Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1263

Sau khi chiếc xe nổ máy, người ngồi ở băng ghế sau không ngừng la hét, hối thúc cho xe chạy nhanh lên, nhanh lên nữa, lại nhanh lên nữa.

Nhưng, tốc độ của chiếc xe là cố định. Kim hiển thị tốc độ đã di chuyển đến tận đầu mút bên kia, chỉ số tốc độ cũng đã đạt tối đa, nhưng đám cháy hừng hực đằng sau vẫn không vì thế mà bé lại và đám quái vật lửa đang đuổi theo cũng y hệt lúc nãy, duy trì một khoảng cách cố định với chiếc xe.

“Chuyện gì xảy ra vậy! Như vậy là sao? Lão Tam, như vậy là sao đây, mẹ nó!” Đầu Xù đã hoàn toàn bấn loạn: “Mày đưa tụi tao đến cái chỗ quái quỷ gì đây hả?!”

“Sao tao biết được? Tao cũng đâu biết là sẽ như vậy!” Lão Tam gào to.

“Gặp ma rồi, chúng ta đã gặp ma. Chuyện cái xưởng gỗ đó, mày không biết?” Miệng Méo thở hồng hộc, chồm đến lưng ghế phụ, trợn mắt nhìn chằm chằm lão Tam.

“Không biết. ĐCM! Tao bỏ xứ đi làm thuê từ lâu, mấy năm rồi có về quê đâu. Con đường này tao đâu có biết.” Lão Tam bực dọc gắt lại.

“Hình như chúng không đuổi kịp.” Thu Tử khe khẽ nói.

Chiếc xe hệt như vẫn đứng tại chỗ, cái xưởng gỗ kia cũng thế. Nhưng nếu chiếc xe thật sự đứng yên, thì ai mà biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Tên đầu sỏ đang siết chặt vô lăng, mặt mày vô cùng dữ tợn: “Xăng, xăng cũng không cạn…”

Những tên khác đều thò đầu lên chỗ ghế tài xế, nhìn kim xăng trên đồng hồ. Chiếc xe đã chạy hết tốc lực, nhưng đồng hồ báo xăng vẫn không nhúc nhích.

Tên Miệng Méo vẫn rất cẩn trọng, đột nhiên hỏi: “Tụi mình đổ xăng ở chỗ nào vậy?”

“Chắc kể từ lúc lên quốc lộ Quảng Nguyên thì đã đứng im.” Tên đầu sỏ gắt gỏng nói, chửi thề một câu.

“Bây giờ làm sao đây…” Đầu Xù rất tuyệt vọng, thoáng nhìn đám cháy đằng sau, rồi vội vã rụt mắt lại.

“Bây giờ làm gì? Căn bản…. căn bản là không có cách gì…” Lão Tam nói.

“Đây không phải là đường Hoàng Tuyền…” Đột nhiên Thu Tử lên tiếng: “Nếu như… nếu như không phải đường Hoàng Tuyền thì…”

“Mày có cách gì à?” Đầu Đinh quay phắt lại nhìn Thu Tử.

“Có… có người nói, máu chó mực, với… với gỗ đào…” Thu Tử lắp bắp.

“Bây giờ kiếm đâu ra mấy thứ đó!” Đầu Đinh cắt ngang lời của Thu Tử.

“Xưởng gỗ.” Miệng Méo nói: “Nếu thực sự có ma, thì chính là mấy người chết ở xưởng gỗ!”

Tôi nhìn ra bên ngoài xe.

Đám cháy là giả, duy chỉ có âm khí là thật. Tôi có thể cảm nhận được, những âm khí ấy vẫn chỉ bao bọc chiếc xe van này, chứ không hề lan tỏa ra xa. Con ma này tuy rất mạnh, nhưng so với lúc của Trịnh Ma Thiên thì còn kém xa. Bây giờ nó vẫn chưa chiếm được quốc lộ Quảng Nguyên.

Rời khỏi chiếc xe, biết đâu sự tình sẽ đổi qua một hướng khác.

