Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1312

Mạc Hiểu Linh vẫn đang hôn mê, không hề hay biết gì cả.

Những người khác thì đã sợ đến điếng hồn.

Nhưng rõ ràng là họ đã hiểu nhầm.

Họ cứ ngỡ con ma ở đây đang tác quái, giết chết ông Tôn.

Mấy người mà ông Tôn dẫn đến lập tức muốn bỏ chạy.

Không biết họ kiếm được từ đâu, mà cầm nguyên một đống bùa rải tứ tán như của không tiền, miệng thì lâm râm gì đó.

Tôi chợt nhìn thấy một bóng ma từ trong phòng đi ra, nó men theo những vùng tối mà tiến đến, thoăn thoắt như con thoi trong căn nhà hoang phế, dần dần đến gần đám người đang hoảng loạn.

Mấy người đó không bỏ mặc Mạc Hiểu Linh đang hôn mê, cũng không vứt lại Vạn Quý Sinh. Một người thì kéo Vạn Quý Sinh đi, người khác thì đang tìm cách bồng Mạc Hiểu Linh lên. Hai người còn lại, người huơ kiếm đồng nhỏ, kẻ vung kiếm gỗ đào, giống như đang mở đường máu.

Tôi không biết trước giờ họ đã phô diễn bao nhiêu lần những hành động như thế, nhưng có một điều chắc chắn, là họ đang tốn công vô ích.

Con ma khẽ co tay, cửa chính liền đóng sầm lại.

Trên trần nhà chợt rớt xuống một cục gạch, đập thẳng vào đầu người đang múa kiếm gỗ đào. Người đó chỉ kịp la lên một tiếng, rồi đổ nhào xuống sàn nhà.

Tình huống như vậy càng khiến những người kia dễ sinh ra ngộ nhận.

Người đang định bế Mạc Hiểu Linh không hề đề phòng, đã tiếp xúc trực tiếp vào thân thể cô ta. Trong đầu Mạc Hiểu Linh đang trình diễn cảnh tượng một người vô gia cư bị mảnh kính vỡ cắt đứt cổ. Trên cổ người kia liền hiện ra một vệt máu, động tác lập tức khựng lại. Máu phun ra như vòi rồng, thân thể người đó đổ sầm xuống.

Những người còn lại bàng hoàng la hét không ngừng.

Nhờ có hai người đã bỏ mạng, nên tác dụng phụ đã được san sẻ bớt một phần, Mạc Hiểu Linh tỉnh dậy từ trong cơn hôn mê.

Cô ta ngơ ngác nhìn cái xác đang nằm bên cạnh và thân thể dính đầy máu của mình, vẫn chưa kịp hiểu ra chuyện gì.

Vạn Quý Sinh vùng thoát ra khỏi cái người đang kéo mình đi, chạy đến kéo Mạc Hiểu Linh dậy.

“Chạy mau!” Vạn Quý Sinh gào lên.

Mạc Hiểu Linh vẫn chưa tỉnh hẳn. Cô ta loạng choạng đứng dậy, vừa ngẩng lên liền nhìn thấy một cái bóng kì quái.

Trong cái bóng đen ấy chợt ánh lên một khuôn mặt. Đôi mắt đỏ ngầu cùng cái miệng há tỏ cũng đỏ lòm khiến cô ta hoảng vía, chân này vấp lấy chân kia, té nhào xuống sàn nhà.

Đây là lần đầu tiên cô ta thấy ma.

Con ma ấy ra khỏi bóng tối, đi về phía Mạc Hiểu Linh.

Trong đầu cô ta vẫn còn cảnh tượng nó giết người, tác dụng phụ khiến đầu cô ta đau đớn như muốn nổ tung.

Cô ta đã không còn sức để mà chạy trốn nữa.

Vạn Quý Sinh ôm lấy đôi vai của Mạc Hiểu Linh, cố hết sức lôi cô ta đi: “Hiểu Linh! Chạy! Chạy mau!”

Mạc Hiểu Linh nén sợ, định đứng dậy.

Hai đứa trẻ vừa xoay người, liền nhìn thấy một người lớn trước mặt chúng gào thảm một tiếng, thân thể bị kiếm đồng khoét thủng một lỗ lớn.

Hệt như hóa rồ, người đó dùng kiếm đồng đâm chọc vào thân thể của chính mình, khoét thành một lỗ tròn lớn, móc hết tim gan phèo phổi của mình ra ngoài.

Mạc Hiểu Linh hét toáng lên, bị Vạn Quý Sinh lôi đi, vòng qua cái người đó.

Người lớn còn lại đã không đủ sức để quan tâm đến đám bạn nữa, hoảng loạn tột độ, chỉ muốn trốn chạy.

Nhưng ông ta vừa bước chân vào một vùng tối, thì vùng tối ấy lập tức biến thành bãi lầy, nuốt chửng ông ta.

Ông ta vói tay về phía Mạc Hiểu Linh và Vạn Quý Sinh cầu cứu.

Hai đứa bé đang run như cầy sấy, hoàn toàn không dám đến gần vùng tối trong căn nhà.

