Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1347

Hạt giống nghi ngờ một khi đã được gieo vào mảnh đất tâm hồn thì nó sẽ không ngừng sinh trưởng.

Tôi không cách nào khắc chế được suy nghĩ này, tìm kiếm phương hướng trong vô thức, chọn một căn biệt thự, rồi cất bước.

Cửa sổ bên hông căn biệt thự số 4 mà tôi nhìn thấy trong cảnh mộng đã bị đập vỡ. Nhưng sau khi đi được một đoạn, tôi nhận ra mục tiêu mình đã chọn là căn biệt thự số 5. Khi chỉ có thể tiếp tục đi tới thì trong đầu tôi vẫn còn nhớ đến cảnh tượng kính cửa sổ bị đập vỡ.

Đó chỉ là chuyện diễn ra trong tích tắc, tôi cũng chẳng có khả năng ghi nhớ siêu phàm, để nhớ rõ vị trí và hình thái của ô cửa kính bị vỡ.

Cho nên khi mà tôi tìm được căn biệt thự số 4, nhìn thấy ô cửa sổ bị vỡ thì tôi cũng không cách nào đưa ra phán đoán.

Là thật, hay là giả?

Tôi chợt nhớ đến câu nói mà chị Hắc lặp đi lặp lại lúc bị kẹt trên con đường núi Quảng Nguyên.

Tôi không phân biệt nổi.

Da gà sau sống lưng tôi đều dựng lên, một cơn ớn lạnh chạy từ chân xông thẳng lên đỉnh đầu.

Nếu không phân biệt được, thì lúc này không gặp phải bất kì sinh vật biết hoạt động nào, mới là an toàn nhất.

Bằng không, dù cho có gặp Diệp Thanh, Ngô Linh hay Nam Cung Diệu và Cổ Mạch; hoặc là nhóm Chuyên gia tự tìm đường chết cũng đều sẽ trở thành một mối nguy hiểm.

Bước chân tôi trở nên chần chừ.

Quay đầu lại nhìn, bảng chỉ đường trong khu nghỉ dưỡng hướng dẫn rất rõ ràng, một đường dẫn đến cổng chính của khu nghỉ dưỡng, một đường thì dẫn đến khu nội bộ của khu nghỉ dưỡng; lý ra thì đó là nơi mà những người khác, bao gồm cả con ma đó đang có mặt.

Nếu ra bên ngoài khu nghỉ dưỡng núi Quảng Nguyên, không chừng tôi sẽ chạm trán nhóm Mạc Hiểu Linh và chị Hắc - với điều kiện, họ vẫn còn duy trì trạng thái khi tôi mơ thấy Mạc Hiểu Linh.

Tình hình khiến tôi không khỏi do dự.

Không phải tình thế bức bách, thì khi đối mặt với những chọn lựa, tôi luôn trở nên do dự. Đủ loại giả thuyết nảy mầm mọc rễ trong đầu, khiến tôi không cách nào đưa ra quyết định được.

Tình huống này khiến tôi nhớ lại chuyện đã xảy ra trước đây.

Bất luận là người dẫn đường, cái thứ mới chuyên mở tiệm cơm, cũng đều thành thục trong việc sáng lập ảo cảnh, khiến người ta sản sinh ra ảo giác.

Ngoại trừ khả năng vận dụng âm khí của chính mình, đây có lẽ chính là nét riêng của những thứ mới. Năng lực như thế còn khiến người ta bó tay hơn âm khí đáng sợ của chúng nhiều.

Tôi đứng yên tại chỗ vài giây, cuối cùng vẫn quyết định đi tìm Diệp Thanh.

Nếu đã đến nơi mà không làm gì, thì đó mới thực sự là vô nghĩa. Dù cho lúc gặp ai đó, tôi đưa ra phán đoán sai lầm… thì đó cũng có thể xem như lọc bớt đáp án sai thôi.

Tôi tự an ủi mình, cất bước đi sâu vào bên trong khu nghỉ dưỡng chứ không men theo đường lớn nữa.

Lần trước đến đây thông qua cảnh mộng liên quan đến Ngô Linh. Đi theo Ngô Linh và Diệp Thanh, tôi đã thấy được bản đồ lớn của khu nghỉ dưỡng này, nhưng bây giờ thì chỉ còn nhớ đại khái bố cục.

