Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 136

Người của Cục chế tạo cũng sợ Diệp Thanh, Diệp Thanh làm thế nào mà có được bốn căn hộ, Dư Tân Vanh cũng không biết, chỉ biết người trong bốn căn hộ đó dọn đi rất gọn lẹ, còn cắt đứt liên lạc với người của Cục chế tạo.

“Chẳng biết có phải đã chết hết rồi không nữa.” Dư Tân Vanh nhéo nhéo mép môi khô móm, để lộ nụ cười quái dị.

Tôi chỉ nghe thôi trong lòng cũng cảm thấy không được thoải mái.

Thì ra người của Thanh Diệp không phải nhờ vào ô dù của lãnh đạo Cục chế tạo, mà do Diệp Thanh bị người người xa lánh, sợ hãi và chán ghét.

“Chúng tôi đã hỏi thăm qua những hộ gia đình sống lâu năm ở đó, hình như họ không có ấn tượng gì mấy với người tên Diệp Thanh – Thiên Sát Cô Tinh này. “ Tí Còi nêu ra câu hỏi của mình..

“Sau khi cả nhà anh ta qua đời hết thì bị đưa đến viện phúc lợi.” Dư Tân Vanh nhấp môi nhâm nhi trà rồi nói tiếp, “Viện phúc lợi đó hình như bị thiêu trụi rồi, thiêu sạch sẽ luôn, anh ta lại được đưa đến viện phúc lợi khác, sau nữa thì được nhận nuôi mấy lần, hại chết không ít người, cuối cùng thì trưởng thành. Đợi anh ta về rồi, nếu anh ta không báo danh tính thì không ai còn nhớ anh ta nữa.”

“Ông Dư rất quan tâm anh ta.” Trần Dật Hàm biết bắt lấy thời cơ mở lời.

“Không quan tâm được sao? Tôi không muốn chết không rõ nguyên do gì cả. Quan tâm anh ta không chỉ có mình tôi.” Dư Tân Vanh lần này cười một cách bình thường hơn.

Những lãnh đạo lớn của Cục chế tạo cảnh giác đề phòng Diệp Thanh, còn những nhân viên bình thường của Cục chế tạo thì sợ đến tái xanh mặt mày, cầu mong anh ta chưa từng xuất hiện, chỉ muốn xóa hình ảnh anh ta ra khỏi trí nhớ đi.

Diệp Thanh lúc trẻ sẽ có tâm trạng thế nào nhỉ?

Tôi lại nhớ đến những thành viên của Thanh Diệp. Bất luận thế nào, anh ta cũng tìm được chốn đặt chân, tìm được người bầu bạn. Nhưng những người đó và còn chính bản thân anh ta thì...

“Nếu không muốn chết thì các cậu đừng đụng vào căn hộ đó.” Dư Tân Vanh đặt khay trà xuống tỏ ý muốn tiễn khách.

“Việc di dời đi thì Cục chế tạo Khánh Châu chắc đã biết được.” Trần Dật Hàm giữ thẳng sống lưng, hỏi với vẻ vô cùng từ tốn vừa phải, trong ánh mắt lộ phần nhạy bén.

Dư Tân Vanh lặng đi hai giây, “Tiểu Trần à, cậu là người thông minh. Tôi nể mặt nhà họ Trần của cậu mà nói với các cậu trước điều này, ra khỏi cửa nhà tôi rồi thì việc này không còn liên quan đến tôi nữa. Xã hội bây giờ của chúng ta là xã hội cộng hòa chủ nghĩa mới rồi, không chơi cái kiểu mê tín dị đoan thời phong kiến nhé.”

Không chơi thì không chơi, tin thì vẫn sẽ có người tin thôi.

Tôi suy nghĩ một hồi, trong chốc lát ngộ ra. Những lãnh đạo của Cục chế tạo Khánh Châu cũng không muốn chứa một trái bom hẹn giờ như Diệp Thanh, nhưng họ cũng không muốn mình là người mạo hiểm đi gỡ trái bom đó. Chính phủ muốn di dời, còn nước cờ nào tốt hơn kia chứ? Dù sao việc này không thể trách những lãnh đạo Cục chế tạo Khánh Châu được, dù Diệp Thanh thật sự lại muốn khắc chết người thì cũng sẽ không khắc bọn họ.