Thế nhưng, cửa sổ rất ít, bên ngoài trời lại âm u, nên vùng tối trong căn nhà rất nhiều.

Mạc Hiểu Linh nhớ đến con ma đó, vội quay lại tìm kiếm, nhưng chẳng thấy đâu nữa.

“Mày đang tìm tao à?” Một giọng nói lạ hoắc vang lên sau lưng Mạc Hiểu Linh.

Mạc Hiểu Linh đớ người, toàn thân lập tức biến thành pho tượng.

Có thứ gì đó đang sờ vào gáy cô ta, vuốt dọc xuống sống lưng. Động tác này không hề mang vẻ thân tình ấm áp, mà nó ngập ngụa mùi máu tanh. Giống như một con dao, xẻ thân thể Mạc Hiểu Linh ra, rút xương sống, lóc da, móc nội tạng của cô ta ra ngoài. Rồi đem cô ta đi làm tiêu bản.

Trong cảnh tượng tử vong mà cô ta đã nhìn thấy, người ta đã chết như thế đấy.

Cái xác làm tiêu bản ấy còn được đem chôn ở dưới sàn gỗ của căn nhà này.

Mạc Hiểu Linh sợ đến phát khóc.

Vạn Quý Sinh dùng một tay ôm lấy Mạc Hiểu Linh: “Em đừng sợ, đừng sợ…” Nhưng bản thân anh ta thì đang run bần bật.

Tay của anh ta đã che lấy vùng lưng của Mạc Hiểu Linh, chặn đứng con dao lạnh băng ấy lại. Mạc Hiểu Linh càng khóc dữ dội hơn.

Vạn Quý Sinh hối hận nói: “Tại anh hết, anh sai rồi. Anh không nên kêu em…”

“Á… ”

Người trưởng thành cuối cùng vừa bị bóng tối nuốt chửng, tiếng hét bi thảm sau cùng của ông ta đã cắt ngang câu nói của Vạn Quý Sinh.

Anh ta không dám quay lại nhìn, tay cũng ôm lấy đầu của Mạc Hiểu Linh, không cho cô ta nhìn thấy.

“Tụi mình sắp chết rồi… có lẽ sẽ… sẽ chết tại đây…” Vạn Quý Sinh nói trong bấn loạn, rồi cố nặn ra một nụ cười: “Không biết sau này còn có ai giống như em, nhìn thấy… nhìn thấy…”

Anh ta bật khóc nức nở, không thể nói tiếp.

Câu nói này của Vạn Quý Sinh khiến Mạc Hiểu Linh đột nhiên nhận ra điều gì đó. Cô ta trợn to mắt, trong mắt vẫn là cảnh tượng tử vong vừa xảy ra.

Trong bóng tối trước mặt Mạc Hiểu Linh, con ma đó đã hiện ra, mang theo ác ý, từng bước tiến lại gần.

Ánh mắt nó đang đặt trên lưng của Vạn Quý Sinh, hình như đang ngẫm nghĩ sẽ giết anh ta kiểu nào.

Tim Mạc Hiểu Linh đang đập loạn xạ.

Ngay thời khắc con ma ấy đưa tay về phía Vạn Quý Sinh, lộ ra vẻ mặt bỡn cợt, cô ta liền vung mạnh tay ra, định chụp lấy con ma ấy.

Tim tôi như muốn văng ra khỏi lồng ngực.

Dù đã có dự đoán từ trước, nhưng khi chứng kiến Mạc Hiểu Linh dễ dàng chụp trúng con ma đó, chứng kiến vẻ mặt nó từ ngơ ngác chuyển sang hoảng sợ, tôi vẫn phải thở phào một hơi dài.

Con ma phản ứng rất nhanh nhạy, lập tức thay đổi hình thái.

Bàn tay Mạc Hiểu Linh đã nghiến chặt thành nấm đấm, trong lòng bàn tay chẳng còn gì cả.

Con ma biến mất rồi.

Mạc Hiểu Linh thì không nhìn thấy, nhưng tôi nhờ men theo đường đi của âm khí, phát hiện ra con ma đã chui vào trong bóng tối.

Mạc Hiểu Linh thở hắt ra một hơi, khẽ đẩy Vạn Quý Sinh: “Tụi mình phải đi ngay!”

Thân thể Vạn Quý Sinh vẫn đang khe khẽ run rẩy.

“Vạn Quý Sinh…” Mạc Hiểu Linh kêu lên, đầu óc như nổ tan tành.

Cô ta đã cảm giác được phản phệ của năng lực.

Vạn Quý Sinh đang nhìn thấy cảnh tượng tử vong, con ma kia cũng vậy. Cả hai đều đang chịu sự hành hạ của tác dụng phụ.

Thân thể Vạn Quý Sinh rũ xuống, cánh tay đang ôm Mạc Hiểu Linh cũng đã buông ra.

Mạc Hiểu Linh bàng hoàng đỡ lấy thân thể của Vạn Quý Sinh, cùng đổ quỵ xuống nền nhà.

“Không… không không… đừng như vậy… Vạn Quý Sinh! Vạn Quý Sinh!!”

Vạn Quý Sinh ngất xỉu, trên cổ có máu ứa ra.

