Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1310

Bóng tối đã nuốt chửng cảnh tượng trước mắt. Tiếng gào khóc hỗn loạn của Mạc Hiểu Linh lại vang lên.

Tôi cảm nhận được Mạc Hiểu Linh đã tuột từ trên ghế xuống sàn nhà, không ngừng mò mẫm tìm kiếm điện thọai của mình để tắt cuộc gọi.

Giọng nói của người đàn ông kia vẫn đang tiếp tục, anh ta cố gắng gọi tên Mạc Hiểu Linh thật dịu dàng, bảo cô ta bình tĩnh lại.

Nhưng Mạc Hiểu Linh hình như chẳng nghe thấy gì hết. Trong đầu cô ta chỉ muốn ngắt cuộc gọi, muốn chạy trốn, muốn kết thúc tất cả.

Mạc Hiểu Linh đã mò trúng một thân thể đã hơi lạnh, chắc là chị Hắc.

Cô ta nắm chặt tay chị Hắc, rối rít hỏi: “Điện thoại! Cô quăng điện thoại của tôi đi đâu rồi?! Là cô gọi điện đúng không?!” Cô ta đã hận chị Hắc thấu xương.

Chị Hắc đang thoi thóp thở, hoàn toàn không đủ sức trả lời câu hỏi của Mạc Hiểu Linh. Có điều, cô ta vẫn cố gắng nắm lấy tay của Mạc Hiểu Linh, định ám thị gì đó.

Mạc Hiểu Linh đã không còn lòng dạ nào để đoán, đẩy chị Hắc ra, tiếp tục tìm kiếm.

Người đàn ông thở dài: “Em đang ở khu Công Viên Bác Nhã đúng không? Anh đã đến nơi rồi.”

Trong điện thoại vang lên tiếng mở đóng cửa xe.

“Em ở tòa nhà nào? Tầng mấy, nhà số mấy?” Người đàn ông hỏi tiếp, giọng điệu trầm tĩnh.

Mạc Hiểu Linh khựng lại, tỏ ra vô cùng bối rối.

“Hiểu Linh, Linh Linh, em ở tòa nhà số mấy, nhà số bao nhiêu?”

“Lầu số 7, 7003.” A Trang là người trả lời.

Người đàn ông ở đầu dây bên kia ngập ngừng một lát, rồi báo đã hiểu.

Cuộc gọi vẫn chưa ngắt.

Dấu nước mắt trên mặt Mạc Hiểu Linh đã khô, nhìn vào khiến người ta khó chịu.

Cô ta không còn tìm kiếm nữa, mà chỉ ngồi thừ ra. giống như bị rút mất linh hồn, đầu óc trống không, chẳng nghĩ ngợi được gì cả.

Tiếng chuông cửa nhanh chóng vang lên.

Bên cạnh vang lên tiếng động, hình như có người từ sàn nhà đứng dậy.

Vì Mạc Hiểu Linh đã dừng năng lực lại, nên A Trang đã khôi phục được khả năng hoạt động.

Mạc Hiểu Linh nghe thấy tiếng động này, thì giống như vừa tỉnh giấc mộng, lập tức nâng cao cảnh giác. Phản ứng đầu tiên là phải giết chết A Trang. Cô ta lo lắng A Trang sẽ làm chuyện gì đó, bắt cóc người đàn ông kia để làm con tin; hoặc giết chết anh ta để trả thù; hoặc nói những lời không nên nói.

Trong điện thoại bấy giờ vang lên giọng nói.

“Làm phiền mở dùm cửa ạ. Linh Linh, đừng làm gì cả, đợi anh đến nhé.”

Câu nói này khiến cho thân thể đang ngồi thẳng băng của Mạc Hiểu Linh trở nên cứng đờ.

A Trang đã di chuyển đến cửa nhà, bước chân khá chậm. Đến lúc tiếng cửa mở vang lên, kế đó là tiếng mở khóa, thì nhịp tim của Mạc Hiểu Linh không ngừng tăng nhanh.

Cửa thang máy bên ngoài đã mở, có ai đó mang giày da bước ra ngoài.

Cuộc gọi đã bị ngắt. Giọng của người đàn ông kia đã xuất hiện ngay cửa nhà. Anh ta đang chào hỏi A Trang một cách rất lễ độ.

Sau cổ Mạc Hiểu Linh giống như đang đặt lên một con dao nhọn hoắt và lạnh lẽo, cả người run lên bần bật chờ kết quả phán quyết.