Tôi vừa nghĩ như thế, thì đám người trong xe cũng đang bàn bạc nên làm gì.

Sáu tên này dù gì cũng là một đám tội phạm. Tên đầu sỏ đã từng vì đánh chết người, trở thành tội phạm thiếu niên, sau đó cũng đã ngồi tù mấy lần nữa, nên cũng có thể xem như là một gã ác độc hung dữ. Hắn đã nổi đóa thật sự, còn nhưng tên khác thì cũng đang tỏ ra khá liều mạng.

“Sợ quái gì chứ! Chẳng qua cũng chỉ là một đám ma thôi mà!” Tên đầu sỏ buông vô lăng, rút từ lưng quần ra một con dao ba cạnh.

Trên người những tên khác, hoặc nhiều hoặc ít cũng có mấy con dao.

Chiếc xe giảm tốc độ, cuối cùng đã dừng lại.

Thu Tử và Đầu Xù vẫn tỏ ra hơi sợ, còn những tên khác thì mặt mày đều trở nên hung tợn.

Chiếc xe vừa dừng lại thì xưởng gỗ đã nằm ngay sau lưng. Những người lửa chạy ùa từ trên núi xuống cũng đã từ từ bám sát.

Tên đầu sỏ nhảy xuống xe trước, rút trong túi vải đằng sau ra hai cây mã tấu, cầm sẵn trên tay. Những tên khác cũng lần lượt xuống xe, đi sau lưng gã.

Đám người đang bị bốc cháy vẫn giữ nguyên những động tác quái dị, vùng vẫy hệt như sắp bổ nhào đến sáu tên này, nhưng khoảng cách không vì thế mà bị rút ngắn.

Sáu tên này nhắm thẳng đám cháy mà tiến tới, mỗi lúc một nhanh và cuối cùng là chạy, nhưng chúng cũng không hề rút ngắn được khoảng cách.

“Mẹ bà nó, cái quái gì vậy?” Tên đầu sỏ chửi đổng lên.

Hai bên cứ thế cách nhau một khoảng cố định, hệt như ảo ảnh sông nước trên sa mạc, mãi mãi không thể đến gần.

Tôi dõi mắt nhìn về phía đám cháy, rồi nhìn lại chiếc xe, càng chắc chắn hơn cái suy đoán của mình lúc nãy.

Đám cháy phừng lên một cái rồi tắt ngấm.

Sáu tên kia nhìn mà đực mặt ra.

Xung quanh chìm vào bóng tối, chỉ còn ánh sáng trắng xóa tỏa ra từ đèn xe.

“Tao thấy… tụi mình… có thật là chưa hút không? Có phải chơi bị hít quá nhiều không… hay là…” Đầu Xù lắp bắp.

Không ai có thể trả lời được vấn đề này.

“Bằng không thì… ngủ một giấc đi… ngủ một giấc… có thể, có thể sẽ ổn thôi.” Lão Tam nói.

Miệng Méo quay qua, hình như nhìn về phía chiếc xe.

“Không phải chứ? Có vấn đề… thứ có vấn đề có thể là chiếc xe…” Miệng Méo nói.

Năm người kia không có một ai tiếp lời.

Tất cả đứng tại chỗ một lát, rồi nhìn luồng ánh sáng của đèn xe.

Bỗng chốc, nguồn ánh sáng duy nhất này hình như còn đáng sợ hơn cả bóng tối.

“Bọn mày có đứa nào đem theo đèn pin không?” Tên đầu sỏ hỏi.

Không ai trả lời.

“CMN!” Tên đầu sỏ chửi một câu.

Cả đám lại đứng ngớ ra một lát.

“Hay là đi đi. Một kèm một, cứ… cứ men theo ven đường mà đi.” Lão Tam đề nghị.

Không ai phản đối.

Cả đám bàn bạc một lát, quyết định đi theo hướng ngược lại của chiếc xe.

Không ai nói tiếng nào, cứ lầm lũi cất bước.

