cũng ở phòng này đúng không? Học quản lí kinh tế? Có chung lớp với Tình Tình không? Cô ấy quá cuốn hút, có quá nhiều người thích cô ấy, có chuyện gì nhờ em gọi điện thoại cho tôi nhé.” Cậu thanh niên đó lên tiếng giới thiệu, sau đó nhìn về phía em gái, còn lấy điện thoại ra định trao đổi thông tin liên lạc với nhau nữa.

Liễu Tình đưa tay đập vào đầu của Trương Hướng Dương.

Trương Hướng Dương không phản ứng gì, chỉ nghiêm túc nhìn em gái.

Em gái gượng gạo kêu lên một tiếng “À”.

Mẹ tôi hỏi: “Chỉ có hai người các cháu đến đây thôi sao?”

“Đúng vậy, cha mẹ cháu đi công tác ở nước ngoài, không về kịp.” Liễu Tình nở một nụ cười khổ.

“Chào dì.” Lúc này Trương Hướng Dương lên tiếng chào hỏi rất lịch sự.

Chúng tôi tự giới thiệu bản thân xong thì thấy Liễu Tình đang nhìn về phía em gái với ánh mắt ngưỡng mộ.

“Có anh trai thật tốt. Mình là con gái một, cha mẹ mình cũng vậy, từ nhỏ đã không có anh chị em gì.” Liễu Tình nói với vẻ không vui.

Em gái mím môi, cười đến nỗi không thấy mắt đâu.

Mẹ tôi chuyển chủ đề: “Hành lí của cháu chỉ có một cái vali này thôi sao?”

Liễu Tình gật đầu rồi nói: “Trong trường có bán nệm và chăn, cháu định dùng cái đó. Những thứ khác, ở Dân Khánh có gì mà mua không được chứ?”

Cô ta cười hì hì, giống như đột nhiên nghĩ đến chuyện này, liền sai Trương Hướng Dương đi xuống lầu mua giường nệm cho cô ta.

Liễu Tình lên tiếng: “Lúc nãy lo xem náo nhiệt mà quên mất chuyện này. Thật không ngờ rằng lại gặp được Huỳnh An Tâm ở chỗ này.”

Lúc này em gái đã thả lỏng người, bắt đầu trò chuyện với Liễu Tình: “Cậu gặp được bạn cũ sao?”

Liễu Tình lắc đầu: “Không phải bạn cũ, quen biết thôi.” Cô ta quay đầu đẩy người Trương Hướng Dương một phát, Trương Hướng Dương chỉ đành cầm theo ví đi ra ngoài với vẻ mặt đáng thương. Sau đó cô ta quay sang nói với em gái: “Bạn có biết lúc nãy ở ngoài có người nhảy lầu không?”

Tim tôi đập trật một nhịp.

Liễu Tình không phát hiện ra vẻ mặt cứng đơ của đám người chúng tôi, cô ta nói về chủ đề này một cách rất tự nhiên, ngữ khí và vẻ mặt cũng không có thay đổi gì mấy.

“Cái người nhảy lầu tên là Huỳnh An Tâm. Mọi người không biết đâu, cô ta vốn là người nổi tiếng ở trường cũ, lúc còn học cấp hai bị người ta soi ra được là có lên giường với ông già nào đó ở ngoài, có đi khách sạn với hiệu trưởng. Chuyện này còn bị đưa lên mạng, hình của cô ta cũng được đưa lên. À... Hình như mới đầu là chia sẻ qua mạng thôi...” Liễu Tình sờ cằm, đang nhớ về chuyện cũ: “Đúng rồi, lúc ban đầu có một bạn đọc được một bài viết trên mạng, nói là học sinh cấp hai lên giường với người ta kiếm được bao nhiêu tiền đó, rồi được đưa đến trường gì đó. Sau đó có nhìn thấy hình của Huỳnh An Tâm, ai nấy trong trường đều biết cả rồi. Ừ, chắc là vậy, về sau thì càng lúc càng quá đáng. Nghe nói cô ta chuyển trường hết vài lần. Nhưng chuyện này đã được tung lên mạng rồi, dù có chuyển trường cũng có người nhận ra cô ta. Có những trường còn không chịu nhận cô ta vào học. Sau đó thì không biết sao nữa. Thật không ngờ... Lúc trước có người nói là cô ta không chịu nổi những thứ này nữa, đã đi làm gái rồi. Còn có người nói cô ta tự sát rồi. Thật là... Nhưng mà nếu không nhìn thấy giấy chứng minh nhân dân, mình cũng không nhận ra cô ta. Chắc cô ta đã đi phẫu thuật thẩm mĩ, sửa cả tên luôn.”

