Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1474

Trình Lân nhìn thẳng về phía tôi, không trả lời, hình như đang cân nhắc mức độ đáng tin của tôi. Ánh mắt anh ta lóe sáng, sau khi khẽ cụp xuống thì nhìn về phía tôi lần nữa. Lần này ánh mắt đã khác đi.

“Chẳng phải anh đã bị cái thứ đó bắt vào đây sao?” Trình Lân hỏi.

Tôi không đáp mà chỉ im lặng thừa nhận.

Theo cách nói của Trình Lân, nếu là người bị cái thứ đó bắt đến đây, thì có lẽ sẽ có người đến đón.

Câu hỏi này của Trình Lân cũng đã trả lời cho nghi vấn của tôi.

Tôi rất nhanh đã nghĩ đến chuyện nơi đây chắc hẳn có một con ma đến từ tương lai, đồng thời nơi này chắc còn có cửa dị không gian dẫn đến thế giới tương lai.

Khu Dương Sơn bị cách ly, người nơi này sẽ đi vào cái chết tuần hoàn trên một khoảng thời gian, có lẽ đều là liên quan đến dị không gian. Ông Trời đã làm chuyện này. Nó muốn giết một con ma, có thể còn muốn hủy đi cái cửa ra vào dị không gian.

Hai chúng tôi đều giữ im lặng. Tôi thì đang sắp xếp lại tư duy, còn Trình Lân chắc cũng vậy.

Lát sau, anh ta cất lời trước.

“Tôi đã ước lượng được đại khái khoảng thời gian. Tính từ cái ngày khu Dương Sơn này xảy ra chuyện cho đến hôm nay, cả thảy đã trải qua năm năm.” Trình Lân nói: “Lúc ban đầu thì tất cả chẳng biết đã xảy ra chuyện gì. Chính quyền thông báo trạm điện và trạm nước gặp sự cố, sắp tới sẽ bị mất điện nước một khoảng thời gian, đề nghị người dân ở lại trong nhà, không được ra ngoài. Đến tối thì cúp điện cúp nước thật. Không chỉ vậy, hệ thống thông tin và mạng internet đều bị ngắt. Người có nhà ở Dương Sơn thì còn đỡ, chứ những người sống ở nơi khác đến đây công tác, đi học thì không thể về nhà. Hệ thống giao thông bị tê liệt. Taxi và xe tư nhân vẫn hoạt động được, nhưng phần lớn đều không rời đi được. Có người thì được đưa đến cơ sở bảo trợ xã hội, có người thì được đưa đến trường học và được sắp xếp sống tạm ở đó. Có người thì nhận được thông tin bị chậm, nên phải đến xin tạm trú ở đồn công an và Cục cảnh sát. Phần lớn khách sạn nhà nghỉ đều không nhận khách thuê vì lý do mất điện, phải đóng cửa ngay. Cũng có nơi nhận khách… nhưng sau khi xảy ra chuyện chưa được bao lâu, đã có người có hành vi cướp phá, khiến tình hình an ninh bị rối loạn.”

Trình Lân rành mạch kể lại cho tôi nghe tình hình ở khu Dương Sơn trong năm năm qua.

“Thông tin liên lạc bị ngắt, không thể báo cảnh sát. Lực lượng cảnh sát ở Dương Sơn cực kỳ mỏng. Tất cả mọi người cứ ngỡ tình hình ấy chỉ là tạm thời. Dẫu cho toàn bộ thành phố Dân Khánh đều bị mất điện nước, mất thông tin liên lạc đi nữa, thì cũng sẽ nhanh chóng được khôi phục lại thôi. Các công trình thiết bị dự phòng tai nạn của Dân Khánh rất đầy đủ, xung quanh cũng không bị ngăn sông cách núi, đường cao tốc rất nhiều, giao thông rất thông suốt, nhà nước không thể không quan tâm được. Nhưng đến tối thì dần dần đã có người nhận ra, hoàn toàn không có nguồn cứu viện nào. Đến ngày hôm sau, đã giống hệt một thành phố chết. Tối ngày hôm sau đã có người chạy ra đường kêu gào.”

“Họ bảo, họ lái xe rời khỏi khu Dương Sơn, nhưng vừa ra khỏi phạm vi Dương Sơn thì lập tức lâm vào hôn mê. Sau khi tỉnh lại, họ thấy mình đang ở trên hè phố. Không ai có thể giải thích được chuyện gì đã xảy ra.”

“Rồi sau đó nữa, tình hình càng rối loạn hơn.”

“Bệnh viện bị mất điện, các bệnh nhân mắc bệnh nặng không được điều trị, còn người có bệnh bộc phát bất ngờ thì không thể nào đưa đi cấp cứu kịp. Người chết cứ thế nhiều lên. Thức ăn và nước uống cũng biến thành vấn đề.”

