Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 130

Quách Ngọc Khiết lên tiếng chuyển chủ đề đúng lúc.

Tôi thoát ra khỏi tâm trạng vừa rồi, có chút nghi ngờ hỏi lại “Gì cơ? Đào Hải và chủ nợ? Sao lại tới tìm chúng ta?”

“Chẳng phải Hải Đào đã chết rồi sao? Di sản của ông ta để lại chỉ còn lại căn nhà đó. Cũng không biết sao họ lại biết chuyện này mà tìm tới Phòng giải tỏa di dời, muốn hỏi thăm tình hình bồi thường giải tỏa di dời lần này.” Quách Ngọc Khiết nói.

Tí Còi nói thêm “Tôi cũng không vừa mắt với những chủ nợ như vậy, kẻ tới hỏi là một thanh niên khoảng hơn 20 tuổi, bộ dạng lén la lén lút, chắc là muốn tự bỏ tiền trả khoản nợ của Đào Hải, chuyển đổi chủ sở hữu căn nhà, sau đó đợi tiền bồi thường giải tỏa di dời.”

Tôi không gặp người đó, nhưng rất tin tưởng vào phán đoán của Tí Còi, nếu Tí Còi đã nói như vậy thì tôi cứ cập nhật thông tin như vậy.

“Các cậu có hỏi anh ta chuyện của Đào Hải không?” Tôi hỏi.

“Có hỏi một chút, anh ta cũng không biết rõ. Anh ta chỉ phụ trách đòi nợ, chỉ biết Đào Hải nợ tiền, mang theo bản photo giấy vay nợ tới, trên giấy vay nợ đó không có ghi nguyên nhân. Không giống như công ty cho vay đàng hoàng, nhưng mà giấy vay nợ không có sai sót gì cả.” Quách Ngoc Khiết nói.

“Còn con trai của Đào Hải thì sao?” Tôi lại hỏi tiếp.

Con trai Đào Hải mới là người thừa kế chính đáng, hoặc là anh ta từ bỏ quyền thừa kế tài sản của Đào Hải, thì mới tới lượt chủ nợ của Đào Hải dò hỏi chúng ta về việc giải tỏa di dời căn nhà, bằng không thì chủ nợ nên thảo luận vấn đề căn nhà với con trai của Đào Hải.”

Quách Ngọc Khiết lắc đầu “Đã liên hệ với Bành Đông Viên rồi, bà ta vẫn nói như lần trước, bảo chúng ta tự đi tìm Đào Chính.”

“Tôi thấy chắc là hai mẹ con họ cãi nhau rồi, hiện giờ Bành Đông Viên không muốn gặp con trai.”

Tôi không biết nói gì nữa cả.

Thôi được, chuyện này quả thật cũng có thể lắm.

“Vậy thì cứ làm theo quy trình thủ tục bình thường, không cần quan tâm tới mấy chủ nợ của Đào Hải.” Tôi kết thúc vấn đề tại đây.

Trần Hiểu Khâu thấy tôi đã phấn chấn hơn một chút rồi liền hỏi tới chuyện của Tần Di Quyên và Khương Vĩnh Ninh.

Tôi kể lại một lượt diễn biến của sự việc.

“Nói vậy có nghĩa là anh có thể gây ảnh hưởng tới Khương Vĩnh Ninh, khiến anh ta làm theo suy nghĩ của anh?” Trần Hiểu Khâu phân tích.

“Cũng có thể là trùng hợp, suy nghĩ của tôi giống với suy nghĩ của chính Khương Vĩnh Nĩnh, anh ta vốn định kết thúc tất cả, tôi chẳng qua chỉ là đưa ra ý kiến cho anh ta. Điều này khác với vụ việc của Sở Nhuận.”

Sở Nhuận là ông ta muốn giết người, tôi là người ngăn cản ông ta, làm trái với ý nghĩ của ông ta, có lẽ là do vậy mà tôi cảm thấy khó khăn chồng chất, khó mà thực hiện được.

“Còn việc Khương Vĩnh Ninh có thể đi lại với thân thể bị thương nặng thì sao?” Trần Hiểu Khâu đưa ra một điểm mấu chốt khác.