Đầu óc Mạc Hiểu Linh trở nên trống rỗng, luống cuống ôm lấy vùng cổ của Vạn Quý Sinh, hoảng sợ đến run rẩy toàn thân.

Bây giờ cô ta chỉ có duy nhất một ý niệm vô cùng mãnh liệt.

Cô ta không muốn Vạn Quý Sinh chết.

Cô ta không muốn Vạn Quý Sinh chết.

Năng lực bắt đầu vận hành thuận theo tâm tư của cô ta, tác dụng phụ được phân chia trở lại.

Nhìn thấy cảnh tượng tử vong chỉ còn chính cô ta, Vạn Quý Sinh và cả con ma đó. Mức độ gánh chịu tác dụng phụ sẽ hạ xuống mức thấp nhất, con ma sẽ gánh nhiều nhất, chính Mạc Hiểu Linh cũng bị động nhận lấy một phần rất lớn tác dụng phụ. Cô ta chưa thể hoàn toàn làm chủ năng lực của mình.

Năng lực mất kiểm soát khiến con ma ngay lập tức cất lên tiếng gào rú điên loạn. Bóng đen trong vùng tối đã tan thành mây khói ngay lập tức.

Toàn bộ tác dụng phụ đổ hết lên bản thân Mạc Hiểu Linh. Cảnh tượng tử vong nhìn thấy lần này và cả trong quá khứ, toàn bộ đổ ập lên linh hồn Mạc Hiểu Linh, khiến cô ta suýt nữa là suy sụp hoàn toàn. Nhưng cô ta tự nhắc mình không được sụp đổ.

Tác dụng phụ cũng giống như dòng sông trong tự nhiên. Vốn dĩ Mạc Hiểu Linh không hề khống chế, cũng chẳng ngăn đê đắp đập. Dòng nước chảy tới đâu sẽ ảnh hưởng đến đất đai chỗ ấy. Nước sông trong tự nhiên trôi chảy không ngừng, trong trường hợp bình thường, thì sẽ chẳng dẫn đến thiên tai to lớn, mà chỉ tạo ra những ảnh hưởng ngấm ngầm cho đất đai.

Nhưng cảnh tượng tử vong mà con ác ma này tạo thành lại là một cơn lũ lớn, những nơi nó đi qua, đất đai sẽ bị nuốt chửng, chỉ để lại hoang tàn. Mạc Hiểu Linh đã dựng đê để chống chọi cơn lũ, nhưng nếu đê vỡ thì tổn thất sẽ còn nặng nề hơn.

“Phải tìm người khác… tìm người khác…” Trong cơn mê, Mạc Hiểu Linh ôm trong lòng ý niệm này.

Cố gắng hết sức tàn rút điện thoại ra, gọi cho cảnh sát.

Quanh tòa nhà hoang phế này, chỉ toàn là đất hoang. Nơi đây chỉ có những người vô gia cư không nhà không cửa, ăn mày và những người khốn khổ không thuê nhà mới mò đến. Mà ở đây ma quỷ tác quái, sau khi xảy ra chết người thì càng ít người đến hơn.

Đối tượng có thể chạy đến đây nhanh nhất chỉ có cảnh sát.

Tư duy của Mạc Hiểu Linh lúc này sáng tỏ đến kì lạ, lúc gọi cho cảnh sát, còn cố gắng mô tả thật rõ ràng địa điểm.

Miệng cô ta đã hộc ra máu, trên người cũng đã xuất hiện vết thương.

Vạn Quý Sinh cũng không khỏi gánh lấy một phần tác dụng phụ, dù đang hôn mê những vẫn cất lên những tiếng rên yếu ớt.

Nghe thấy tiếng còi xe của cảnh sát, Mạc Hiểu Linh thấp thỏm nhìn về phía cửa.

Đã có người chạy vào, tông cửa, ánh sáng soi vào trong nhà.

Bầu trời không biết đã quang đãng từ khi nào.

Mạc Hiểu Linh vội vã chụp lấy tay viên cảnh sát vừa ùa đến.

Cô ta không phóng thích năng lực ngay, mà cứ để từng người từng người đến đủ cả, bằng không sẽ khiến họ nghi ngờ.

Mạc Hiểu Linh tham lam chụp lấy viên cảnh sát ở gần mình nhất và chỉ cho họ nhìn thấy cảnh tượng tử vong. Nhân lúc họ bàng hoàng ngơ ngác, thì chuyển qua mục tiêu kế tiếp.

Bản năng sinh tồn gần giống như thú hoang này khiến cô ta nhanh chóng đạt được mục đích.

Tổng cộng có hai chiếc xe, bốn viên cảnh sát, Mạc Hiểu Linh dễ dàng chạm hết vào họ. Tác dụng phụ vừa được phóng thích ra, bốn viên cảnh sát liền biến thành bốn thi thể máu thịt trộn lẫn.

Nguy cơ vỡ đê đã được giải quyết.

Thân thể Mạc Hiểu Linh buông lỏng ra ngay, giống như vừa trút đi một gánh nặng, đổ nhào ra sàn nhà.
Bình Luận (0)
Comment