“Chính quyền có ý tiến hành quản lý thống nhất vật tư, kiểm kê số lượng người gặp nạn ở khu Dương Sơn, rồi tiến hành tự cứu trợ. Họ đã tìm các bác sĩ, giáo sư đại học và những người biết trồng trọt, thế nhưng tình hình không tốt lên được. Vấn đề lớn nhất, cũng giống như tôi đã từng nói với anh, sinh vật có sinh mệnh thì đi vào vòng tròn sống chết tuần hoàn; những thứ không có mạng sống thì đi vào vòng tuần hoàn thời gian khoảng 25 tiếng đồng hồ. Vì vậy, có rất nhiều việc hoàn toàn không thể làm được. Ngoài ra, nguồn vật tư sau khi được dùng hết thì không hề khôi phục lại được. Thực phẩm, nước uống, pin dự phòng, xăng dầu… cũng chịu chung số phận. Mà những người đã chết, sau mấy tiếng đồng hồ có kẻ sẽ biến thành ma, còn tấn công người sống nữa. Đến lúc sống lại, thì từ ma biến lại thành người. Tình hình vô cùng rối ren.”

Trình Lân thở hắt ra một hơi: “Quy luật mà tôi phát hiện được chỉ có nhiêu đó. Tôi không dám chắc những tổng kết của mình là hoàn toàn đúng. Có thể nơi này vẫn còn vấn đề khác. Có thể, thời gian không gian của mọi thứ đều đang rối loạn.”

Tôi hỏi: “Thế còn con ma đó?”

“Tôi không biết.” Trình Lân lắc đầu: “Tôi không tham gia vào toàn bộ sự tình, luôn luôn làm kẻ đứng bên ngoài quan sát. Khoa thần kinh mà tôi phụ trách vào lúc này cũng trở nên vô dụng. Lúc năm đầu tiên kết thúc, bệnh viện mới nhận được thông báo. Thực ra, lúc đó bệnh viện cũng biến thành vô ích rồi. Thời gian một năm, ai nấy cũng đã chết đến mấy lần. Chẳng còn ai nghĩ đến chuyện đi chữa bệnh nữa. Có người còn tự sát ngay sau khi sống lại vì chịu không nổi cảm giác chờ cái chết từ từ đến. Người ở trong bệnh viện không còn chỉ là bệnh nhân, người nhà và y bác sĩ nữa. Một số người lạ sau khi sống lại đã xuất hiện ngay ở đây. Lúc đó không phải chỉ mỗi bệnh viện nhận được thông báo. Nói đúng hơn, loạt đơn vị nhận được thông báo sau cùng có bệnh viện của chúng tôi. Anh cũng thấy rồi đấy, chúng tôi là bệnh viện cũ, bên cạnh còn có khu dân cư lâm thời, phía trước thì đang thi công tuyến đường tàu điện, trong bệnh viện cũng đang thi công, đường sá đang lộn xộn bát nháo cả lên, nên việc ra vào vô cùng phiền phức. Đến thông báo cho chúng tôi chỉ là một người trẻ tuổi mặc đồng phục cảnh sát, nhưng cũng chưa chắc là cảnh sát. Anh ta bảo chúng tôi tập trung lại rồi theo anh ta đến trường đại học Kinh tế Tài chính. Tất cả mọi người đều phải tập trung về đó. Họ đã tìm ra cách tự cứu lấy mình.”

Nói đến đây, Trình Lân mỉm cười đầy mỉa mai: “Họ bảo cách tự cứu chính là điền thông tin vào hóa đơn chuyển phát, gửi cho người ở thế giới bên ngoài. Dựa vào thông tin lưu trong hồ sơ và cả kí ức của mọi người, mà gửi chuyển phát nhanh cho những người vốn thuộc khu Dương Sơn này. Chỉ cần đối phương nhận được và kí nhận hóa đơn, mở kiện hàng ra là lập tức bị kéo vào đây ngay. Một bộ phận thì nhắm mắt liều theo; một bộ phận thì thấy số mình coi như tiêu rồi, kéo cả thế giới này cùng đến chỗ chết cũng là ý không tồi; một bộ phận khác thì tin là thật.”

“Tại sao?” Tôi hỏi.

“Trong năm đó, họ đã kéo vào đây một số người. Họ bảo những người đó làm chứng, kể rõ tình hình bên ngoài. Người bên ngoài đều đã lãng quên chúng tôi, nhưng sau khi bị lôi vào trong này thì mới nhớ ra. Kế đó, họ đã đưa ra một số chứng cứ có cũng như không, chứng minh sau khi bắt người vào đây, tình hình nơi này đã có khác đi. Thời gian tuần hoàn, đổi từ 24 giờ thành 25 giờ.”

