Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1250

“Sao lại như vậy? Không thể nào… Chắc chắn là mơ! Đúng! Mình chắc chắn đang nằm mơ! Chắc chắn đang nằm mơ!” Trịnh Ma Thiên quỳ trên đất nói nhảm một mình hồi lâu, mới đứng bật dậy.

Anh ta lao về xe mình, mở cửa bên ghế lái rồi nhảy vào, không thèm cài dây an toàn mà đề mấy cái rồi đạp mạnh chân ga.

Đôi nam nữ kia vẫn chưa đi được bao xa, đang nép sát vào lề tiếp tục tiến bước.

Trịnh Ma Thiên nhìn thẳng, cố tình không nhìn họ, đẩy tốc độ xe lên mức cao nhất.

Tiếng động cơ gầm thét, tiếng bánh xe và lòng đường ma sát với nhau vang lên cực kì lớn.

Anh ta cứ thế phóng xe đi rất lâu, nhưng nhịp thở mạnh mẽ của anh ta vẫn chưa ổn lại.

Tôi cảm nhận được nhịp tim của anh ta cũng đang đập điên cuồng.

Lục phủ ngũ tạng, cả những mạch máu trong khắp cơ thể đều nảy lên từng đợt, như đang chứng minh sự tồn tại của chúng.

Trịnh Ma Thiên cất lên những tiếng nấc nghẹn ngào đáng thương, nói mếu nói máo gì đó, tôi thì không nghe rõ, mà bản thân anh ta có thể cũng chẳng biết mình đang nói gì.

Rất lâu sau đó, anh ta đã bình tĩnh trở lại.

Anh ta xốc lại tinh thần, cũng có thể nói là tự lừa dối mình, rằng có vấn đề không phải là mình mà là nhưng người khi nãy.

Ánh mắt anh ta di chuyển về phía chiếc máy đài.

Radio đã ngừng từ lâu, màn hình tổng cũng đã tối sầm, không hiển bất kì nội dung gì.

Trịnh Ma Thiên do dự hồi lâu, nhìn trừng trừng màn hình mà không cách nào đưa ra quyết định.

Đến lúc anh ta dõi mắt nhìn về phía con đường trước mặt, thì có hai cái bóng hiện ra trong vùng ánh sáng chói mắt.

Chiếc xe vẫn đang chạy giữa lòng đường, còn đôi nam nữ kia thì đang đi bên lề.

Trịnh Ma Thiên luống cuống phanh gấp xe lại, tiếng ma sát giữa bánh xe và lòng đường vang lên chói tai.

Ánh sáng mạnh mẽ và chuỗi âm thanh chát chúa ấy không hề làm kinh động đến đôi nam nữ kia.

Chiếc xe đã đến bên cạnh họ, hai người đó đang đi sóng đôi với nhau, qua kính xe có thể nhìn thấy vẻ mặt bực dọc, cáu bẳn và bất an của họ.

Họ đang đi trên vùng rìa của ánh sáng, nhìn không rõ hình dáng lắm, nhưng cũng đủ để người ta nhìn thấy được rất nhiều thứ.

Tiếng tim của Trịnh Ma Thiên đập to đến mức, chỉ cần ngồi trong xe là có thể nghe thấy.

Trong đầu anh ta hiện ra “giấc mơ” trước đó của mình, tâm trạng càng trở nên hoảng hốt.

Đôi nam nữ đó vẫn chưa đi xa khỏi vùng sáng của đèn pha, nhưng xa đằng trước đã xuất hiện hai luồng sáng khác.

Trong bóng đêm, chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng chứ không thể nhìn thấy chiếc xe đó thế nào.

Nhịp tim Trịnh Ma Thiên càng đập giữ dội. Trong mức cực hạn nhưng nhịp tim vẫn không ngừng nâng cao tần suất đập. Điều này khiến anh ta rất khó chịu, huyết quản trong toàn thân dường như muốn nổ tung.

Tôi đã đoán ra được điều gì đó.

Đôi nam nữ trên đường vẫn chưa biết gì cả. Nhìn thấy xe thì vô cùng vui mừng, lớn tiếng kêu gào, hy vọng chiếc xe kia sẽ dừng lại.

Chiếc xe đã đến gần, phương hướng khẽ dịch chuyển, hình như đã nhìn thấy đôi nam nữ nên định tắp vào lề. Nhưng tốc độ xe không hề giảm xuống, trái lại còn đang nâng lên.

Người phụ nữ chẳng biết gì cả, vẫn không ngớt vẫy tay, trên khuôn mặt được ánh đèn xe chiếu vào, đang mang một nụ cười vui mừng và tin tưởng.

Người đàn ông thì lại trở nên cảnh giác, thả tay xuống và ngừng hô hoán, vừa lách người qua một bước, đã vội vàng quay người bỏ chạy về phía khu rừng.

