Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1368

Con vẹt lớn đang bay ở đằng trước, tôi chạy về hướng của nó trong vô thức. Ba con chó nhanh chóng phóng đến trước mặt tôi, tốc độ của hai con mèo cũng thật kinh người, vèo một cái đã vượt qua tôi.

Admin chạy rất có nghề, nhưng Lưu Lương Vượng thì cực kì vất vả, tôi chạy phía trước nhất mà vẫn nghe thấy tiếng thở hồng hộc của anh ta.

Chạy được một lát, tôi cố tình kìm tốc độ lại, đợi Ngô Linh.

Ngô Linh nhanh chóng đã bắt kịp, chạy sóng đôi với tôi.

“Chuyện gì vậy?” Tôi vừa thở hổn hển, vừa hỏi.

“Gặp phải rồi. Diệp Tử chờ sẵn bên đó. Trạng thái không ổn.” Ngô Linh chỉ trả lời khái quát.

Nhưng tôi liền hiểu ra ngay.

Diệp Thanh đã phục sẵn ở cửa ra vào của dị không gian đó.

Nếu vậy, con ma núi Quảng Nguyên không có ở bên đó sao?

Tôi nhìn âm khí đang bao trùm xung quanh mà không khỏi đau đầu.

“Nếu không ổn, thì tìm ra Nam Cung, sau đó tôi lại…” Tôi khe khẽ nói với Ngô Linh.

Năng lực của Nam Cung Diệu cũng là một vũ khí sát thương lớn. Anh ta có thể giết được con ma ngàn năm Mạc Vấn, thì chắc chắn sẽ giết được con ma núi Quảng Nguyên. Tuy con ma núi Quảng Nguyên không giống những hồn ma bình thường, nhưng với sức mạnh kinh hồn của năng lực đó, chắc nó không thể nào chống đỡ nổi đâu nhỉ? Nói đúng hơn, thì năng lực của Nam Cung Diệu là mượn dao giết người. Ông Trời mới là thứ tiêu diệt những người hoặc ma đó. Ông Trời có thể đuổi cái thứ mới khỏi Dân Khánh. Nếu không được nữa, thì dưới tình huống con ma núi Quảng Nguyên bị khóa chặt, cũng có thể thu dọn nó một trận nhỉ?

Còn tác dụng phụ từ năng lực của Nam Cung Diệu sau khi được mở ra, tôi chỉ cần nghịch chuyển chút thời gian của anh ta, chắc hẳn đã có thể khiến anh ta trở lại trạng thái bị hạn chế. Lúc trước, tôi lôi Nam Cung Diệu ra khỏi cái dị không gian của trò chơi, năng lực của anh ta không hề làm hại đến tôi, chắc là vì lúc đó tôi đã nghịch chuyển thời gian của Nam Cung Diệu, khiến năng lực của anh ta được phong ấn lại.

Tôi nhìn sang Ngô Linh, nhưng cô ấy đang đắn đo suy xét, không đồng ý ngay.

Tôi ngẫm nghĩ, lúc gặp Ngô Linh thì tôi bị con ma đó lôi đi, gặp được Cổ Mạch, tôi cũng bị lôi đi, nên cũng cảm thấy khá đắn đo.

Nếu thực hiện theo kế hoạch này, thì phải đảm bảo tôi và Nam Cung Diệu phải luôn ở cạnh nhau mới được.

Không chỉ con ma núi Quảng Nguyên sẽ ra sức ngăn cản kế hoạch này, mà cả năng lực của tôi nữa, nó cũng có thể khiến tôi rơi vào cảnh mộng bất kì lúc nào…

Bước chạy của tôi bị loạng choạng một chút.

Ngô Linh nhìn qua tôi.

Chắc vẻ mặt của tôi đang rất khó coi.

Bây giờ tôi mới nhớ ra, tác dụng phụ từ năng lực của tôi đều do Diệp Thanh gánh thay. Suốt một thời gian dài tôi đã không nếm mùi tác dụng phụ, thời gian vừa lâu thì tôi lại quên mất vụ này.

Tôi không khỏi ngoái đầu nhìn lại. Động tác này hình như đã khiến tôi nhìn thấy một bóng người.

Cái bóng đó giống như hòa lẫn trong sương mù, rồi đột nhiên biến mất.

Có lẽ do sau khi đến núi Quảng Nguyên tôi đã không ngừng vào cảnh mộng, rồi thoát ra, rồi lại vào cảnh mộng nên Diệp Thanh mới không ngừng mất kiểm soát.

