Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1396

Tất cả mọi người hình như đều mang đầy tâm sự, nhưng chẳng ai muốn nói ra.

Đứa cháu tuy đã bị một phen khiếp vía, nhưng là con trai nên cũng gan lì hơn, lát sau đã bắt đầu vui vẻ trở lại, còn thấy chuyện lần này sẽ trở thành huyền thoại, bản thân có thể là một siêu nhân nhí.

Không khí trong nhà mỗi lúc một kì lạ hơn.

Tôi đã chạy đến căn nhà đó mấy lượt, có lần còn dẫn anh trai đi cùng, nhưng chẳng được gì.

Trong khoảnh sân không còn sấm chớp đì đùng, nhưng cành cây khô gãy vẫn nằm đầy trên đất, gạch lát nền nứt toác, làm lộ ra bùn đất ẩm ướt bên dưới. Trong đất hình như còn có những con như giun bò lúc nhúc. Khung cảnh âm u ẩm ướt này khiến người ra thấy ớn lạnh.

Tôi đã thử leo tường vào bên trong, nhưng mỗi lần vừa bám tay lên đầu tường, liền nhận thấy bùn đất bên dưới không phải chỉ là bùn đất đơn thuần, mà là vũng sình có thể nuốt mất người ta.

Tôi thử vứt đồ xuống dưới, liền nhìn thấy nền gạch vỡ giống như nước hồ, chỉ trong mấy giây đã nuốt mất nó.

Căn nhà sau khoảng sân cũng trở nên kì dị. Vốn dĩ đậm nét cổ kính, bây giờ thì rất cũ nát. Giấy dán cửa sổ hình như đã bị mục, hình thành các lỗ hổng.

Tôi dùng ống nhòm để nhìn vào, thấy trong nhà u ám, còn giăng đầy mạng nhện, chẳng thấy đồ gia dụng đâu hết.

Tôi không dám đi vào khoảnh sân đó, cũng chẳng còn gặp lại người ngoại quốc ấy nữa.

Tôi đang rất sốt ruột, muốn làm gì đó, nhưng lại chẳng biết bắt đầu từ đâu.

Bên cạnh đó, lòng tôi còn có ý nghĩ muốn trốn chạy. Tôi muốn chạy trốn khỏi cái căn nhà đó càng xa càng tốt.

Đứa cháu bảo bạn học nó đã chuyển trường cả rồi, nó rất đau lòng. Nhưng lòng tôi thì lại bắt đầu thấp thỏm.

Không cần bàn bạc, cả gia đình tôi đã quyết định rời khỏi thành phố đã sống rất nhiều năm.

Cô gái họ Hà rất bất ngờ, nhưng tôi chẳng thể nào giải thích cho cô ấy được.

Tình cảm của hai người cũng vì thế mà kết thúc.

Lòng tôi hơi tiếc nuối, nhưng cảm thấy như vậy cũng tốt. Nếu những điều mà người ngoại quốc năm xưa đã nói là sự thật, thì tôi sẽ chết sớm, không nên làm trở ngại cuộc đời con gái nhà người ta.

Tôi còn có một tâm trạng đối lập.

Tôi không muốn rời khỏi nơi này.

Nhưng tiến triển của chuyện này đã không thể như ý tôi mong muốn.

Đến lúc định thần lại, tôi thấy mình đang đi trong một thành phố vừa lạ vừa quen.

Tôi đón xe buýt, lên tàu điện, đổi tuyến thành thạo, cực kỳ quen thuộc tuyến đường này. Khung cảnh xung quanh cũng rất quen thuộc với tôi.

Tôi dừng lại trước hàng trái cây, chọn vài quả táo, mua một túi quýt ngọt.

Việc này cũng khiến tôi cảm thấy vừa lạ vừa quen.

Theo thói quen, tôi trả tiền định rời đi, thì chợt cảm thấy có ánh mắt ai đó đang nhìn mình.

Ngay khoảnh khắc này, lông tóc tôi đều dựng đứng.

Thân thể cứng đờ, không dám quay hết người lại, cũng không dám động đậy.

Ông chủ hàng quen biết thấy vậy gọi tôi một tiếng.

Tôi cố nặn ra một nụ cười, quay mặt qua chỗ khác rồi dời chân bước đi.

Tôi cúi đầu bước thật nhanh.