Vẻ mặt vui mừng của người phụ nữ đã biến thành hoảng sợ, chỉ kịp hét lên một tiếng, thì đã bị chiếc xe kia tông bay, lộn một vòng trên không rồi rớt xuống đường trở lại.

Chiếc xe vẫn không mảy may giảm tốc, sau khi tông người phụ nữ liền nhắm về phía người đàn ông mà lao đến.

Chiếc xe rời khỏi đường quốc lộ, vì tốc độ xe quá lớn lại gặp phải nền đường gồ ghề, nên ngay lập xe bị nảy lên một phát rồi rơi xuống đất, nghiêng hẳn qua một bên, chạy về phía trước được vài mét nữa thì lật ngửa.

Gã đàn ông vừa thoát chết trong gang tất, dưới ánh đèn xe chiếu đến, có thể trông thấy mặt của anh ta đã không còn chút máu.

Trong chiếc xe lật ngửa, cửa ở phía bên ghế lái mở ra, một người đàn ông khác lồm cồm bò ra.

Hai người đàn ông đã đối mặt nhau, hệt như hai con thú hoang chuẩn bị đối chiến.

Tôi không nhìn thấy diện mạo của người đàn ông mới bò ra khỏi xe, nhưng âm khí toát ra trên người anh ta giống như in âm khí của tài xế trước đó. Đây chắc hẳn là anh Vu.

Anh ta không một chút chần chừ, nhảy phốc xuống xe, gầm lên điên loạn, bổ nhào về phía người kia.

Người đàn ông kia rõ ràng là sợ đến vỡ mật, sau khi la lên một tiếng thì loạng choạng bỏ chạy. Anh ta định chạy về phía đường quốc lộ, nhưng vừa đặt chân lên nền đường, thì anh Vu đã bổ nhào đến từ sau lưng, đấm liên tục mấy phát vào gáy.

Đây không phải là một trận quần nhau quyết liệt, hơn nữa thao tác rất vụng về. Cả hai người đều kém trong chuyện này, có lẽ hai bên đều không có bao nhiêu kinh nghiệm, mà chỉ là không ngừng lăn lộn trên đường, cấu xé nhau, vung nấm đấm lên nhưng toàn đấm vào chỗ không hiểm.

Trịnh Ma Thiên xem đến nín cả thở.

Qua kính chiếu hậu, tôi nhìn thấy khuôn mặt đỏ tía của Trịnh Ma Thiên. Quay qua nhìn chiếc xe đang bị lật bên kia. Không có mùi xăng, nhưng tôi nhìn thấy âm khí trên xe.

Hai người kia quần nhau lăn từ đường nhựa trở về đường đất. Anh Vu bị túm trúng cổ áo, đè lên trên vô lăng.

“Cái thằng điên này! Mày bị bại não à! Bị đàn bà dâm đãng lừa tình, bị người ta bắt ‘đổ vỏ’ là mày giết người luôn à?” Người đàn ông kia vô cùng giận giữ: “Sao mày không nhìn lại nhân cách của mày đi! Nếu mày không làm bia đỡ đạn thì có con đàn bà đẹp nào chịu lên giường với mày?”

“Mẹ nó! Thằng mặt trắng chó chết!” Anh Vu tung một đấm vào giữa mặt người kia khiến anh ta bật ngửa ra đất, rồi nhổ một bãi máu trong miệng lên người anh ta: “Mày tưởng tao không biết à?! Mày chỉ là một thằng khố rách áo ôm từ dưới quê mò lên, nếu không nhờ vào con vợ đại gia, mày leo lên chức giám đốc được sao? Mày làm ông chủ được sao? Muốn bao dưỡng sinh viên sinh con cho mày được sao? Đi chết đi thằng khốn! Đốn mạt, cặn bã! Hôm nay tao phải cho đôi nam nữ chó má chúng mày chết tại đây! Đừng hòng chạy thoát, tụi mày nhất định phải chết!”

Anh Vu đấm đá túi bụi, khiến người đàn ông kia co người ôm đầu chịu trận, không ngừng gào la rên rỉ.

Dần dần tôi nhận ra âm khí xung quanh đã biến đổi. Sự biến đổi này vô cùng chậm chạp, đến lúc tôi phát giác ra thì đã có thứ gì đó đến.

Tôi quay phắt đầu lại, nhìn về phía đầu bên kia con đường.

Hai luồng ánh sáng hiện ra trên đường, nhanh chóng đến gần.

Đáng ngạc nhiên là, không chỉ có tôi và Trịnh Ma Thiên thấy, mà hai gã đàn ông kia cũng thấy. Anh Vu dừng lại cuộc tấn công đơn phương, kinh hoàng nhìn về phía chiếc xe đang đến gần. Người đàn ông đang nằm trên đất ngồi bật dậy, cuống cuồng nhào ra, lớn tiếng gọi chiếc xe đó dừng lại.