Tôi cảm thấy vừa áy náy vừa sốt suột, nhưng lại chẳng có cách gì hay hơn cả.

Người trong ban biên tập tuần san Thiên Hạ không hề ít, người chết trên quốc lộ Quảng Nguyên và núi Quảng Nguyên còn nhiều hơn, nếu cộng thêm nhưng người trong cái thế giới mà tôi mơ thấy lúc trước nữa, thì số người chết mà tôi đã mơ thấy trong khoảng thời gian này, có thể nói là như biển khơi. Có thể tôi sẽ rơi vào cảnh mộng bất kì lúc nào, hơn nữa cũng chẳng biết lúc nào, chỗ của Diệp Thanh sẽ cầm cự hết nổi, mà để cho chính tôi gánh lấy tác dụng phụ. Không phải tôi sẽ nhìn thấy các ảo giác đáng sợ, mà là tôi sẽ mất đi năng lực hành động ngay trong cảnh mộng, ngay cả năng lực nghịch chuyển thời gian cũng không thể sử dụng được.

Trên trán của tôi đã vã mồ hôi.

Ngô Linh không biết đã đoán ra những chuyện này chưa, mà chẳng thấy cô ấy nói gì, cứ chạy thẳng một mạch.

Tôi vẫn có thể cảm thấy Diệp Thanh đang đuổi theo phía sau chúng tôi. Anh ta đuổi không gắt, tựa như đang chơi trò mèo vờn chuột, muốn bức đám chuột đến chỗ tháo chạy tán loạn.

Bất chợt sau lưng tôi lại có thêm một luồng âm khí khác. Chưa kịp quay đầu lại, thì âm khí đó đã tan biến.

Bị Diệp Thanh xử rồi!

Tôi dựng cả tóc gáy.

“Chúng ta sẽ chạy đến bao giờ đây? Rốt cuộc là thứ gì đang đuổi theo chúng ta? Nếu là ma bình thường…” Viên Tiểu Mai vừa thở dốc, vừa gắng gượng hỏi.

Ngay cái lúc này mà cô ta còn đưa ra một đống câu hỏi, thực sự khiến người ta không đủ kiên nhẫn để trả lời.

Ngô Linh ngẩng đầu lên nói: “Chạy như vậy cũng không phải là cách.” Cô ấy nhấc tay lên, huýt một tiếng sáo.

Con vẹt lớn đang bay trên trời, hình như đã cảm nhận được, bay thấp xuống, nói một tràng những gì mà trong đầu nó nhớ đến.

“Quay lại.” Tay Ngô Linh vẽ thành một vòng tròn, ra hiệu cho con vẹt biết.

Con vẹt cực thông minh, tiếp tục bay về trước một lát, thì không men theo đường lớn nữa, mà rẽ vào một nhánh đường nhỏ, đến cổng một căn biệt thự khác, rồi băng ngang qua đám cỏ giữa hai căn biệt thự.

Admin hỏi: “Cậu định đi đâu đấy?”

Tôi đã nhận ra Ngô Linh muốn đi đâu rồi.

Cô ấy muốn đến chỗ cửa ra vào của dị không gian kia!

Ngô Linh chắc không biết trong dị không gian có gì. Nhưng bản thân cô ấy cũng đã vào dị không gian một lần. Đó cũng là một vụ ủy thác mà Thanh Diệp đã nhận, để Ngô Linh kể một câu chuyện đặt sẵn, rồi bị dị không gian bắt lấy. Sau đó, Ngô Linh đã phá vỡ lời nguyền trong ấy, quay trở lại hiện thực thành công.

Trong bộ hồ sơ mà tôi đã xem xong, thì Diệp Thanh và Lưu Miểu đã vào dị không gian của Thần Tam Tổ. Hai người họ cũng đã dễ dàng phá vỡ cái dị không gian đó, chạy thoát ra ngoài.

Lẽ nào Ngô Linh cho rằng mấy dị không gian này đều tương tự như nhau?

Trên đầu tôi vã càng nhiều mồ hôi hơn, vô thức tóm lấy Ngô Linh.

Ngô Linh liền quay lại nhìn tôi.

“Ở đó không giống lắm.” Tôi nói tóm tắt: “Cái nơi đó rất có vấn đề.”

Thái Lâm đã qua đây, ngoại trừ con ma núi Quảng Nguyên, trước đây còn có một con ma khác đã mò đến núi Quảng Nguyên. Nhưng hai thế giới rốt cuộc vẫn khác nhau. Chúng qua đây thì không sao, nhưng chúng tôi qua đó thì thế nào? Có thể quay lại được không?

