Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 15

Ba mẹ cô ấy khóc thảm thiết trong bản tin, chửi tôi là kẻ phụ tình, chửi tôi đã cưỡng hiếp San San mà còn không chịu nhìn nhận đứa con. Tôi... tôi thật sự không có... lúc đó tôi nghĩ có phải là San San bị người ta làm gì nhưng không dám nói với tôi hay không, đợi đến khi phát hiện mình mang thai mới muốn rời xa tôi. Tôi đi thăm thi thể của San San, chị tôi đi cùng tôi. Ba mẹ San San cũng đang ở nhà xác, còn có cả phóng viên, hai người họ liên tục đánh tôi, tôi... lúc đó tôi không kịp phản ứng gì cả, chỉ cầu xin họ cho tôi nhìn San San một lần. Chị tôi đỡ tôi đi vào, tôi vừa nhìn thấy khuôn mặt của San San thì đã không thể chịu nổi rồi. Cô ấy nhảy sông tự tử, khuôn mặt đó... khuôn mặt đó... Chị tôi đứng bên cạnh cũng khóc theo, khóc mãi khóc mãi, sau đó chị ấy đột nhiên hét lên một tiếng, lay tay của tôi, chỉ vào bàn tay lộ ra bên ngoài của San San. Trên tay cô ấy đeo một chiếc nhẫn, chiếc nhẫn hình vuông đó... Nhà xác rất lạnh, nhưng khi khi nhìn thấy chiếc nhẫn, cả người tôi lạnh từ đầu tới chân.”

“Anh có chắc chắn là cùng một chiếc nhẫn không?”

“Tôi chắc chắn, chị tôi cũng cũng chắc chắn, chính là chiếc nhẫn đó. Tôi... chúng tôi không dám nói với mọi người. Chuyện này thật khó tin. Sao có thể... tôi không thể nói ra, nhưng lúc đó tôi đã biết, có một số chuyện xảy ra với San San. Tôi nghĩ, chuyện đó xảy ra vào đêm Nguyên Đán, ngay tại khách sạn đó. Tôi đã đến khách sạn đó, khi đó rất nhiều người đều đã xem tin tức, họ cho rằng tôi là tội phạm cưỡng bức, là kẻ phụ tình, người của khách sạn không đếm xỉa gì tới tôi, sau cùng có một cô gái trẻ, làm tiếp tân, tức giận chửi tôi, tôi mới biết, hôm đó... hôm đó, lúc mà San San từ trên lầu đi xuống, quần áo trên người không chỉnh tề, còn bị thương nữa, họ tưởng rằng... Vốn dĩ phải báo cảnh sát nhưng San San không chịu. Tôi... tôi thật vô dụng, rõ ràng tôi ở bên cạnh mà lại không biết gì cả.”

“Anh Phan, chuyện này không thể trách anh được, đây là là sự việc kỳ bí, người bình thường không có cách nào phản ứng lại thì cũng là điều bình thường.”

“Nhưng mà San San... Nếu như tôi kiên quyết, nếu như bàn bạc đàng hoàng với San San thì chắc chắn sẽ không như thế này, tuyệt đối sẽ không... sẽ không để cô ấy chết như vậy...”

“Anh Phan, mong anh bớt đau buồn.”

“Cảm ơn...”

“Có thể cho tôi hỏi một chút, sau đó anh và gia đình cô Thi có liên hệ với nhau không? Chúng tôi không có cách nào liên lạc với ba mẹ cô ấy, nếu như anh có thể cung cấp thì tốt quá.”

“Xin các anh đừng tới làm phiền họ nữa, sau khi San San mất, họ đã chuyển về quê sinh sống rồi, không muốn nhắc tới chuyện này nữa.”

“Ừm, OK. Cho tôi hỏi thêm một chút, sau đó thì chiếc nhẫn đó ra sao rồi?”

“Tôi không biết, tang lễ của San San là do ba mẹ cô ấy tổ chức, người nhà cô ấy không cho tôi vào. Di vật, tôi cũng không biết đã xử lý ra sao rồi.”

...

Thi Văn San, xác nhận là người bị hại thứ 2, thời gian mà sự việc xảy ra là vào năm 2001, trước khi kết luận nguyên nhân, có thể tiến hành điều tra thêm mục tiêu: “Chiếc nhẫn kim cương hình vuông”.

Ngày 29 tháng 4 năm 2004, một lần nữa ở phòng 809 khách sạn Tuấn Li, điều tra lục soát trong phòng, chưa phát hiện nhẫn kim cương hình vuông, tập tin ghi âm: 02320040429.wav

Soạt soạt...

“... Chưa từng nhặt được chiếc nhẫn nào, thứ quý giá như vậy, khách sẽ rất cẩn thận, không thể đánh rơi.”

Soạt soạt....

“... Tôi nghe đồng nghiêp nói, đã từng nhặt được một lần, chủ nhân làm mất còn lên cả ti vi nữa.”

“Là vụ án cưỡng bức, người bị hại nhảy sông tự tử hả?”

“À, đúng, chính là nó, chính là chiếc nhẫn mà tên tội phạm cưỡng bức làm rơi, họ đều nói là do cầu hôn bị từ chối nên hành động thô bạo.”

“Ngoài những điều này ra, không còn gì nữa sao, chiếc nhẫn hình vuông, rơi ở phòng 809?”

“Là của các anh đánh rơi sao?”

“Là người ủy thác của chúng tôi đánh rơi, chiếc nhẫn rất có ý nghĩa kỉ niệm, nên muốn tìm lại.”