Tôi đi qua biệt thự số 4, trở lại biệt thự số 5, men theo đường cũ, vừa nhìn thấy cửa chính của căn biệt thự số 6, thì chợt sau lưng có tiếng động vang lên.

Tôi cảnh giác quay người lại.

Trong núi sương mù giăng phủ, nhưng tầm nhìn vẫn còn khá tốt. Trái lại, mức độ che chắn tầm nhìn của những cây dại sinh trưởng sau khi khu nghỉ dưỡng bị bỏ hoang còn lớn hơn nhiều.

Tôi nghiêng tai nghe ngóng, ngoại trừ tiếng gió và cây cỏ xào xạc thì quanh đây cực kì yên tĩnh.

Âm thanh tôi vừa nghe thấy hình như chỉ là ảo giác. Do thần kinh tôi căng thẳng quá mức, nên đã gây ra ảo giác.

Nhưng tôi không tin mình đến đây rồi mà vẫn xuất hiện ảo giác như vậy. Nếu thật sự có ảo giác, thì cũng là thứ do con ma đó tạo ra.

Tôi dang hai tay ra, trong bụng thầm ước lượng tình huống có thể xảy ra và mình sẽ đối phó thế nào.

Bất luận ra sao, chỉ cần tóm được đối phương, thì tôi vẫn còn cơ hội tiêu diệt được nó. Cho dù đó là thứ gì, khi thời gian bị nghịch chuyển đến lúc nó chưa ra đời, thì cũng đồng nghĩa là nó bị xóa sổ.

Có tiếng động phành phạch vang lên từ phía trước.

Tôi càng chắc chắn là có thứ gì đó rồi.

Có điều loại âm thanh này…

Phù… phù…

Hử?

Tôi ngờ vực nhìn về phía đám cỏ dại trước mặt.

Trong đám cỏ rậm rạp có điểm xuyết vài đóa hoa dại, chẳng biết là hoa gì. Đám cỏ sau một hồi lắc lư, cùng với tiếng phành phạch và tiếng thở của động vật, thì càng xao động dữ dội hơn.

Tôi chỉ cảm thấy quái dị.

Ngay sau đó, một con chó lông vàng to lớn chui ra khỏi đám cỏ, sau đó lại có một con vẹt màu sắc sặc sỡ bay ra, cơn kinh ngạc của tôi đã lên đến đỉnh điểm.

Hai con vật đang đứng trên con đường lớn, con chó đang thè lười ngoắc đuôi, nghiêng nghiêng đầu nhìn tôi. Con vẹt kia thì đậu trên đầu con chó và cũng cùng thực hiện một động tác, nghiêng đầu nhìn tôi.

Tôi thật không ngờ mình sẽ gặp động vật ở chỗ này.

Tuy trước đó tôi đã có suy nghĩ, tìm ra thứ gì đó biết hoạt động, nhưng chỉ trong phạm vi người sống và ma mà thôi.

Con chó lớn ngồi tại chỗ, đuôi vẫn nghoe nguẩy, cả thế ngồi và hình thể của nó đều rất đẹp. Sau khi ngồi xuống, vòng đeo cổ đã lộ ra khỏi đám lông dài. Một con chó như vậy rõ ràng là vật nuôi chứ không phải chó hoang.

Sau khi đi mấy bước trên đầu con chó, phát ra tiếng kêu chót cha chót chét thì con vẹt nhìn chằm chằm tôi, lên tiếng nói: “Xin chào, xin chào.”

Vẹt biết nói, thế thì cũng chắc chắn là vật nuôi rồi.

“Xin chào…” Tôi chần chừ đáp lại một câu.

Con chó lập tức đứng dậy, múa đầu ngoắc đuôi, khiến tôi không khỏi lùi lại một bước.

Con vẹt bay lên, hình như đang rất vui, lặp lại: “Xin chào! Xin chào! Xin chào!”

Cái thứ quỷ gì đây trời?

Tôi đang cảm thấy đau đầu, suy xét khả năng một con chó và một con vẹt giết mình, thì trong đám cỏ lại vang lên tiếng động.

Sau một chuỗi âm thanh xột xoạt, có tiếng chó sủa vang ra.

Con chó lớn quay đầu lại sủa vài tiếng, hình như đang trao đổi với kẻ sắp xuất hiện.

Không lâu sau, lại có hai con thú cưng trong đám cỏ chui ra.

Hướng mà chúng chui ra đều thuộc biệt thự số 4.