“Các ông chưa từng nghĩ đến việc mời cao nhân gì đó sao...” Tôi nhịn không được liền hỏi.

“Mời ai chứ?” Dư Tân Vanh hỏi một câu kỳ lạ.

Người có tiền có thế lực, muốn tìm người đâu có khó. Nhưng Dư Tân Vanh lại hỏi một câu như thế.

“Ông Dư có từng nghe nói đến một người tên là Huyền Thanh Chân Nhân không?” Tôi lại hỏi.

Ánh mắt Dư Tân Vanh lộ vẻ kỳ lạ, “Cậu trai trẻ hình như cậu cũng biết đến Huyền Thanh Chân Nhân sao?”

“Nhờ bên Thanh Diệp mới biết được.” Tôi nói thẳng.

Trần Dật Hàm đưa mắt nhìn tôi một cái.

Dư Tân Vanh thốt ra một tiếng “Ồ” rõ dài, “Tôi chưa gặp qua vị Chân Nhân đó, nhưng có một ông bạn già đã mời qua ông ta.” Dư Tân Vanh lại phát ra hai tiếng cười cổ quái, sau đó lại ho sặc sụa, ho một hồi sau mới bình thường lại được, ông ta nói: “Sau đó, ông bạn già đó đã dọn nhà ra nước ngoài, như chạy nạn vậy.”

Diệp Thanh này càng nghe càng thấy tà ma sao ấy. Không lẽ anh ta đã hạ gục Huyền Thanh Chân Nhân, rồi khiến đối phương giúp bản thân sao? Tôi nhớ lại giọng nói trong những hồ sơ của Diệp Thanh, cảm thấy cách làm đó cũng rất phù hợp tính cách của anh ta.

“Vậy ông có biết những người của Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp đã xảy ra chuyện gì không?” Tôi đổi đề tài hỏi.

“Không thấy nữa.” Dư Tân Vanh không chút do dự nói, “Sống không thấy người, chết không thấy xác. Chính là Diệp Thanh, chỉ có một vài ông bạn già của tôi mới nghi ngờ là anh ta đã chết thôi, cũng là sống không thấy người, chết không thấy xác. Nếu mấy cậu muốn làm thủ tục di dời thì chỉ có thể dán thông báo, sau đó thì chuyển đi thôi.”

“Người sở hữu tài sản là ai, ông không biết sao?”

“Tôi biết, nhưng tôi nói rồi, đã cắt đứt liên lạc. Sở hữu căn hộ không ở trong tay họ.”

“Cục nhà đất không tìm được ghi nhận về mua bán căn hộ đó.”

“Đương nhiên là không tìm được rồi.” Dư Tân Vanh ngước mắt nhìn, “Cậu muốn tìm Diệp Thanh nhưng không tìm được gì đâu. Khoảng năm 2017, tất cả bọn họ đều biến mất rồi.”

Tất cả chúng tôi đều sững sờ.

“Biến mất... tìm không được là ý chỉ tìm không thấy trong các hệ thống công cộng sao?” Trần Dật Hàm ít nhiều gì cũng từng tiếp xúc qua những điều đặc biệt của Thanh Diệp nhưng không hoàn toàn thích ứng được.

“Chúng tôi tìm thấy Lưu Miểu trong hệ thống công an, cậu ta là một sinh viên đại học đã thôi học, là người thành phố Dân Khánh, ba mẹ là nạn nhân của vụ án giết người lớn, năm 2000 bắt đầu không tìm được tung tích của cậu ta nữa.” Tí Còi nói.

Dư Tân Vanh từ tốn nói: “Ồ, anh ta là một cậu thanh niên cao cao, mắt to lông mày rậm phải không?”

Tôi chưa từng gặp qua Lưu Miểu, bất giác tôi nhìn về phía Trần Hiểu Khâu. Tôi nhớ là người này nằm trong danh sách sàng lọc ra của Trần Hiểu Khâu.

