Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 144

Ngày 22 tháng 12 năm 2005, liên lạc với Chu Liễu Nhan. Kèm file ghi âm cuộc gọi 200512221424.mp3.

“Chào cô Chu.”

“Chào anh, cho hỏi có chuyện gì không?”

“Là như vậy, chúng tôi đã tiến hành phân tích và phỏng đoán rằng nguyên hình của yêu quái đó rất có thể là một vật gì đó làm từ kim loại hoặc đá quặng. Trên người bố mẹ cô có đeo món đồ cổ gì làm bằng kim loại hay đá quặng không?”

“Kim loại và đá quặng sao?”

“Đúng vậy.”

“Đồng hồ đeo tay có được tính không? Mẹ tôi có đeo một chiếc đeo tay hiệu Patek Philippe, chiếc đồng hồ ấy là đời đầu tiên của một dòng sản phẩm nào đó, được sản xuất vào những năm tám mươi của thế kỉ hai mươi. Cái này có được tính là đồ cổ không?”

“Đương nhiên là tính rồi. Mẹ cô để đồng hồ đeo tay đó trong phòng sách sao?”

“Ừ. Có lúc mẹ tôi sẽ đặt nó trong phòng sách, nhưng cũng có lúc mẹ tôi để trong phòng ngủ. Các anh cần tôi xác minh lại điều này, đúng không?”

“E rằng cần phải phiền cô xác minh lại. Còn có vật gì khác không?”

“Vật gì khác hả... Mẹ tôi còn có một miếng ngọc bội, nhưng chắc mẹ tôi sẽ không để nó trong phòng sách đâu. Còn bố tôi thì ông ấy có mang theo bên mình một viên đá...”

“Cô Chu, cô sao vậy?”

“Bố tôi có sưu tầm một viên đá quý, loại đó là đá bích tỷ xanh. Ông ấy luôn mang theo nó bên mình.”

“Ừ. Những vật này đều có khả năng là nguyên hình của yêu quái đó.”

“Nhưng mà tôi chưa từng động chạm gì đến những vật này cả. Đồng hồ đeo tay, ngọc bội của mẹ tôi, tôi còn chưa đụng chạm qua, huống chi là lỡ tay làm hư nó như các anh đã nói. Những món đồ sưu tầm của bố tôi cũng vậy. Căn bản là tôi không có hứng thú với những món đồ đó, nên sẽ không có việc tôi phá hỏng hay làm rơi vỡ những vật này.”

“Cho dù cô không hề làm gì đắc tội với nó nhưng cũng có thể vì một lí do nào đó mà khiến nó ghi hận trong lòng.”

“Điều này thật sự là quá hoang đường.”

“Nhưng đây lại là sự thật. Trước hết chúng tôi phải tìm ra được nguyên hình của con yêu quái, sau đó mới có thể diệt trừ nó được. Đây đều là những việc cần thiết.”

“Hừm... Tôi biết rồi.”

“Cô Chu, cô đã suy nghĩ kĩ và đưa ra quyết định chưa?”

“Tôi sẽ đặt một tour du lịch suối nước nóng. Tuần sau đi, tuần sau sẽ đến khu suối nước nóng. Tôi tranh thủ lúc họ thay đồ và lấy đi những món đồ đó, mang đến cho các anh. Còn về tour du lịch suối nước nóng thì tôi sẽ lấy cớ là các anh tặng vé khuyến mãi cho tôi, mời cả nhà chúng tôi đến tắm suối nước nóng. Các anh thấy như vậy có ổn không?”

“Cái cớ này có vẻ khoa trương quá.”

“Vậy thì...?”

“Lí do đoạt giải, cô thấy thế nào? Tôi nghĩ chắc cô cũng thường đoạt được nhiều giải thưởng danh giá chứ nhỉ? Chúng tôi sẽ đóng vai những người bạn từng giúp đỡ cô, được cô mời đến tắm suối nước nóng.”

“Ừ vậy cũng được.”

Ngày 25 tháng 12 năm 2005, Chu Liễu Nhan đến phòng nghiên cứu. Kèm file ghi âm 02820051225.wav.

“Cô Chu, cô có thấy đỡ hơn chưa?”

“Cám ơn.... Tôi đỡ hơn nhiều rồi.”

“Để tôi giúp cô bôi thuốc vào vết thương.”

“Cám ơn anh... Cám ơn...”

“Cô đừng lo lắng quá, vết thương không có nghiêm trọng lắm, sẽ mau chóng khỏi thôi. Nhưng trước tiên phải ấn tan máu bầm đã. Quá trình này sẽ hơi đau. Cô ráng chịu chút nha.”

“Không sao... Á...”

