Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1371

Kỳ Ninh đã đi vào dị không gian. Bây giờ cũng không biết đã chạy đến chỗ nào, có thể còn ngồi ở gần cái cổng ra vào này, nhưng phần nhiều là đã tìm nơi khác để trốn rồi.

Tôi không thể chỉ trong một thời gian ngắn tìm được Kỳ Ninh. Tôi cũng không biết khi mình đi vào dị không gian này rồi có quay về được không.

Ít nhất, dựa vào kí ức của những con vật này sẽ thấy, lực hút lúc đó của cửa ra vào không mạnh lắm, sau khi hút Kỳ Ninh, cái cửa ra vào liền biến mất. Đám vật nuôi tìm khắp mọi nơi cũng không tìm thấy cách để mở cửa ra vào, càng không thể tìm được Kỳ Ninh.

Cũng giống như cửa ra vào ở thôn Sáu Công Nông. Bình thường không có gì khác lạ cả, nhưng khi bùng nổ ra thì trông giống như cái nút của hồ nước mở ra, toàn bộ ma quỷ trong phạm vi khu dân cư đều bị hút vào.

Hình như chúng đã phát hiện ra sự chần chừ của tôi.

Sau khi sủa vài tiếng, con chó lớn dẫn đầu nhảy vào trong lỗ đen.

Tôi giật nảy mình, đưa tay chỉ bắt được hai cọng lông trên đuôi nó. Con chó lông lá chạy ngang qua chân tôi, hai con chó khác cũng đi theo sau, nhảy vào trong dị không gian đó.

Con vẹt đậu trên tay tôi, nghiêng đầu nhìn tôi.

Hai con mèo cũng nhân cơ hội này nhảy vào trong lỗ đen.

“Cám ơn!” Con vẹt lên tiếng, vỗ cánh bay vào lỗ đen.

“Đợi đã! Chúng mày...” Tôi nhào qua đó, bàn tay chạm trúng cái lỗ đen kia.

Tôi cảm nhận được một lực hút rất mạnh, có ai đó kéo tôi lại từ phía sau.

Ngô Linh kêu lên: “Cậu làm gì vậy!”

“Chúng...” Tôi chỉ kịp nói ra một chữ này.

Bọn chúng cứ thế nhảy vào trong dị không gian. Tôi không giúp được gì cả, trái lại là chúng đã giúp tôi rất nhiều.

Tôi muốn nói rất nhiều điều, nhưng cái lỗ đen này không hề cho tôi thời gian.

Lực hút lại mạnh thêm.

Tôi được Ngô Linh kéo lại, hai người giống như là ôm chặt lấy nhau, quỳ dưới đất, chống đỡ lực hút này.

Tôi nhìn thấy cơ thể Admin bay lên, bay thẳng vào trong lỗ đen.

Cơ thể của Lưu Lương Vượng cũng dần bay lên, đụng vào người tôi và Ngô Linh.

Tôi ngẩng đầu lên thì thấy nửa thân người của Lưu Lương Vượng đã bay vào trong lỗ đen, còn kẹt cái bụng không vào được.

Đổi thành lúc khác, cảnh tượng này chắc chắn sẽ khiến người ta bật cười.

“Mau!” Ngô Linh đẩy tôi một phát.

Tôi cũng không còn tâm trí để đau lòng, cũng không còn tâm trí quan tâm đám vật nuôi và Admin nữa.

Dù sao thì nơi đó đối xử với ma quỷ cũng khá tốt. Địa vị của ma quỷ cũng khá cao.

Tôi tự an ủi mình, đưa tay nắm lấy chân của Lưu Lương Vượng, tay kia đặt ở gần cái lỗ đen.

Tôi nghe được tiếng bước chân.

Tiếng bước chân và âm khí quen thuộc.

Diệp Thanh đi đến phía sau tôi.

Có lẽ còn cách khoảng mười mấy mét.

Không biết Nam Cung Diệu và Cổ Mạch sao rồi.

Tôi vội gạt bỏ tạp niệm trong đầu, tập trung đưa năng lực của mình lên hai bàn tay.