“Chắc là rơi ở nơi khác rồi, chắc là không có đánh rơi trong khách sạn đâu.”

Soạt soạt..

Ngày 3 tháng 5 năm 2004, theo dõi cha mẹ người ủy thác, chưa tìm ra người ủy thác, chưa tìm ra chồng của người ủy thác - Vương Phương Kiệt, chưa tìm được hồ sơ bệnh án của người ủy thác tại bệnh viện thành phố.

Ngày 3 tháng 5 năm 2004, xác định Mạnh Phương Phương không mang thai, hiện tại đang điều trị, chưa phát hiện Trương Hiên có mối quan hệ nam nữ khác.

Ngày 11 tháng 5 năm 2004, nạn nhân thứ tư Tôn Càn, bị giết chết, hung thủ sau khi gây án đã tự sát, phía cảnh sát vẫn chưa điều tra ra thân phận hung thủ.

Đính kèm: Bản sao hồ sơ vụ án:

Tập tin ghi âm: 02320040511.wav

Soạt soạt...

“... Tôn Càn... cái cậu Tôn Càn đó à? Là đồng nghiệp, nhưng không có quen thân, sau khi cậu ta được điều tới đây thì không nói lời nào, khá khó nói chuyện, tôi chỉ nhớ cậu ta chết rất thảm, bị đâm bảy nhát, đúng là một vụ án kinh tởm, từng được lên tivi, đài truyền hình còn từng tới công ty chúng tôi phỏng vấn nữa.

“Hung thủ đó, anh có quen biết không?”

“Không quen, đài truyền hình nói rằng là bạn gái của cậu ta, nhưng chúng tôi chưa từng nghe cậu ta nói là có bạn gái. Thường ngày tôi và cậu ta cũng không chơi chung với nhau.”

“Vậy, anh có biết năm 99 cậu ta từng tới thuê phòng tại khách sạn Tuấn Li không?”

“Hửm? Gì chứ? Sao mà tôi biết được chứ? Cũng chưa từng để ý sau khi tan tầm cậu ta có về nhà không nữa?”

Soạt soạt....

“Thật sự là không biết, năm đó đài truyền hình đến phỏng vẫn tôi đã nói là không biết rồi, quả thật không có thân thiết.”

“Anh có biết năm 99 cậu ta từng tới thuê phòng tại khách sạn Tuấn li không?”

“Không biết, tôi đã nói rồi, tôi không có thân với cậu ta.”

Soạt soạt...

“Nghe anh nói vậy, bỗng nhiên tôi nhớ ra, cậu ta từng hỏi tôi ở gần đây khách sạn nào tốt, lúc tôi trả lời... có kể ra mấy cái tên, có lẽ là có khách sạn Tuấn Li.”

“Anh có nghe cậu ta nhắc tới việc tại sao lại thuê khách sạn không?”

“Chắc là thuê cho bạn, tôi cũng không rõ lắm, nói chuyện với cậu ta tốn sức lắm, giọng địa phương khá nặng, tôi phải hỏi lại mấy lần mới hiểu được.”

“Anh có từng gặp người bạn ấy của cậu ta không?”

“Chưa từng gặp qua.”

“Phiền anh cố gắng nhớ kỹ lại thử, có phải là hung thủ vụ án năm đó hay không?”

“Điều này quả thật tôi không biết, đến cả nam hay nữ tôi cũng không biết.”

Soạt soạt...

Tôn Càn, đang nghi ngờ, điều tra rơi vào bế tắc.

Ngày 17 tháng 5 năm 2004, nhận được điện thoại của người ủy thác, ghi âm cuộc gọi 200405171139.mp3

“Thanh Diệp, là Thanh Diệp phải không?”

“Đúng rồi, cô là...?”

“Tôi là Vu Mộng, cứu tôi, các anh cứu tôi với.”

“Cô Vu, hiện giờ cô đang ở đâu?”

“Tiểu Linh, em đang gọi điện thoại cho ai đó?”

“A! A a, không...”

“Tiểu Linh, em thật là hư nha.”

Tút tút tút.

Ngày 17 tháng 5 năm 2004, phân tích ghi âm cuộc gọi. Tập tin ghi âm 200405171139G.wav

“... Tiểu Linh, em đang gọi điện thoại cho ai đó?”

Click

“Âm thanh này..”

“Rất có vấn đề đúng không, gọi “Tiểu Linh”, nhưng trong tên Vu Mộng không có chữ “Linh”.”

“Có khi nào là tên gọi ở nhà không?”

“Đừng làm ồn, đừng làm ồn!”

Click! Click!

“Tiểu Linh, em đang gọi điện thoại cho ai đó?”

Click! Click!

“Tiểu Linh, em đang gọi điện thoại cho ai đó?”

Click!

“Nấm Rơm, em đang làm gì đó?”

“Đã nói rồi, đừng có làm ồn nữa!”

Click! Click! Click!...

“... Tôi không thể giữ lại, tuyệt đối không thể giữ lại...”

Click! Click! Click!

“Tiểu Linh, em đang gọi điện thoại cho ai đó?”

Click!

“Có phát hiện gì?”

“Là tiếng nói của một người, tiếng gọi Tiểu Linh, tiếng nói lần đầu của Vu Mộng, tiếng “tiện nhân”“giết chết”, đều là của cùng một người.”

“Anh chắc chắn chứ?”

Chắc chắn, cực kỳ chắc chắn, tuyệt đối là tiếng của một người.
Bình Luận (0)
Comment