“Đổi tên rồi mà em còn nhận ra giấy chứng minh của cô ta sao?” Tí Còi lên tiếng.

Liễu Tình ngơ ra, gãi đầu: “Đúng vậy... Nhưng mà... Lúc nãy có giáo viên đến lục tìm thẻ sinh viên của cô ta. Trên thẻ sinh viên ghi là Huỳnh Hân, giấy chứng minh cô ta cầm trên tay lại có tên là Huỳnh An Tâm, hình cũng không giống nhau... Kì lạ...”

“Đó chưa chắc là của cô ta thì sao?” Tí Còi lại nói.

Liễu Tình nghĩ nghĩ một hồi, kêu lên: “Thôi, không nghĩ nữa! Dù sao thì em cũng đâu có quen thân với cô ta, bỏ qua đi.”

Cô ta mở cái vali ra, đồ đựng bên trong đều là quần áo, giày dép. Cô ta vừa ngân nga câu hát vừa xếp đồ vào tủ.

Tôi nhìn vẻ mặt của cha mẹ tôi thì biết là họ không thích cô gái này lắm. Tôi không nghĩ gì nhiều về Liễu Tình. Chỉ là, một người tự sát, một người bạn cùng phòng có vẻ biết được mọi chuyện, đối với em gái mà nói thì đây không phải một chuyện tốt.

Nếu đúng như những gì Liễu Tình nói, bên trong chuyện này còn liên quan đến một cô gái bị lộ tẩy làm gái và phải chuyển trường, cả chuyện này liền trở nên tồi tệ hơn. Điều này khác xa so với cái tình huống bất ngờ mà tôi tưởng tượng được.

Tôi và Gã Béo, Tí Còi nhìn nhau một hồi, họ đều hiểu.

Cha mẹ tôi vốn định đi dạo quanh trường, nhưng hình như giờ thì không có tâm trạng đi dạo nữa rồi.

Em gái cũng có bạn cùng lớp thi vào đại học Dân Khánh. Nhưng đám bạn hồi cấp ba của nó đều vì cái trận hoả hoạn và vụ việc yêu quái đá năm đó mà trở nên xa cách hơn. Những bạn quen thân thật sự với em gái thì lại không thi vào đại học Dân Khánh. Điều này khiến cho nó không có bạn cấp ba ở môi trường mới này nên cũng không thể hẹn bạn đi chơi giống Vương Manh Manh được.

Tôi đề nghị đưa em gái đi ăn cơm.

Ăn xong một bữa cơm, tâm trạng của cha mẹ và em gái đều trở nên tốt hơn.

Giữa chừng tôi có tranh thủ gọi điện thoại cho Ngô Linh, báo cho cô ấy biết về tình hình ở đây và dời lại kế hoạch.

Đợi khi ăn xong rồi, cha mẹ tôi cũng chuẩn bị về nhà.

“Các con đi chơi đi. Cha mẹ đi dạo một hồi. Con đừng có làm kì đà cản mũi đấy.” Mẹ vỗ vào tay tôi, vừa cười vừa nói với tôi.

Tôi có chút nghi ngờ là lúc tôi gọi điện cho Ngô Linh, Tí Còi và Gã Béo đã nói gì đó không nên nói.

Tiễn cha mẹ ra trạm xe, rồi đưa em gái về ký túc xá, nhìn thấy nó đi vào trong rồi tôi mới nhìn sang hai người họ với ánh mắt nghiêm nghị.

“Cái cớ này là dễ nhất rồi.” Tí Còi nhún vai, cười cười, sau đó lại ám chỉ tôi nhìn sang Trần Hiểu Khâu.

Quách Ngọc Khiết và Tiết Tĩnh Duyệt đều bật cười.

Tôi cảm thấy có chút bất đắc dĩ.

Trần Hiểu Khâu cũng không cảm thấy ngượng ngùng gì cả: “Đi thôi, xem thử tình hình bên kia xem sao.”
Bình Luận (0)
Comment