“Sau khi ấn tan máu bầm thì sẽ không sao đâu. Tôi nói cô biết, hiệu quả của dầu nóng hiệu này tốt lắm đó.”

“Ừ.”

“Cô đã nhìn thấy nó sao?”

“Tôi... Tôi đã nhìn thấy nó...”

“Cô có thể nói cho tôi biết, hình dáng nó ra sao?”

“Một đứa trẻ.”

“Một đứa trẻ như thế nào?”

“Tôi... Tôi không có nhìn rõ... Tôi chỉ thấy nó là một đứa trẻ, nó đè trên người tôi, sau đó...”

“Sau đó nó đánh cô sao?”

“Đúng vậy. Nó đánh tôi. Sau đó tôi phản kháng, cố vùng vẫy. Nó té xuống đất gây ra tiếng động rất lớn. Tiếng động đó làm bố mẹ tôi tỉnh giấc. Trước khi bố mẹ tôi vào phòng, nó đã kịp đánh mạnh vào đùi tôi một cái, sau đó nó chạy trốn ra ngoài.”

“Cái này cho cô, cô dùng trứng gà lăn nhẹ xung quanh mắt đi.”

“Cám ơn.”

“Bố mẹ cô không nhìn thấy nó sao?”

“Họ không nhìn thấy nó. Họ còn tưởng do tôi ngủ say quá, đụng đầu vào tường. Nếu như là do tôi ngủ say quá tự đụng đầu vào tường thì sao có thể bị thương thành như vậy được.”

“Cô Chu, cô hãy bình tĩnh lại đã.”

“Tôi xin lỗi, đáng lẽ tôi không nên lớn tiếng với các anh. Việc này không phải là lỗi của các anh.”

“Bùa hộ thân mà tôi đưa cô không có tác dụng gì sao?”

“Tôi... Khi ngủ tôi không có đeo bùa hộ thân bên mình. Khi đi tắm thì tôi tháo ra, sau đó không có đeo lại nữa.”

“Tiếp theo cô định làm gì?”

“Tôi cũng không biết nữa. Tôi rất sợ, rất sợ...”

“Cô đeo bùa hộ thân vào chắc sẽ không sao đâu.”

“Nhưng mà... Nhưng mà thứ đó...”

“Thứ đó trông rất đáng sợ sao?”

“Tôi không có nhìn rõ lắm. Nhưng cảm giác đang ngủ say mà bị người khác đánh thức thật không tốt chút nào, đây quả thật là một trải nghiệm đáng nhớ đấy chứ.”

“Ngoài đánh cô ra, nó không có làm gì khác sao? Nó cũng không nói chuyện luôn hả?”

“Không có.”

“Ừ.”

“Các anh có cách gì không?”

“Trước mắt chỉ có cách mà lần trước chúng tôi đã nói qua với cô. Ý cô thế nào?”

“Tôi thật sự là không biết nữa. Tôi rất sợ...”

“Nếu cô đeo bùa hộ thân bên mình thì sẽ không có nguy hiểm gì đâu. Chúng tôi sẽ theo cô đến khu du lịch suối nước nóng, chúng tôi sẽ bảo vệ cô 24/24.”

“Cô Chu, cô hãy yên tâm, chúng tôi sẽ bảo vệ cô.”

“Vậy được.”

Ngày 27 tháng 12 năm 2005, nhận được cuộc điện thoại của Chu Liễu Nhan. Kèm file ghi âm cuộc gọi 200512271251.mp3.

“Chào cô Chu.”

“Bây giờ tôi... Tôi đang ở trường. Bố mẹ tôi đến trường tìm tôi, đang ở trong phòng của tôi. Tôi phải làm sao bây giờ?”

“Cái gì cơ?”

“Có khi nào họ vô tình dắt theo cái thứ đó tới đây không? Tôi phải làm gì bây giờ?”

“Cô có đeo theo bùa hộ thân bên mình không?”

“Tôi có đeo theo bên mình.”

“Vậy tôi nghĩ chắc cô sẽ được an toàn. Ngoài ra, nó cũng chưa từng hiện nguyên hình trước mặt bố mẹ cô, tôi nghĩ nó sẽ không dám ngang nhiên hiện nguyên hình trước mặt người khác.”

“Anh nói vậy cũng phải nhưng tôi rất sợ...”

“Có cần chúng tôi đến chỗ cô không?”

“Được không?”

“Bây giờ chúng tôi lập tức qua trường cô liền. Chỉ là cô có từng nghĩ qua sẽ nói rõ mọi chuyện với bố mẹ cô như thế nào chưa?”

“Sao cơ?”