Năng lực tuôn ra ào ạt, tôi phát hiện nó đã phát huy tác dụng, nó đi vào bên trong một cái thứ gì đó, bắt đầu có hiệu quả.

Nhưng vào lúc này, tôi cũng cảm nhận được một cỗ sức mạnh đang đẩy ra.

Trước đây tôi chưa từng gặp phải chuyện này.

Cũng không hẳn là chưa từng gặp phải.

Lần sử dụng năng lực ở Hối Hương là một sự bộc phát. Bây giờ nghĩ lại, chắc là Diệp Thanh đã làm gì đó, khiến cho năng lực của tôi bộc phát ra. Trong quá trình đó, có lẽ cũng gặp phải lực cản, nhưng tôi mơ mơ màng màng, dù có lực cản cũng bị năng lực của tôi phá vỡ rồi.

Lần này do tôi nắm quyền chủ đạo, sử dụng năng lực trong trạng thái tỉnh táo nên mới cảm nhận được cái lực cản này một cách rõ ràng.

Tôi cắn chặt răng, cảm nhận được linh hồn của mình cũng đang bị lực cản đẩy ra.

Nếu như không phải do Lưu Lương Vượng kẹt trong cái lỗ đen này, tôi cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Ngô Linh đứng phía sau tôi, giúp tôi kéo chân của Lưu Lương Vượng.

Vừa mới kéo bụng Lưu Lương Vượng ra, trong lỗ đen lại bắt đầu toả ra lực hút.

Ngô Linh cũng phát hiện điều này.

Hai người chúng tôi chỉ có thể từ từ kéo Lưu Lương Vượng ra.

Năng lực của tôi dùng hết hơn một nửa rồi, tinh thần bắt đầu uể oải. Tôi cảm thấy mệt mỏi, giống như có thứ gì đó bị rút ra khỏi cơ thể. Nhưng bây giờ ngoài cách cố chống đỡ thì tôi cũng không có cách gì khác.

Trong lúc mơ màng, tôi cảm nhận được âm khí toả ra từ lỗ đen đã ít dần, lực hút cũng yếu đi.

Tôi nhìn thấy một thứ kì lạ chui ra từ trong người Lưu Lương Vượng.

Giống một cánh tay... Không, giống một cái móng vuốt xương xẩu...

Tôi đột nhiên bừng tỉnh, năng lực tuôn ra ào ạt.

Cái móng vuốt đó chui lại vào trong ngực Lưu Lương Vượng.

Ngô Linh và tôi ngã ra sau, Lưu Lương Vượng ngã đập lên đùi tôi, đau đến phát khóc.

Cái lỗ đen trước mặt đột nhiên biến mất, biến mất hoàn toàn.

Tôi giật mình, ngẩng đầu lên xác định cái dị không gian đó đã biến mất rồi, cũng xác nhận Lưu Lương Vượng đã sống lại.

Âm khí của Diệp Thanh không biết đã biến mất từ lúc nào.

Tôi thả lỏng tinh thần, ngã người nằm lên bãi cỏ.

Ngô Linh chạy đến trước mặt tôi: “Cậu không sao chứ?”

“Ừ, tôi...” Tôi đang định lên tiếng.

Ngô Linh đột nhiên quay đầu.

Tôi ngẩng cao đầu nhìn qua đó, nhìn thấy một bóng người.

Con ma núi Quảng Nguyên!

“Các người, đúng là thật lợi hại!” Con ma núi Quảng Nguyên nghiến chặt răng.

Âm khí của nó dường như đã không còn nữa rồi, nhưng đang từng bước tiến lại gần với vẻ giận dữ.

Ngô Linh đứng dậy, chắn trước người tôi.

Tôi đang định đứng dậy giúp Ngô Linh, nhưng lại phát hiện cả người mình không còn chút sức lực nào. Ý thức của tôi dưới sự kích thích lúc nãy đã không còn giữ được tỉnh táo rồi.

Dường như Ngô Linh có niệm chú ngữ, nhưng chú ngữ không có tác dụng gì.

“Cho dù không có Đoàn Kịch Nói, thì chỉ dựa vào Quảng Nguyên cũng đủ để các người không làm gì được ta.”

Tôi nghe được giọng nói của con ma núi Quảng Nguyên.