“Thật sự là bị thương rất nặng sao?” Tôi hỏi một cách chần chừ.

Trần Hiểu Khâu gật đầu “Rất nặng, vết thương chí mạng. Hơn nữa, vốn dĩ là nằm sấp dưới đất, thoi thóp ngoắc ngoải lại đột nhiên bật dậy. Theo như lời kể của những người có mặt tại hiện trường thì bộ dạng anh ta đi trên đường không được bình thường cho lắm, có thể nói là vô hồn.”

Tôi ngẫm nghĩ một lát “Do chuyện tố giác sao?”

Trần Hiểu Khâu suy nghĩ một lát “Có lẽ là do vậy. Cảnh sát tiếp nhận tố giác nhưng không coi trọng những chứng từ mà anh ta cũng cấp, có lẽ họ cũng nói rõ với anh ta rồi.”

Khương Vĩnh Ninh đột nhiên biến thành một con người khác, anh ta bắt đầu hành động. Quan trọng nhất là mấy lần tôi nằm mơ đều mơ thấy mình dưới góc nhìn của một con ma. À không, giấc mơ đầu tiên về bộ kimono không phải dưới góc nhìn của ma mà là dưới góc nhìn của một kẻ đứng ngoài cuộc mù mờ, giống như đang nằm mơ, chỉ có ý thức, có cảm xúc nhưng không có cảm giác thực.

Hầu hết các giấc mơ đều như vậy, không có chút logic nào, nhưng trong đầu rõ ràng biết được rất nhiều thông tin. Trong mơ tôi không nghe thấy âm thanh gì nhưng lại có thể “nhận biết” được rằng có âm thanh, hơn nữa chỉ dừng lại ở việc “nhận biết” mà thôi. Biết là có tiếng chim kêu, nhưng không nghe thấy tiếng, cũng không hình dung ra được, giống như trò chơi liên quan tới những con chữ, lại rất khô khan, ngay cả một tính từ hình dung cũng không có.

Sau sự việc bộ kimono, giấc mơ của tôi trở nên khác người. Tôi trở thành nhân chứng, không chỉ đơn thuần là nhận biết được điều gì nữa, mà là trực tiếp đi xem, đi nghe, đi cảm nhận cùng con ma.

Giấc mơ lần này của tôi là đi cùng Khương Vĩnh Ninh, vậy thì khi đó Khương Vĩnh Ninh vẫn còn sống sao?

Từ trong mắt của Trần Hiểu Khâu, tôi có thể nhìn thấy được cô ấy cũng đang thắc mắc giống như tôi.

Hai chúng tôi im lặng không nói gì nữa.

Sau đó ba mẹ có tới thăm tôi, mang cơm tới cho tôi, lải nhải cả nửa ngày. Tôi an ủi họ rất lâu họ mới không buồn rầu nữa.

Vết thương của tôi và em gái đều nhẹ, con bé không bị hít phải khói, nhưng bị Tần Di Quyên va vào, lại còn bị giẫm lên, nên bị một vài vết thương ngoài da. Còn tôi thì đã thoát ra khỏi tình trạng hôn mê, cơ thể không vấn đề gì, có thể gọi là kỳ tích. Chúng tôi ở lại bệnh viện một đêm thì về nhà.