Ánh mắt đó bám theo tôi một lát rồi biến mất.

Tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn, nhưng nỗi bàng hoàng bất an đuổi mãi vẫn chưa đi.

Tôi định ngoảnh đầu lại nhìn thử, nhưng thân thể không nghe lời, cứ đi thẳng một lèo về phía trước. Mắt cụp xuống, đầu cũng cúi xuống mãi mà không ngẩng lên được.

Bộp một cái, vai tôi chạm phải người ta, túi ni lông trên tay rớt xuống đất. Quýt được bọc trong vỏ lưới nên chỉ rớt xuống, còn hai trái táo thì văng đi, lăn lông lốc ra xa.

Tôi cất lời xin lỗi trong vô thức, rồi vội đuổi theo hai trái táo trước, đến lúc tôi quay đầu lại, thì thân thể tôi lập tức cứng đờ.

Người ngoại quốc mắt xanh, để râu dưới cằm đang nhìn tôi, khuôn mặt vô cảm từ từ hiện ra nụ cười.

“Chào cậu Triệu, lâu quá không gặp.” Ông ta cất giọng phổ thông chuẩn mực.

Tôi gồng cứng người lên, trong lòng hoang mang, chỉ muốn bỏ chạy.

Không được chạy! Phải tóm hắn! Đây là cơ hội!

Trong đầu tôi đột nhiện lóe lên ý nghĩ này, hình như có tiếng của mình đang la hét trong đầu.

Chuyện này khiến tôi khá hoang mang.

Nụ cười người kia đã nhạt đi: “Hình như cậu Triệu đây không vui khi gặp tôi à? Trước đây chúng ta đã từng vui vẻ ngồi lại với nhau, tôi còn giúp cậu một việc lớn nữa cơ mà.”

“Ông đã… làm gì…” Cổ họng tôi khô đét, nhớ lại cái không khí quái dị trên hành lang bệnh viện hôm đó.

Gia đình chúng tôi đã dọn khỏi thủ đô, hai năm trước đứa cháu Đồ Tử Dương đã tìm được việc ở một công ty ngoài tỉnh, hiện tại đã không còn sống ở thành phố này. Tôi thì vẫn chưa có bạn gái mới chứ đừng nói đến chuyện kết hôn. Tình cảm của hai chú cháu vẫn rất tốt. Cả gia đình tôi cũng rất yêu thương nhau. Có điều tất cả những người lớn trong gia đình đều giấu chuyện năm xưa không cho Đồ Tử Dương biết.

Những ký ức này lướt nhanh qua đầu tôi.

“Tôi đã cứu Đồ Tử Dương đó. Cậu quên rồi à?” Người kia kinh ngạc nói: “Tuy là giao dịch, nhưng chắc cũng đáng để nhận một câu cảm ơn chứ?”

Tôi im lặng.

Trên đường đã có người tò mò nhìn ngó.

Tôi càng cảm thấy căng thẳng hơn, nhưng lúc này tôi nghĩ đến đây là đường lớn, trong chốn đông người như vậy, gã kia sẽ không dám làm gì đâu.

Đầu óc tôi đang rối bòng bong.

“Cậu không cần sợ tôi. Tôi chỉ là một thương nhân thôi. Tôi đến chỗ này là vì có một vụ làm ăn mới cần trao đổi. Có điều, nếu đã gặp rồi…” Người kia đã đổi đề tài, khiến lòng tôi lại nặng thêm mấy phần.

“Cùng đi dùng một bữa cơm, cậu thấy sao?” Người kia ngưng lại một lát, mới vừa cười vừa nói: “Gặp lại cố nhân, đi ăn với nhau bữa cơm, chắc được chứ?”

Tuy cảm thấy rất sợ, nhưng đối diện với đôi mắt xanh rờn ấy, đồng thời nhớ lại cái khoảnh sân quái đản kia, tôi đánh liều gật đầu một cái.

Địa điểm dùng cơm là một nhà hàng nổi tiếng ở gần đó, thời gian là ngày hôm sau.

Nhà hàng rất đông khách, những nhóm thực khách cả nhà ba người hoặc nhóm bạn bè năm sáu người tụ tập về đây rất nhiều.

Hai chúng tôi ngồi ở giữa sảnh chính, xung quanh rất đông người và cũng rất náo nhiệt.