Tôi không dám đảm bảo.

Biết đâu đó là cửa vào một chiều thì sao?

Thoáng chốc mà tôi có quá nhiều thứ muốn nói, nhưng lại chẳng biết bắt đầu từ đâu.

“Chúng ta không thể cứ chạy bừa thế này mãi.” Ngô Linh nói, thần thái rất kiên định: “Yên tâm, tôi sẽ không tùy tiện đi vào đó đâu.”

Không vào là được rồi sao?

Tôi nhớ đến cái dị không gian ở tòa lầu số 6 trong thôn Sáu Công Nông, tôi còn chứng kiến cảnh tượng vô số hồn ma bị hút vào dị không gian ấy. Lúc đó, nếu Diệp Thanh không ra tay cứu tôi, thì cái mạng này đã xong rồi.

Nghĩ đến Diệp Thanh đang truy đuổi phía sau, đầu óc tôi trở nên rối bời.

Chỉ trong thoáng chốc, mà tôi lại cảm nhận được có mấy luồng âm khí nữa, xuất hiện rồi tan biến ngay.

May mà có họ nên mới giữ chân Diệp Thanh được thêm một chút, bằng không Lưu Lương Vượng chắc chắn sẽ bị Diệp Thanh tóm gọn.

Anh ta đang nhọc nhằn chạy theo chúng tôi, lăn qua mấy lùm cây một cách thê thảm.

Tiếng thở dốc của anh ta rất lớn, khiến tôi nhất thời chẳng còn nghe thấy âm thanh nào khác.

Con chó lớn đột nhiên sủa lên.

Viên Tiểu Mai luống cuống hỏi: “Sao vậy? Chuyện gì vậy?”

Tôi không biết, mà tôi cũng chẳng cảm thấy có âm khí nào cả.

Trước ngã rẽ phía trước, có phần bánh xe đạp thò ra.

Tôi ngớ người, đến lúc hai người đang ngồi chiếc xe xuất hiện thì tôi càng kinh ngạc hơn.

“Hai người kiếm đâu ra cái thứ này vậy?” Ngô Linh không kìm được ngạc nhiên, cao giọng hỏi.

Nam Cung Diệu ngồi đằng trước, đẩy gọng kính: “Trong trung tâm phục vụ của chỗ này có cho thuê. Con sông nhỏ đằng sau cũng có mở thêm đường để người ta đi ngắm cảnh.”

Ngồi ở yên sau là Cổ Mạch, anh ta nheo nheo mắt nhìn chúng tôi, rồi trông ra đằng sau chúng tôi: “Diệp Tử điên rồi hả?”

“Gần như vậy. Nhường chỗ cho em.” Ngô Linh đáp.

Nam Cung Diệu thoáng nhìn Cổ Mạch, rồi xuống xe.

Cổ Mạch làu bàu, chuyển qua ngồi lên yên trước. Ngô Linh leo lên xe, lấy từ trong túi áo ra một ống gì đó.

Viên Tiểu Mai vẫn rất yêu nghề, tưởng chừng sinh ra là để làm phóng viên vậy. Lúc này mà cô ta còn chạy đến phỏng vấn: “Mấy người là thành viên của Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp phải không? Ngày xưa mấy người đã gặp phải chuyện gì? Người đang đuổi theo chúng ta vốn là thành viên trong phòng của mấy người đúng không?”

Nam Cung Diệu chỉ cười chứ không đáp.

Cổ Mạch vừa càu nhàu, vừa gác chân lên bàn đạp, một mình lái chiếc xe đạp đang chở thêm một người đi.

Ngô Linh cẩn thận lấy từ trong ống gỗ kia ra một cây bút lông. Trở ống gỗ, mở đầu còn lại ra, chấm chút mực màu đỏ, xoẹt xoẹt vài cái đã vẽ ra một hình bùa trong lòng bàn tay.

Viên Tiểu Mai lập tức dồn sự chú ý về phía Ngô Linh.

Ba người họ chắc chưa thấy gì cả, chỉ cắm đầu cắm cổ chạy theo chúng tôi. Cho nên tuy họ có căng thẳng, nhưng chưa đến mức quá hoảng sợ.

Tôi thì quay qua nhìn Nam Cung Diệu một cái, anh ta hiểu ý, chạy đến bên cạnh tôi.

Tôi đang định cất lời thì sau lưng vang lên một tiếng hét.

Tôi lại cảm thấy âm khí của một con ma nào đó đã tan biến.
Bình Luận (0)
Comment