Trình Lân lắc đầu tiếp: “Bản thân tôi đã chết đi mấy lần rồi. Tôi không biến thành ma, thời gian ước lượng không chính xác. Một số người chết đi rồi sống lại không phải ngay tại chỗ ban đầu, nên rất khó để tính toán thời gian tuần hoàn. Vòng tuần hoàn của vật phẩm thì lại rất dễ tính. Tôi vất vả lắm mới tìm được một vật mẫu sống. Lúc đó chắc là tháng thứ ba sau khi xảy ra chuyện. Lúc đó, thời gian tuần hoàn đã là 25 tiếng đồng hồ rồi, nên tôi chẳng tin lời của họ nói.”

Tôi vẫn cảm thấy lời của Trình Lân vẫn còn sự giấu giếm. Cái lý do để anh ta kiên trì không vững vàng mấy. Mà tôi cũng chẳng truy hỏi thêm.

“Sau đó nữa thì có rất nhiều người bắt đầu điền hóa đơn chuyển phát. Trước đó đã có không ít người làm. Còn chuyện hóa đơn được gửi đi như thế nào thì chẳng ai biết, cũng rất ít người nhận được. Bên ngoài rất đông người, nhà ở khu Dương Sơn nhưng lại đi làm, đi học ở nơi khác. Nếu họ đã mất đi kí ức thì đời sống sẽ phát sinh rất nhiều vấn đề và cũng sẽ rời bỏ nơi sinh sống ban đầu. Đương nhiên cũng có những người cố tình điền nhầm địa chỉ. Họ không muốn người thân bạn bè của mình phải nhận lấy sự đày đọa này. Mà những người có thể kiên định như thế lại rất ít. Đến hiện tại, đã có rất nhiều người bỏ cuộc. Hoặc bỏ cuộc trong việc điền hóa đơn chuyển phát, hoặc bỏ cuộc trong việc bảo vệ người thân bạn bè.” Trình Lân lại thở dài: “Năm đầu tiên, năm thứ hai thì lôi được vào rất nhiều người. Đến năm thứ ba thứ tư, thì rất khó để tìm ra người. Thời gian càng qua lâu, chuyện này càng trở nên khó khăn.”

“Anh vẫn chưa gặp con ma ấy?”

“Chưa. Nghe nói chỉ những ai điền hóa đơn chuyển phát thành công mới được nhận vào bên trường đại học, gặp con ma ấy. Ban đầu họ giải thích rằng, vì một nguyên nhân không rõ mà chuyển phát nhanh đã trở thành một lỗ hổng, giúp giao lưu được với thế giới bên ngoài. Nội bộ trường đại học Kinh tế Tài chính được họ canh phòng rất nghiêm ngặt, nếu không được cho phép thì không thể vào. Còn điểm này nữa, đó là trong trường ấy chắc chắn có thực phẩm và nước uống. Những người đó không bị chết đi.” Vẻ mặt Trình Lân đầy âm u: “Họ đã cất chứa những thứ quan trọng nhất. Và họ cũng rất đoàn kết. Chẳng biết tự bao giờ mà người ta đã bị tẩy não. Thời gian năm năm, đã chẳng còn ai chống đối họ nữa.”

Tôi đã nghe ra ẩn ý trong câu nói của Trình Lân.

“Anh đã thử chống đối rồi?”

Trình Lân gật đầu: “Đã từng, sau đó thì tôi chết, bị giết.” Trình Lân nhún vai: “Họ có súng, còn có cả bom mìn được cải tiến từng ngày. Tôi còn phát hiện được, họ đã cố tình phá hoại các công trình điện lực và liên lạc nữa.” Anh ta hất cằm về phía chiếc máy phát điện: “Đây là thiết bị phát điện duy nhất mà tôi tìm được. Nếu là một năm trước, thì tôi sẽ không dám lấy cái thứ này ra. Hiện tại thì chẳng còn quan trọng. Hình như chính họ cũng đã bỏ cuộc.”

Người thời hiện đại mà mất đi nguồn cung ứng điện nước, bị cắt đứt hệ thống liên lạc, lại phải đối mặt với tương lai đáng sợ, thì trên tâm lý rất khó để cố gắng sinh tồn tiếp. Điểm quan trọng nhất chính là, họ không phải thực sự chết đi, không bao giờ vĩnh viễn chết đi. Khi họ biết được đó chỉ là một vòng tuần hoàn sống chết không có điểm dừng, thì khó lòng nào để họ trào lên dũng khí phản kháng.

Tôi rất rõ cái loại tâm lý này.

Đây cũng chính là lý do khiến tôi khi ở trong cảnh mộng sẽ gan dạ hơn, mạo hiểm nhiều hơn so với thế giới hiện thực.

Cho nên, nghe Trình Lân nói xong tình hình, tôi lại thấy do dự, chẳng biết bước tiếp theo nên làm gì mới đúng.

Con ma ấy chắc chắn đang ẩn náu trong trường đại học Kinh tế Tài chính. Mà muốn vào lại vô cùng khó khăn.

Trình Lân thì còn sống lại được, chứ một kẻ hoàn toàn là người ngoài như tôi, chết rồi có sống lại được không?
Bình Luận (0)
Comment