Không gian đông đúc khiến tôi lần nữa cảm thấy nhẹ lòng hơn.

Tôi và đối phương mỗi bên chọn một món và gọi thêm bia, nhìn vào giống hệt một cuộc tụ họp nhỏ của bạn bè.

Tôi chỉ nhấp một ngụm bia, không dám uống nhiều, nói chuyện với người kia cũng chỉ cầm chừng hỏi đâu trả lời đó. Ông ta hỏi tôi cuộc sống gần đây, nhưng giọng điệu không giống thăm dò, mà chỉ là xã giao bình thường. Ông ta cũng kể tình hình gần đây của mình, bảo rằng hiện tại người ta không bằng lúc trước, những người lấy hy sinh làm niềm vui ít lắm, nên việc làm ăn của ông ta không được thuận lợi.

Cuối cùng, ông ta còn cười nói với tôi: “Sao lại dọn nhà vậy? Có phải muốn trốn tôi không?”

Giọng điệu của ông ta không hề thay đổi, nhưng câu hỏi này bén ngót như dao cạo.

Trong lòng tôi rất sợ ông ta.

Tôi không dám nhìn thẳng ông ta.

Nhưng điều này lại khiến tôi bồn chồn sốt ruột.

“Cũng chỉ là trùng hợp thôi… Mức sống ở thủ đô quá cao… còn ở đây thì rất tốt.” Tôi đáp bừa.

“Thực ra, có trốn cũng không được đâu.” Người đó nói vắn tắt: “Đến thời điểm, tự nhiên tôi sẽ tìm đến cậu để kết sổ.”

Tôi lập tức trở nên cực kì căng thẳng.

Ông ta đã bỏ đũa xuống từ lâu, lúc này cầm cốc bia uống ngụm cuối cùng, rồi hỏi: “Cậu ăn xong chưa?”

Tôi gật đầu, nỗi sợ hãi đang bừng dậy trong lòng vì câu nói vừa rồi của ông ta.

Ông ta gọi phục vụ đến tính tiền, tự mình thanh toán, còn thông qua phần mềm thanh toán trên điện thoại mà dùng mã giảm giá nữa.

Tất cả đều cực kỳ đời thực, cực kỳ tự nhiên.

Ông ta đứng dậy, tôi cũng đứng lên theo, kẻ trước người sau ra khỏi cửa, rồi chào tạm biệt.

Tôi nhìn thấy ông ta đi đến chỗ ngã tư đợi đèn đỏ, qua đường rồi đi về trạm xe buýt ở phía chênh chếch bên kia đường. Tôi đứng nhìn một lúc lâu, thấy ông ta cũng đợi xe buýt giống như những người khác, sau đó lên xe và hoàn toàn mất dạng.

Tôi chẳng hề cảm thấy nhẹ lòng đi chút nào.

Tối hôm đó, tôi lại thấy ác mộng.

Mơ thấy căn nhà có sân ở thủ đô, mơ thấy thời tiết biến ảo trong khoảnh sân, mơ thấy mình bị cây đổ, đè lún xuống vũng sình lầy.

Đến lúc tôi bàng hoàng thức giấc, thì nhận ra trời vẫn chưa sáng.

Rõ ràng tôi rất sợ hãi, nhưng vừa nhắm mắt lại là ngủ ngay lập tức.

Tôi lại mơ thấy khoảnh sân đó, lần này trong sân đang phủ một màu đỏ rực. Không phải sắc đỏ của đèn lồng, cũng chẳng phải sắc đỏ đẹp mắt của ráng chiều, mà là một màu đỏ rất kì dị. Khắp nơi, từ bầu trời đến mặt đất, đâu đâu cũng ngập tràn màu sắc ấy.

Người đó bắt được tôi, xem tôi như một con thú vừa săn được, đem treo lên thân cây đó.

Tôi thấy mình đang dần dần bị thối rữa, trên người dòi bọ bò ra bò vào lúc nhúc. Tròng mắt rớt khỏi hốc mắt, rơi xuống đất. Thịt trên người cũng từng miếng từng miếng rơi xuống. Cuối cùng, tôi chỉ còn lại một bộ xương khô.

Gió thổi qua, tôi giờ đây tựa như một chùm chuông gió, chao động phát ra âm thanh lốc cốc, lốc cốc.
Bình Luận (0)
Comment