Càng cách xa chiếc xe thì càng tối, cuối cùng giơ bàn tay cũng không nhìn thấy năm ngón, không nhìn thấy gì hết.

Tôi dựa vào âm khí để phân định vị trí của họ. Sáu người, không thêm không bớt. Và cả một đám âm khí đã to hơn một chút từ trong chiếc xe tỏa ra.

Tôi bay quanh một lượt, nhận thấy âm khí lưa thưa trên đường đang tụ lại.

Tôi dừng lại hành động, cảm nhận thật kĩ.

Đám âm khí này vận chuyển có quỹ đạo, chúng dần hình thành ra một vòng xoáy, chầm chậm xoay vòng.

Mà sáu người kia, hoàn toàn không biết gì, cứ men theo vòng xoáy mà đi vòng quanh.

Chiếc xe van là trung tâm của vùng xoáy. Cũng giống như người đang ở trong vòi rồng không thấy rõ mắt bão, sáu người kia cũng không hề nhận ra mình đang đi vòng vòng quanh chiếc xe.

Tên đầu sỏ lên tiếng trước, hỏi: “Chúng ta đi được bao lâu rồi?”

Không ai trả lời.

“Tất cả đều còn đấy chứ?” Đột nhiên gã ngừng lại, giọng điệu hơi thay đổi.

Đầu Xù tông vào lưng gã, khiến gã hoảng hồn vung cánh tay cầm mã tấu lên. Đầu Xù hét lên một tiếng.

“Á!”

“Ai? Con mẹ nó, thằng nào?” Tên đầu sỏ gào to lên.

Những tên khác đều la lên.

“Thứ gì vậy?”

“Tụi bây làm gì đó!”

“Á á…”

Hành động phòng ngự theo bản năng khiến cả đám không một chút do dự vung mã tấu lên.

Tôi không nhìn thấy trong bóng tối đang xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy âm khí của những người kia xao động và dần lắng xuống.

Bóng tối bất chợt xuất hiện hai luồng ánh sáng.

Sau khi vòng xoáy biến mất, ánh sáng của đèn pha chiếu lên bóng hình của mấy người.

Sáu người kia, kẻ nằm, người ngã ngửa trên mặt đường, thân thể đều có vết thương, con dao trên tay cũng nhuốm máu.

Đầu Xù bị dao chém rách lồng ngực, máu chảy ra xối xả, chết không nhắm mắt.

Đầu Đinh trên mặt đang cắm một con dao găm, sau lưng cũng đang có máu rỉ ra, thấm ướt mặt đường.

Chỗ khuyết trên khóe miệng của Miệng Méo bị rách toạc đến tận mang tai, trước ngực đang cắm một con dao ba cạnh, vẫn còn thoi thóp thở, nhưng sau khi vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mặt thì trợn ngược mắt, từ từ tắt thở.

Bụng của lão Tam bị đâm thủng, trên tay đang ôm khúc ruột, loạng choạng mấy bước thì đổ xầm xuống đường.

Thu Tử và tên đầu sỏ đang đứng đối mặt nhau, tuy đều bị thương nhưng chưa mất mạng.

“Á… a a a…!” Thu Tử khóc như mưa, không ngừng la hét, không còn sức để nói nữa.

Tên đầu sỏ há mồm trợn mắt, cuối cùng đờ đẫn quay qua nhìn về phía chiếc xe.

Ánh đèn xe hệt như hai con mắt, ẩn chứa bên trong sự khoái trá, nhìn chăm chú cả đám.

Bất chợt đèn xe phụt tắt, trong bóng tối chỉ còn lại tiếng kêu gào của Thu Tử.

Ngay sau đó, lại có thêm mấy giọng khác cùng hét lên, ánh sáng đã xuất hiện trở lại.

Vẫn là ánh sáng của đèn xe, nhưng cường độ đã giảm đi đôi chút.

Tôi nhận ra mình đang cùng sáu người kia trở lại trong chiếc xe van.
Bình Luận (0)
Comment