Tài xế chiếc xe kia không biết là đang ngủ gục, hay bị hoa mắt, mà vẫn nhấn ga, tốc độ chiếc xe không hề giảm, chiếc xe xuyên ngang qua người đàn ông, tiếp tục lao về phía trước.

Người đàn ông sững sờ.

Anh Vu cũng trợn to hai mắt, thân thể bắt đầu run rẩy.

Chiếc xe kia chớp mắt đã mất hút trên con đường.

Người đàn ông ngồi thịch xuống đường: “Sao… lại…”

“Là xe ma… đó là xe ma…” Anh Vu lắp bắp ra được hai câu, hét lên như điên, phóng về phía đường quốc lộ, định chạy trốn.

Nhưng người đàn ông kia lúc này lại giơ tay, nhanh như cắt tóm được chân của anh Vu, đem anh ta vật ra đất.

“Con mẹ mày…” Anh Vu sắp lên cơn điên lần nữa.

Tôi men theo ánh mắt của người đàn ông nhìn qua. Người đàn bà trước đó bị xe tông văng đi, bây giờ đang lồm cồm bò dậy. Người cô ta đầy máu, xương cốt trong người e là đã gãy khắp nơi, nên tư thế lúc đứng lên rất quái dị.

Chợt “chạch” một tiếng.

Có thứ gì đó từ giữa hai chân cô ta rớt xuống. Cục thịt ấy lăn long lóc, cùng với người phụ nữ kia đến gần hai người đàn ông.

Người đàn ông giữ chặt chân của anh Vu, miệng không ngừng cất lên những tiếng kêu không rõ là gì.

Trong chiếc xe đang bị lật ngửa bấy giờ chợt vang lên tiếng “xẹt… xẹt…” của dòng điện và tiếng radio đã vang lên.

“Tôi họ Lâm. Là như vầy, cuối tuần này tôi sẽ kết hôn… rè rè… Tôi với người yêu quen nhau thông qua người quen giới thiệu đó. Anh ấy là một người rất tốt. Anh ấy và cha mẹ anh ấy đều rất thương và rất hiểu tôi. Cuối tuần này… rè rè… chúng tôi sẽ làm lễ thành hôn trong lời chúc phúc của người thân và bạn bè. Bây giờ tôi… phấn khích đến không ngủ được. Tôi muốn chọn một bài hát tặng cho người tôi yêu. Anh ấy cũng đang ở bên cạnh tôi đây. Cũng giống hệt như tôi... rè rè… anh ấy cũng đang cực kì hạnh phúc.” Giọng của phụ nữ vang vẳng trong đêm.

“… Rè rè… Tôi muốn chọn bài hát ‘Thật lòng yêu anh’ do ca sĩ Mia trình bày để tặng cho anh ấy và cũng tặng cho chính tôi nữa…”

Giọng hát của nữ ca sĩ lập tức vang lên.

Đèn xe phụt tắt.

Một nửa khu vực ấy đã chìm vào bóng tối, chỉ còn nhìn thấy vài thứ ở mép vùng sáng do ánh đèn xe của Trịnh Ma Thiên soi đến, còn lại đều chìm trong mờ mịt.

Tôi nhìn thấy hai chiếc bóng một lớn một nhỏ bước đến trước mặt hai người đàn ông, kế đó là tiếng gào thảm của hai người ấy.

Trịnh Ma Thiên không dám thốt ra một lời nào, mà ngay lập tức giẫm chân ga, vứt cái cảnh tượng hãi hùng kia lại đằng sau.

Xe của anh ta chạy chưa được bao xa, thì đằng trước đã xuất hiện ánh sáng.

Chiếc xe van vừa biến mất khi nãy đã xuất hiện ở trước mặt.

Lúc hai chiếc xe chạy giao nhau, Trịnh Ma Thiên hoàn toàn không dám nhìn qua.

Tôi quay đầu và nhìn thấy khung cảnh bên trong chiếc xe đó.

Trong xe có năm sáu người, nhưng tôi không thấy được diện mạo của những người ngồi ở băng ghế sau, vì xe có dán miếng chống nắng. Nhưng trên ghế lái và ghế phụ thì tôi thấy rất rõ.

Đó là hai bộ xương…

Hai bộ xương đang cử động, nhìn vào hình như là đang cãi nhau, thậm chí là đã động tay động chân rồi. Sau lưng chúng, có một cánh tay chỉ còn xương thò đến.

Tôi chỉ kịp nhìn thấy nhiêu đó, thì Trịnh Ma Thiên đã phóng xe vọt qua.
Bình Luận (0)
Comment