Đầu người rớt xuống chẳng qua cũng chỉ là chuyện trong chớp mắt.

Người đàn ông kia lịch sự đổi giày, tiếng dép lê kéo dài từ cửa đến trước mặt của Mạc Hiểu Linh.

Mạc Hiểu Linh không thể nào khống chế được sự run rẩy của mình, nhưng vẫn rướn cổ ngẩng mặt lên, mở to hai mắt, giống như đang nhìn thẳng về phía người kia.

Trước mắt của cô ta là màn đêm, nhưng trong đầu lại tự vẽ ra diện mạo của anh ta. Khuôn mặt người đó chắc đang thất vọng, chán ghét, lạnh nhạt…

Chợt có bàn tay ấm áp đặt lên trên đầu của Mạc Hiểu Linh, khiến cô ta bàng hoàng.

Bàn tay ấy di chuyển xuống khóe mắt của Mạc Hiểu Linh.

“Không nhìn thấy nữa sao?” Giọng nói ấm áp ấy khiến khóe mắt Mạc Hiểu Linh ngay lập tức ngấn lệ, chảy dài xuống.

Nước mắt nhanh chóng được lau đi.

Mạc Hiểu Linh được một đôi tay dìu đứng dậy, ngồi lên ghế sofa.

Mạc Hiểu Linh nghẹn ngào khóc không thành tiếng.

Đôi tay ấy ôm lấy cô ta, người kia cất tiếng dỗ dành, tuy cô ta không nghe rõ nhưng nội tâm đã dần an ổn trở lại.

Tôi không biết nên cảm thấy thế nào.

Nếu đổi lại là một người khác, thì đây có lẽ là một cảnh tượng cảm động lòng người.

Nhưng đối với một cô gái giết người không chớp mắt như Mạc Hiểu Linh, thì khiến người ta động lòng không nổi.

Tôi nhận ra những âm thanh ấy xa dần và ánh sáng đã xua tan bóng tối.

Cũng chẳng phải ánh sáng chói chang gì, chỉ là một tí ánh trăng.

Mạc Hiểu Linh lúc còn thơ bé vẫn còn ngồi đó trong vườn hoa của khu chung cư, nhưng bên cạnh không thấy cậu bé kia đâu.

Cậu ta đã được mẹ mình đưa đến bệnh viện.

Mạc Hiểu Linh đang hồi tưởng lại vẻ hoảng hốt của người phụ nữ ấy và cũng nhớ rõ ánh mắt căm hờn của bà ta khi nhìn mình.

Khuôn mặt của người phụ nữ ấy tôi vẫn còn nhớ, tuy thời gian đã trôi qua khá lâu, nhưng người phụ nữ ấy chẳng thay đổi gì nhiều. Bà ấy chính là “chị Quý” mà năm xưa đã kể lại chuyện ma tác quái cho mẹ của Mạc Hiểu Linh nghe. Còn cậu bé ngất đi chính là con trai của bà - Vạn Quý Sinh, cũng chính là người đàn ông khiến Mạc Hiểu Linh nặng lòng.

Hai người họ có thể coi là bạn thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã là hàng xóm trong khu chung cư, nhưng thời gian chơi đùa bên nhau không nhiều lắm. Tình cảm của cha mẹ hai bên rất tốt, nhưng năng lực của Mạc Hiểu Linh đã khiến cho cô ta chẳng thân thiết được với ai.

Mạc Hiểu Linh không về nhà, cũng chẳng có ai đến đón.

Đến khi có một bác gái đi dạo trong khu dân cư phát hiện, la lên một tiếng, Mạc Hiểu Linh mới chấm dứt hồi tưởng, ngẩng đầu lên.

“Cháu là Linh Linh đúng không…” Giọng điệu bác gái ấy rất lúng túng: “Trời tối lắm rồi, cháu mau về nhà đi.”

Bà ta thúc giục Mạc Hiểu Linh về nhà, nhưng cô ta vẫn ngồi im ru, bà ta cũng chẳng đến lôi đi. Bác gái bàn bạc với người đi cùng một lát, rồi đi về phía tòa nhà mà gia đình Mạc Hiểu Linh đang sống. Lát sau, đằng ấy vang lên tiếng cãi nhau rất lớn.