“Chúng tôi cho rằng, theo tình hình trước mắt, có lẽ cô nên nói rõ đầu đuôi câu chuyện với bố mẹ cô, thuyết phục họ cho chúng tôi đặt bẫy, dụ yêu quái vào lưới.”

“Nếu lỡ các anh thất bại thì...”

“Tình huống xấu nhất cũng chỉ là kéo dài tình hình hiện tại của cô mà thôi.”

“Tôi... Tôi không biết nữa... Tôi rất sợ... Tôi rất sợ...”

“Hay bây giờ như vậy đi, chúng tôi sẽ đến phòng cô nhưng chúng tôi tạm thời sẽ không nói chuyện này với bố mẹ cô, cho cô thêm thời gian suy nghĩ kĩ càng rồi mới đưa ra quyết định, được chứ?”

“Cám ơn các anh.”

“Không có gì.”

Cốc cốc.

“Liễu Nhan, con đang làm gì trong nhà vệ sinh đó?”

“Con mau ra đây đi. Bố mẹ có chuyện muốn nói với con.”

“Bố mẹ đợi con chút, con...”

“Cô hãy nói với bố mẹ cô là giảng viên có chuyện gấp cần tìm cô.”

“Sao?”

“Con sao vậy, Liễu Nhan?”

“Dạ con không sao. Giảng viên có việc tìm con, con qua đó trước nha.”

“Cái đứa này... Bố mẹ chỉ muốn nói chuyện rõ ràng với con thôi mà. Ngoan nào, con hãy ra ngoài đây trước, được không?”

Lạch cạch.

“Mẹ, thật sự là giảng viên có việc gấp muốn tìm con. Mẹ xem, ngay cả điện thoại mà con cũng đã mang theo rồi, mẹ đợi con về rồi hãy nói được không?”

“Có thật là giảng viên có việc gấp tìm con không?”

“Dạ thật mẹ ạ! Chính là... Á...”

“Ối, Liễu Nhan, con làm sao vậy? Sao lại hét lên?”

“Con nhìn thấy...”

“Con nhìn thấy gì hả?”

“Liễu Nhan, rốt cuộc con bị sao vậy? Con có chuyện gì cũng đừng giấu trong lòng, con có thể nói ra cho ba biết mà, nếu không thì con nói với mẹ con cũng được.”

“Con... Con...”

“Liễu Nhan, có phải con cảm thấy trong người có chỗ nào không khoẻ không? Sao sắc mặt con kém quá vậy?”

“Nó... Nó....”

“Cái gì? Con đang nói bậy gì đó. Ở đó làm gì có ai đâu.”

“Hồi nãy, chính là vào lúc nãy...”

Choảng.

Xẹt xẹt xẹt.

Bịch.

“Liễu Nhan, sao con lại có thể để dao khắc ở trên giường?”

“Đó không phải là do con để trên giường, đó là do yêu quái gây ra đó.”

“Liễu Nhan à...”

“Chính là con yêu quái đó. Chính nó đã gây ra những chuyện này. Con yêu quái đó đang bám theo bố mẹ đấy, nó là một vật trên người bố mẹ đã thành tinh đó.”

“Liễu Nhan...”

Loảng xoảng... Cạch...

“Bố mẹ đừng qua đây! Đừng có lại gần con...”

Lạch cạch... Lạch cạch...

“Liễu Nhan à...”

Ngày 27 tháng 12 năm 2005, đến trường của Chu Liễu Nhan. Nhưng Chu Liễu Nhan đã bị bố mẹ đưa về nhà.

Ngày 27 tháng 12 năm 2005, đến nhà Chu Liễu Nhan. Kèm file ghi âm 02820051227.wav.

“Chào dì Chu. Lần trước chúng ta đã có gặp mặt qua rồi.”

“À, các cậu là bạn của Liễu Nhan, đúng không?”

“Đúng vậy. Dì có thể cho tụi con gặp mặt Liễu Nhan không? Tụi con ở trường nghe được thông tin này liền lập tức chạy đến đây.”

“Các cậu... Rốt cuộc Liễu Nhan ở trường đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Liễu Nhan lại... Có phải nó đã tham gia vào những tổ chức xấu không?”

“Dì có thể cho tụi con gặp Liễu Nhan trước được không?”

“Việc đó...”

“Ai vậy?”

“Là đám bạn học của Liễu Nhan, lần trước có đến nhà mình chơi.”

“Các cậu đến để làm gì?”

“Tụi con đến để thăm Liễu Nhan...”

“Có thật là các cậu là bạn của Liễu Nhan không?”

“Dạ thật, tụi con là bạn học chung của Liễu Nhan.”

“Vậy thẻ học sinh của các cậu đâu?”
Bình Luận (0)
Comment