Trường trung học số Mười Tám xảy ra chuyện lớn như vậy, được đăng lên các bản tin, Tần Di Quyên thì lên cả trang nhất. Chuyện của 20 năm trước bị giới truyền thông moi ra, ngay cả cái chết thảm của con gái Tần Di Quyên cũng bị người ta đem ra bàn tán. Chuyện trước kia hai học sinh trường trung học số Mười Tám bị thiêu bỏng cũng bị lôi vào. Một thời gian sau, sự việc biến thành Tần Di Quyên là người mẹ điên dại, cuồng loạn giết chết nhiều học sinh vô tội để trút xả nỗi đau của việc mất đi đứa con gái. Truyền thông quan tâm tới vấn đề nhân tính, tra hỏi phía cảnh sát, nghi ngờ trường học, vấn đề được quan tâm nhất của dư luận xã hội là những vấn đề về đạo đức và chế độ. Có người đề xuất tiến hành đánh giá và tư vấn tâm lý bắt buộc cho người thân của nạn nhân, cũng có người yêu cầu bộ giáo dục đứng ra kiểm tra sát hạch, tiến hành giám sát theo dõi nhân cách và phẩm chất đạo đức của giáo viên. Tranh luận kéo dài cả mười ngày nửa tháng, trở thành chủ đề xâu chuỗi. Đứng đầu bảng xếp hạng các tin nóng, bởi vì 23 năm trước số lượng người chết quá nhiều, lần này lại khiến cho toàn bộ học sinh lớp 12 của trường trung học số Mười Tám chết sạch, số lượng người chết nhiều gây sự chú ý. Ảnh hưởng xấu như vậy, những chuyên gia pháp luật thỉnh thoảng được hỏi tới thì họ đều cho rằng Tần Di Quyên sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.

Những học sinh của lớp đó chắc cũng được yên nghỉ rồi.

Tôi tắt trang web tin tức trong điện thoại, xách theo túi đồ, sau khi xuống xe bus thì đi thẳng tới khu thôn Sáu Công Nông.

Em gái tôi may mắn thoát nạn, tôi nên tới cảm ơn Thanh Diệp.

Đúng như dự đoán, người của Thanh Diệp không có bất kỳ phản ứng gì với sự cảm ơn của tôi.

Tôi cũng không thấy ngượng ngùng gì, nói với không khí “Những hồ sơ mà lần trước tôi lấy đi đã xem xong hết rồi, lần này tôi lấy thêm một ít nữa, được không?”

Thanh Diệp tiếp tục im lặng.

Tôi lấy những hồ sơ trong túi ra bỏ vào lại trong tủ hồ sơ, rồi lấy một vài bộ hồ sơ mới ra.

Mã số sự kiện: 067

Tên sự kiện: Tình người duyên ma

Người ủy thác: Tô Bân

Giới tính: Nam

Tuổi: 25

Nghề nghiệp: Nhân viên văn phòng.

Quan hệ gia đình: Cha mẹ, em gái

Địa chỉ liên lạc: Phòng X, số nhà XX, đường Hoàng Phủ, thành phố Đàn Hương.

Số điện thoại liên lạc: 188XXXXXXXX

Diễn biến sự việc:

Ngày 2 tháng 9 năm 2010, người ủy thác lần đầu tới văn phòng, tập tin ghi âm 06720100902.wav.

“Xin chào, Anh Tô.”

“Chào các anh. Lần này tôi tới là muốn nhờ các anh điều tra một người, cũng có thể không phải là người, mà là ma.”

“Anh vui lòng nói rõ hơn.”

“Anh ta họ Lưu, trong tên có lẽ có chữ “Bạch”, tôi không biết là chữ “Bạch” nào, cũng có thể không phải là tên, mà biệt danh là A Bạch. Tầm 20 đến 30 tuổi, sống ngay trong thành phố của các anh.”

“Chỉ dựa vào những manh mối như vậy, e là chúng tôi không thể tìm được người hoặc ma mà anh muốn tìm. Anh có thể nói rõ hơn diễn biến của sự việc được không ạ?”

“Chuyện này... thật ra tôi chưa từng gặp qua người đó, người có quan hệ với anh ta là chị gái của tôi, họ quen nhau qua mạng, là người tình trên mạng. Năm ngoái họ hẹn nhau cùng đi du dịch, chị tôi đã tới thành phố của các anh. Hai người họ xác định quan hệ chính thức. Sau khi quay về thì chị ấy nói với ba mẹ tôi, quyết định gặp mặt hai bên gia đình, năm nay hoặc năm sau sẽ đăng ký kết hôn, chuyển về sống chung, cụ thể thì còn phải bàn bạc thêm. Lúc đó là như vậy, mọi thứ đều tốt đẹp, nhưng sau đó tôi phát hiện điều bất thường.”
Bình Luận (0)
Comment