Tôi đang muốn hét lên, muốn bò dậy.

Ngô Linh vẫn còn chắn trước người tôi.

Đột nhiên tôi cảm nhận được một luồng âm khí quen thuộc.

Vẻ giận dữ của con ma núi Quảng Nguyên cũng biến mất.

Tôi nghe thấy Ngô Linh thở phào nhẹ nhõm.

“Anh tỉnh rồi à?” Ngô Linh hỏi như thế.

Mí mắt tôi càng lúc càng nặng nề.

Sau khi nhắm mắt lại, tôi lại nghe Ngô Linh hỏi: “Em không nhìn thấy Gã Khờ. Ma Cô và Nam Cung cũng...”

Ý thức của tôi hoàn toàn bị bóng tối nuốt chửng, dù có cố gắng thế nào cũng không thể tỉnh lại.

Trong lúc mơ màng, tôi nhìn thấy cảnh quái vật phá huỷ thành phố.

Con quái vật đó lúc thì trông như con quái vật trên bộ phim viễn tưởng mới ra mắt, lúc thì biến thành con “Kỳ Lân” tôi từng thấy qua, một lúc sau lại từ “Kỳ Lân” biến thành sư tử đá.

Một điều không đổi là, nó đang phá huỷ thành phố.

Tôi nhìn thấy nó giết chết con ma núi Quảng Nguyên. Một lúc sau, nó lại đạp vỡ toà nhà số sáu ở thôn Sáu Công Nông.

Bỗng nhiên, móng vuốt của nó xuyên qua người Lưu Lương Vượng, thò ra từ cửa ra vào dị không gian, hướng thẳng về phía mắt tôi.

Tôi bị doạ cho tỉnh giấc, có mồ hôi lạnh tuôn ra, tim treo lơ lửng giữa lồng ngực, cực kì khó chịu.

“Cậu tỉnh rồi.”

Tôi quay đầu nhìn qua thì thấy Nam Cung Diệu đang ngồi bên giường.

“Ma Cô lớn tuổi, nên cảm thấy hơi mệt. Ngô Linh đang sắp xếp lịch trình.” Nam Cung Diệu đẩy gọng kính lên: “Lưu Lương Vượng được cậu hồi sinh. Cái cổng ra vào đó cũng bị đóng rồi. Đợi khi mua vé máy bay xong chúng ta sẽ có thể về Dân Khánh. Bên phía Dân Khánh, bạn của cậu đã giúp cậu che giấu việc này. Với lại chúng ta chỉ ở núi Quảng Nguyên có một tiếng đồng hồ thôi.”

Tôi muốn ngồi dậy, nhưng cả người không còn chút sức nào.

Nam Cung Diệu nói: “Cậu cần nghỉ ngơi!” Anh ta đưa ra lời khuyên xong lại nói tiếp: “Không gian và thời gian trên núi Quảng Nguyên đã bị con ma đó khống chế, vì vậy khác với hiện thực. Sau khi nó yếu hẳn đi, thì thời gian mới trở lại bình thường. Bởi vậy nên chúng ta chỉ ở đó có một tiếng.”

Thì ra là vậy.

Nhưng... Cái dị không gian kia...

“Ma Cô nghe được âm thanh phát ra từ trong đó, giống y như âm thanh anh ta nghe được từ chỗ Viên Tiểu Mai trước đó, tiếng quái vật tấn công thành phố.” Nam Cung Diệu nói đến đây thì âm thanh và vẻ mặt lộ ra một chút khó hiểu: “Tuy rằng không biết quái vật đến từ đâu, có phải là yêu quái thời xa xưa không. Nhưng mà ít nhất đã chứng tỏ được một điều là, những con ma đó đến từ dị không gian, nguồn gốc của chúng ở bên trong dị không gian. Một khi nguồn gốc có vấn đề thì chúng cũng sẽ bị tổn hại nặng nề.”

Là như thế sao?

Tôi nghĩ đến người dẫn đường và Tống Tạng, còn có cái thứ mới không biết đã trốn đi đâu kia, cảm thấy mọi chuyện không hề đơn giản như thế.
Bình Luận (0)
Comment