Tôi nhớ loáng thoáng chuyện gì đó, đến lúc nhìn thấy một con vẹt khác bay ra, thì hoàn toàn nhớ ra bài viết mà Kim San San đã tìm được trên mạng.

Trước lúc khu nghỉ dưỡng đóng cửa, khách thuê biệt thự số 4 là một người rất yêu động vật, đã dẫn theo những mấy con thú cưng của mình vào đây. Sau đó, anh ta rời khỏi khu nghỉ dưỡng, rồi quay lại khi đã đóng cửa, kế đó thì anh ta mất tích, thi thể được người ta phát hiện trên quốc lộ Quảng Nguyên.

Nếu như lúc đó anh ta không phải quay lại một mình thì sao?

Hoặc là, lúc anh ta rời khu nghỉ dưỡng chưa mang theo hết thú cưng của mình, vì những con vật này đã bị mất tích trước đó?

Không đúng. Sau khi khu nghỉ dưỡng đóng cửa, Diệp Thanh và Ngô Linh đã giải quyết con ma chiếm cứ địa bàn nơi đây rồi mà. Họ…

Bất giác, tôi nhớ lại cảnh tượng cuối cùng của cảnh mộng đó.

Diệp Thanh và Ngô Linh đi vào vùng núi sâu chưa được khai phá. Ở đó, họ còn trao đổi với mấy người mặc đồ đen bất chợt xuất hiện. Những người mặc đồ đen đó là Quỷ Sai của Địa Phủ.

Trong đầu tôi lóe lên một đáp án.

Nơi đó có cửa ra vào của một dị không gian!

Con ma trong núi Quảng Nguyên đã đến đây sau Diệp Thanh và Ngô Linh, rồi chiếm nơi đây. Đồng thời, rất có khả năng là nó từ trong dị không gian đó chạy ra, hoặc là bị dị không gian đó hấp dẫn tới.

Nếu vậy thì…

Tôi tìm kiếm vị trí năm xưa trong vô thức, nhưng nhớ lại những con thú cưng trước mặt mình, thì cần cổ không khỏi khựng lại.

Tuy là thú cưng nhưng khả năng sát thương vẫn có.

Huống hồ, chúng đều đã biến thành ma cả rồi. Âm khí nhàn nhạt tỏa ra trên người chúng không lừa được ai.

Quay qua nhìn ba con chó đang ngồi thành hàng, rồi nhìn hai con chim đang đậu trên người đám chó, tôi có cảm giác mình bị kẹt vào thế bí.

Có một điểm không cần bàn cãi, đó là tôi không chạy nhanh bằng chó, chứ đừng nói đến chuyện có thể bay như chim. Hơn nữa, chúng còn “người đông thế mạnh” nữa.

Tôi đang đứng song song với đám thú cưng.

Con vẹt khi nãy cất lời chào tôi, lúc này lại nói chuyện, cũng chỉ là một từ đơn giản, mà lúc mới nghe thì tôi vẫn chưa hiểu. Nó cứ lặp đi lặp lại không biết mệt: “Kỳ Ninh, Kỳ Ninh, Kỳ Ninh…”

Kỳ Ninh…

Không phải phát âm không chuẩn, cũng chẳng phải tiếng chim hót.

Nếu vậy thì…

“Kỳ Ninh… là chủ của tụi mày à?” Bỗng nhiên tôi đưa ra phỏng đoán.

“Kỳ Ninh! Kỳ Ninh! Kỳ Ninh!” Con vẹt bay lên cao, nói to hơn. Con vẹt còn lại hình như cũng đang phụ họa, lặp đi lặp lại hai âm tiết ấy.

Ba con chó hứng chí sủa vang, đi loanh quanh rồi đưa ánh mắt đen lay láy nhìn tôi chăm chú.

Bất giác tôi lại nhớ đến Tiểu Bạch, mà khó lòng nén được nỗi buồn.

Không biết có phải động vật đều rất mẫn cảm, linh lợi hay không mà đám thú cưng đột nhiên im lặng, tuy vẫn chụm đầu nhìn tôi chăm chú, nhưng đều đã ỉu xìu xuống.

Tôi mở miệng, khó khăn hỏi: “Chủ của tụi mày… đã…”

“Gừ gừ…” Ba con chó cất tiếng rên rỉ.

“Kỳ Ninh! Kỳ Ninh! Kỳ Ninh!” Con vẹt lại lớn tiếng kêu lên, cắt ngang lời tôi.
Bình Luận (0)
Comment