Trần Hiểu Khâu tự nhiên trở nên hốt hoảng, “Trong hệ thống của công an, không có hình của anh ta.”

“Hình trên Chứng minh nhân dân cũng không có sao?” Tí Còi kinh ngạc.

“Không có. Nếu không nhắc đến, tôi cũng không để ý nữa.” Trần Hiểu Khâu nhíu mày.

“Là Lưu Miểu thật sao? Vậy là chúng ta tìm đúng người rồi.” Gã Béo nói.

“Đúng vậy, chính là Lưu Miểu đó. Còn ba người khác nữa.” Dư Tân Vanh không chút che giấu, “Bọn họ gia nhập từng người một rồi từng người một mất tích, sau cùng đến cả Diệp Thanh cũng không thấy nữa. Các cậu không cần mất công tìm kiếm nữa, sau khi Diệp Thanh mất tích, thông tin cá nhân của tất cả bọn họ đều không tìm thấy nữa, không có ghi nhận xuất nhập cảnh, không có cuộc điện thoại nào, trên đường cao tốc, sân bay, trạm xe lửa, xe hơi đường dài... đều không có. Đến cả trong camera giám sát, mặt mũi của bọn họ cũng rất mờ.”

Những người khác đều cảm thấy kỳ lạ, đến cả Trần Dật Hàm cũng lộ ra vẻ mặt đầy cảm xác.

Tôi có xem qua camera giám sát đường của Thanh Diệp, trong đó, khuôn mặt của bốn người Thanh Diệp đều rất mờ. Lúc đầu tưởng là bọn họ đã xử lý file video qua, giờ thì xem ra bọn họ xử lý không phải nội dung của video mà là bản thân bọn họ. Nhưng tất cả điều này đều là do người của Thanh Diệp làm sao? Hay còn nguyên nhân gì khác?

“Bởi vậy tôi mới nói, viêc di dời, các cậu không cần tiêu tốn nhiều tâm trí đâu. Các cậu muốn sống tốt thì mặc kệ chuyện bọn họ đi.” Dư Tân Vanh hững hờ khuyên một câu, chủ yếu vẫn là nói với Trần Dật Hàm.

Bình thường việc phá bỏ và di dời bởi Diệp Thanh mà gặp xui, cho dù là tai nạn đổ máu thì phỏng chừng Dư Tân Vanh biết được cũng không nhíu lông mày như thế, nhưng con gái nhà họ Trần xảy ra chuyện, phải cho nhà họ Trần tìm kiếm ra chút ít manh mối. Những lãnh đạo Cục chế tạo Khánh Châu như bọn họ biết chuyện không khai, không bị nhà họ Trần trả thù, thì cũng bị nhà họ Trần ghi hận trong lòng. Như vậy thì không nên tí nào.

Tôi làm rõ mọi dòng suy nghĩ lại cảm thấy hiếu kỳ về chuyện Diệp Thanh, và cũng thấp thỏm không kém.

Trần Dật Hàm thấy không còn lấy thêm được thông tin nào khác, liền đứng dậy chào tạm biệt. Anh ta cũng đã quyết định rồi thì những người được anh ta dẫn đến đây như chúng tôi cũng theo anh ta ra về.

“Câu trai trẻ kia, có phải cậu đã gặp qua Diệp Thanh không?” Dư Tân Vanh chưa tiễn khách, đột nhiên hỏi tôi câu đó.

Tôi quay lại nhìn cụ già phong độ quắc thước đó, đắn đo rồi nói: “Tôi không chắc là tôi đã từng gặp được Diệp Thanh hay không.”

Dư Tân Vanh gật đầu, không nói gì thêm nữa.

Rời khỏi nhà họ Dư, Trần Dật Hàm đi phía trước dẫn đường, tìm một phòng ăn mời chúng tôi ăn cơm.

Món ăn đã dọn đầy bàn nhưng không ai cầm đũa.

Trần Dật Hàm đưa ánh mắt sắc nhọn đầy áp lực nhìn về phía tôi, “Phòng Nghiên cứu đó rốt cuộc là như thế nào?”
Bình Luận (0)
Comment