“… Một là tôi chết, hai là nó chết!” Giọng đàn bà vô cùng lảnh lót chắc phải khiến cả khu dân cư giật mình thức giấc.

Mạc Hiểu Linh chẳng chút quan tâm.

Sau đó cảnh sát đã đến.

Tiếng cãi nhau kia cứ như không có quan hệ gì với Mạc Hiểu Linh vậy.

Cô ta không biết mình phải làm gì, cũng chẳng biết tương lai mình rồi sẽ đi về đâu. Bây giờ cô ta giống hệt một đứa trẻ mắc bệnh tự kỉ, không nghĩ ngợi gì, chẳng làm gì, ngồi bất động.

Sau đó ủy ban khu dân cư đã đưa cô ta đến đồn công an, ngủ lại trong phòng trực ban của đồn. Cô ta cũng chẳng phản đối.

Công tác nói chuyện với ông bà nội của Mạc Hiểu Linh cũng vô cùng rắc rối. Một bên là người già, một bên là trẻ con, đều rất khó sắp xếp. Thế là Mạc Hiểu Linh lại được đưa đến một nơi kiểu như trại trẻ mồ côi.

Cảnh mộng đã thay đổi, Mạc Hiểu Linh được các dì trong trại mồ côi gọi ra để gặp môt người anh nhỏ.

Đến lúc vào phòng gặp thân nhân, Mạc Hiểu Linh đã nhìn thấy Vạn Quý Sinh.

Mẹ của Vạn Quý Sinh vẫn đang nói chuyện với các nhân viên công tác ở đây, chỉ liếc qua nhìn Mạc Hiểu Linh một cái, rồi dời ánh mắt qua chỗ khác. Nhưng lần này, ánh mắt của bà ta đã không còn oán hận nữa, mà thay vào đó là khá xót xa và ngại ngùng.

Vạn Quý Sinh cười tít mắt, trông có vẻ sức khỏe chưa được tốt, nhưng tinh thần đang rất phấn chấn.

Mạc Hiểu Linh ngơ ngác.

“Anh nói với mẹ là do anh tự ngất xỉu thôi. Em không cần sợ.” Vạn Quý Sinh khẽ nói với Mạc Hiểu Linh: “Họ đều là những người cổ lỗ sĩ, sợ ma và cũng sợ cả những người nhìn thấy ma. Chứ thực ra chẳng có gì đâu. Siêu nhân đã từng nói, sức mạnh vượt xa người thường, sẽ khiến người ta e sợ. Chẳng qua là họ đang sợ người có sức mạnh lớn hơn mình thôi.”

Vạn Quý Sinh nói rất nghiêm túc, hệt như những đứa trẻ dở hơi trong cái thời đại này, xem những câu nói trong phim ảnh là chân lý và cũng xem những nhân vật trên màn ảnh thành anh hùng của lòng mình.

“Em cũng tương đương với người có siêu năng lực rồi đó. Hoặc là gia đình em có huyết thống đặc biệt, hoặc là số mệnh đã chọn trúng em nên mới sở hữu được sức mạnh này. Nhất định em sẽ trở thành một người cực kì lợi hại.” Vạn Quý Sinh vô cùng phấn khích, ra sức khích lệ, nắm lấy đôi tay của Mạc Hiểu Linh.

Mạc Hiểu Linh định giằng ra nhưng không giằng được.

Đôi mắt Vạn Quý Sinh vô cùng rạng rỡ, nhưng đôi tay đang nắm lấy tay Mạc Hiểu Linh khá lạnh, xem ra thân nhiệt của cậu ta không sánh bằng lúc trước.

Mạc Hiểu Linh không nhận thấy điểm này, trái lại còn cảm thấy đôi tay này vô cùng ấm áp.

“Anh không sợ à?” Mạc Hiểu Linh lí nhí hỏi.

“Anh không sợ. Mà em cũng sẽ không hại anh.” Vạn Quý Sinh hăng hái nói: “Siêu năng lực chắc chắn dùng để cứu người. Em nhất định sẽ trở thành anh hùng đó.”

Cậu ta tin tưởng như thế, còn cực kì sốt sắng đề nghị Mạc Hiểu Linh sử dụng năng lực của mình thế nào để giúp đỡ người khác.

Cái này thuộc về trò chơi giữa hai đứa trẻ.

Nhưng, năng lực của Mạc Hiểu Linh hoàn toàn không phải trò chơi.
Bình Luận (0)
Comment