Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1504

Ngày 9 tháng 1 năm 2001, phân tích file ghi âm.

File ghi âm 00120010108G.wav.

“… Khoảng thời gian đó vợ tôi hay bảo mình mơ thấy con chó ấy.

Sau khi ly hôn thì ít khi liên lạc với nhau…”

“Ha, à, cái người này cứ huyên thuyên lâu như thế à?”

“Hình như vậy.

Anh không nghe thấy gì sao?”

“Không.

Con chó đó là con mà anh ta nuôi hả?”

“Diệp Thanh nói qua lời kể của anh ta, thì chắc là cùng một con.”

“Ồ, sao lại không tìm đến anh ta nhỉ.”

Ngày 9 tháng 1 năm 2001, liên lạc với Lê Quang.

File ghi âm 00120010109.wav.

“… Có thật là các anh giúp được tôi không? Thật không?”

“Anh Lê, trước tiên anh hãy bình tĩnh lại đã.

Cách đây không lâu, chúng tôi cũng đã đến nhà kiểm tra.

Thực ra vấn đề của căn nhà không lớn.

Mà là con chó còn ở trong nhà…”

“Đúng! Là Vượng Vượng! Vượng Vượng vẫn còn đó… Cha mẹ tôi đối xử với nó tốt lắm.

Ngày nào cũng cho ăn thịt, xem nó như con cháu! Tôi với vợ cũng đối xử tốt với nó lắm… Mà vốn nó rất thông minh nữa…”

“Anh cũng đã nhìn thấy rồi?”

“Thấy rồi, thấy…”

“Có thể kể rõ hơn không? Chúng tôi chỉ nhìn thấy hồn ma của con chó đó.

Tình hình cụ thể thế nào thì vẫn chưa nắm được.

Nếu anh cung cấp cho chúng tôi nhiều manh mối hơn, đó sẽ là sự hỗ trợ đắc lực để chúng tôi xử lý chuyện này.”

“… Tôi… tôi không biết nên bắt đầu từ đâu… Vượng Vượng… Cha tôi… không phải, Vượng Vượng được mẹ tôi mang về.

Tôi có một người dì, trong nhà có nuôi chó và mèo.

Lúc đó con chó Pug sinh con, mẹ tôi có đến nhìn.

Chó nhà dì ấy nuôi rất ngoan, mà chơi với con chó con cũng vui lắm.

Lúc đó cha mẹ cũng vừa lúc về hưu, tôi và vợ thì lại đang nôn nóng có con… Không đúng, lúc đó vẫn chưa cưới, tôi với vợ mới quen nhau, đang tìm hiểu.

Sau khi chó con bỏ bú, mẹ tôi liền mang về.

Nó được cùng ăn cơm với cả nhà luôn.

Khoảng thời gian đó thật là, trong nhà có món gì ngon, thì ưu tiên nó trước.

Thứ Vượng Vượng không ăn, hoặc mẹ nấu nhiều quá, Vượng Vượng ăn không hết, mới đến lượt tôi.

Có thời gian, mẹ tôi còn trách tôi do tăng ca về trễ, làm Vượng Vượng giật mình thức giấc.

Bà ấy thực sự rất thương con chó ấy…”

“Thời gian đó, con chó cũng không có bất kì vấn đề gì đúng không?”

“Đúng.”

“Sau đó là do cha mẹ anh có việc ra ngoài nên mới giao cho anh chăm sóc hả?”

“Phải.

Chính là lúc đó.

Sau khi Vượng Vượng ra đời, cũng không phải chưa từng rời người.

Có lúc cha mẹ đi thăm họ hàng này nọ, nó ở nhà một mình vẫn rất ngoan.

Cũng không thấy hàng xóm bảo nó làm ồn gì hết.

Sau khi nó đến nhà tôi, tôi cũng chẳng để ý gì.

Trước khi kết hôn, tôi cũng sống trong nhà mà, nó gần gũi với mẹ tôi nhất, mà nó cũng bám tôi.

Vợ tôi cũng rất thích nó.

Lần đó, nhận được điện thoại của công an và ban quản lý khu, tôi còn nghĩ là có trộm vào nhà.

Nếu không thế, thì sao nó lại sủa kinh đến thế.

Trước đó, trong tòa lầu đã có người báo cảnh sát nói có chó sủa loạn.

Lúc đó tôi chỉ nghĩ chắc là có trộm rồi.

Chắc là ăn trộm hay gì đó đến khu chúng tôi bị con chó phát hiện.

Chắc là chuyện khác thôi.

Chó nhà tôi nuôi mà.

Tôi biết nó không vô duyên vô cớ sủa loạn như thế được.”

“Lúc đó anh đã phát hiện ra chuyện kì lạ trong nhà chưa?”

“Chưa.

Tôi và vợ đã đi kiểm tra.

Sợ Vượng Vượng ngã lầu, sợ nó chạy ra ngoài.

Nhà cha mẹ tôi nằm ở tầng một nên không lo mấy chuyện ấy.

Còn nhà tôi nằm trên cao, có thể nó chưa quen.

Chúng tôi đã kiểm tra mấy lần, khóa cửa sổ không vấn đề gì.

Đồ quý giá trong nhà như trang sức, rồi tivi, tiền mặt này nọ đều còn.

Thùng lớn thùng nhỏ, đồ cất đi hay để trên bàn đều còn nguyên.

Chúng tôi còn kiểm tra Vượng Vượng nữa.

Nó ăn uống bình thường, sức khