Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1472

Tôi cho rằng mình sẽ gặp ma, nhưng trong dãy hành lang không hề có âm khí.

Tiếng hát kia ngập ngừng đứt quãng, chứng tỏ người hát đang bồn chồn không yên.

Tôi rón ra rón rén đi vào dãy hành lang, nín thở từ từ đến gần cửa phòng đang tỏa ra luồng ánh sáng.

Trong phim ma hay có tình tiết này. Ma không phải ở trong phòng, mà ở ngay sau lưng nhân vật chính, khi nhân vật chính nhìn trộm thì từ sau lưng vỗ vai một cái.

Tôi quan sát xung quanh một lát.

Trừ khi con ma đó hiện thân trực tiếp, bằng không thì chẳng thể nào thình lình xuất hiện được. Với tình huống có phòng cũng bằng thừa như vậy, thực sự chẳng cần thiết phải lãng phí sức lực để phân tán sự chú ý.

Tôi đã đến trước khe cửa ấy.

Ánh sáng hắt qua khe cửa là ánh sáng trắng, hình như là ánh đèn sợi đốt. Nhưng với ánh sáng yếu ớt như vậy, có lẽ chỉ là một chiếc đèn bàn đang phát sáng.

Tôi thò đầu đến khe cửa nhìn vào, không thấy người chỉ thấy một chiếc bàn làm việc.

Lúc nãy tôi đã xem qua, tầng này là các phòng cấp cứu của khoa ngoại và phòng này là văn phòng của bác sĩ. Bên ngoài cửa có dán tên của bác sĩ La Hữu Quyền.

Vừa nhìn vào, tôi vẫn chưa nhìn thấy người, nhưng tiếng hát thì vẫn đang ngân nga. Tôi phải đổi qua góc nhìn khác.

Sau mấy lần thử, cuối cùng tôi đã nhìn thấy người ở trong phòng này.

Đó chắc là một con người. Tôi nhìn thấy bóng của anh ta. Anh ta đứng quay lưng về phía tôi, đang lục lọi gì đó trước tủ. Lát sau anh ta quay người, đi về phía bàn làm việc.

Nhờ vậy tôi đã thấy rõ diện mạo của anh ta.

Đó là một người đàn ông trẻ tuổi, tầm hơn hai mươi, đeo mắt kính, nhìn vào rất trí thức, nhưng thần thái lại uể oải và có chút chán đời.

Lúc anh ta bước đi, chiếc áo blouse trắng tung lên theo động tác của anh ra. Vừa đi anh ta vừa nhìn cái thứ đang cầm trên tay.

Đó chắc không phải sách, có thể là hồ sơ bệnh án.

Tuy người này nhìn vào là người sống, nhưng bác sĩ sao lại ở một nơi như vậy, trong tình hình như vậy mà đi xem hồ sơ bệnh án?

Tôi bắt đầu nghi ngờ đây là một con ma đặc biệt, có thể còn rất mạnh.

Tôi chầm chậm lùi lại phía sau.

Đối phương nãy giờ vẫn chưa phát hiện được tôi. Sau khi ngồi xuống sau bàn làm việc thì vắt chân lên, thong thả lật xem hồ sơ.

Tôi duy trì tư thế rón rén đi về phía gian cầu thang bộ.

Khi đã ra khỏi tòa lầu lưu trú của bệnh viện, vừa ngẩng lên, tôi nhận ra chỉ có duy nhất ô cửa sổ ấy có ánh sáng.

Cả thế giới dường như chỉ còn mỗi chỗ ấy là có ánh sáng.

Càng lúc tôi càng cảm thấy nơi này quái dị, không dám ở lại thêm.

Nếu như chẳng còn nơi nào để đi, hoặc tôi đang ở trong trạng thái cảnh mộng thì tôi sẽ bám theo bác sĩ La kia để xem xét. Nhưng tình hình hiện tại không cho phép tôi làm bậy.

Tôi quyết định đi tìm Nam Thiên và Tí Còi trước, kế đó sẽ tìm Lưu Miểu.

Tuy tôi chẳng có chút đầu mối nào trong việc tìm người, nhưng cũng không thấy gấp gáp.

Ở cái nơi quỷ quái này, nếu không phải chỉ có mỗi mình tôi, thì cũng chỉ có mấy người chúng tôi bị nhốt.

Lần trước ở núi Quảng Nguyên, tôi vẫn cầm cự được cho đến lúc tìm được người của Thanh Diệp. Lần này chắc cũng có thể thôi.

Nhưng đến lúc tôi đi loanh quanh trong bệnh viện một lúc lâu mà không tìm được đường ra thì sự lạc quan kia đã tan biến.

Bệnh viện này cực kỳ lớn, chắc là bệnh viện hạng A. Các tòa lầu lớn nhỏ nằm chen chúc nhau, còn có mấy phòng khám bệnh lâm thời nữa. Có không ít khu vực đang tiến hành thi công, nâng cấp công trình. Toàn bộ bệnh viện đang được rào chắn thi công bao quanh lại.

Tôi tìm được gốc cây, sau khi leo lên mới nhìn thấy được khung cảnh bên ngoài.

Vừa nhìn ra tôi liền xanh mặt.

Ánh trăng đang bị mây đen che phủ, tôi không thể thấy rõ, nhưng con đường hầm đen hun hút thì vẫn rất nổi bật, tôi không thể nhìn nhầm được.

Nơi đây chắc là đang sửa đường, có thể đang làm mới, hoặc xây dựng tuyến tàu điện. Tóm lại bên ngoài hoàn toàn không có lối ra.

Chắc cũng vì lý do này, mà một mặt của bệnh viện đang tiến hành sửa chữa.

Tôi men theo hàng rào thi công mà đi, bắt gặp cổng chính của bệnh viện đang đóng kín. Vậy là suy đoán của tôi khi nãy không hề sai, con đường nằm ngoài cổng chính đang tiến hành đợt thi công lớn.

Tiếp tục men theo con đường này, cuối cùng tôi đã trông thấy con đường đã hoàn thành và cổng để tôi có thể chui qua được.

Tôi vừa thở phào nhẹ nhõm một hơi, thì cảm giác mệt mỏi bất chợt ùa đến.

Vừa đói vừa khát. Đây chẳng phải hiện tượng tốt. Tôi vẫn bị tiêu hao năng lượng khi ở trong dị không gian này!

Lòng tôi dâng lên nỗi lo lắng, nên lúc bước đi đã bắt đầu để ý đến những cửa tiệm hai bên đường.

Lúc này tôi mới nhận ra, cửa hàng ven đường đều đã ngưng hoạt động, cửa cuốn kéo xuống kín mít.

Đây không giống tổn thất do tai nạn, mà giống di tản có kế hoạch hơn. Khác với tình trạng ở bên bệnh viện.

Tôi giật mình, cẩn thận đề phòng những phiền phức có thể bất ngờ phát sinh.

Và phiền phức lớn nhất đã xuất hiện khoảng 10 phút sau đó.

Tôi nhìn thấy một tòa nhà bịt kín con đường đi.

Con đường này là đường cụt!

Tôi đã không còn giữ được bình tĩnh.

Tòa nhà trước mắt vừa giống một tòa lầu dân cư lại vừa giống một cái nhà kho. Xét chất liệu của tường ngoài, thì chắc đây là công trình đã cũ. Ngẩng đầu trông lên, tôi không nhìn thấy có khung cửa sổ để tôi có thể trèo lên được.

Vừa thấy điều này, tôi mới nhận ra có gì đó không đúng, vội quay lại nhìn con đường nhỏ mà mình đang đứng, thì lại càng cảm thấy không bình thường.

Con đường này không có tên, vô cùng chật hẹp, những cửa tiệm ven đường có vẻ cũng chỉ dựng lên tạm thời, cả những bảng hiệu cũng làm rất sơ sài. Đằng sau những cửa tiệm này lại là các tòa nhà của khu dân cư. Tôi lờ mờ nhìn thấy bóng dáng của những tòa lầu đó, đều là loại ba bốn tầng, ngoại hình kiến trúc không giống những tòa lầu dân cư thông thường ở Dân Khánh lắm. Chắc là những kiểu nhà rất cũ, còn cũ hơn cả thôn Sáu Công Nông.

Nhìn qua một lượt, tôi đã đại khái đoán ra tình hình của chỗ này.

Những kiểu chỗ như thế này cũng không thể xưng là khu dân cư được. Đa số không có đơn vị đầu tư, chẳng có người quản lý. Chỉ có trên vỉa hè là có thể làm ăn một chút.

Hình dáng nhà cửa đều rất tệ, diện tích nhỏ, nhưng do nguyên nhân địa điểm nên giá thuê bán nhà cửa ở đây chắc chắn không rẻ. Chủ hộ có lẽ đều đang đợi di dời. Chính quyền và doanh nghiệp đầu tư lại không thể nào chỉ trả nổi phí đền bù giải tỏa đắt đỏ của nơi này. Bởi thế, đã biến nơi đây thành miếng gân gà.

* Gân gà: ăn thì vô vị, nhưng vứt thì tiếc.

Con đường hẹp này và những cửa tiệm ven đường chắc chắn đều được xây dựng trái phép. Có lẽ chính là kinh doanh ăn theo bệnh viện. Bệnh nhân, người thân bệnh nhân và đội ngũ bác sĩ y tá đều là nguồn khách của họ; có thể còn là nguồn khách duy nhất nữa. Và chủ của các cửa tiệm này có lẽ đang ở trong những tòa lầu dân cư ở đằng sau kia.

Suy nghĩ rõ những việc này, nhưng cũng chỉ thấy bất lực.

Nếu bệnh viện này thực sự được xây dựng ở cái khu như vậy, thì nếu đi khỏi chỉ còn nước đi vòng.

Xây dựng trái phép ở nơi như vậy hầu hết đều kém chất lượng. Rất nhiều nhà ở đây có lẽ lúc đầu xây lên đều là trái phép, nhưng vì vấn đề bảo tồn lịch sử, muốn biến chúng thành hợp pháp nên người ta chỉ còn cách xây chồng lên thêm.

Tôi thở hắt ra một hơi, quay ngược lại đường cũ, rồi chui ngược vào trong bệnh viện.

Tôi đã không còn tinh thần gì nữa, chỉ men theo tường bao của bệnh viện mà đi.

Chẳng biết từ lúc nào, tôi đã quay trở lại đúng tòa lầu lớn của khu lưu trú.

“Này, sao anh lại đi vào trong này vậy?”

Tôi nghe thấy có tiếng nói từ trên cao vọng xuống, thân thể lập tức cứng đờ, vội vàng ngẩng đầu lên.

Người bác sĩ họ La kia đang chống tay trên thành cửa sổ, tò mò cúi đầu nhìn tôi. Ánh đèn bàn đang hắt lên người anh ta, chiếu sáng nửa bên mặt.

Xem ra anh ta hoàn toàn không có ác ý, mà chỉ là hiếu kì.

“Anh vừa mới vào đây, hay là trước đó chưa đi? Hình như tôi chưa từng gặp anh bao giờ.” Bác sĩ La tự nói một mình, nhưng âm thanh lại rất vang.

Trời khuya, yên tĩnh đến đáng sợ, giọng nói của bác sĩ La không hề âm trầm, nội dung nói chuyện cũng bình thường, nhưng tôi nghe mà vẫn toát mồ hôi lạnh.
Bình Luận (0)
Comment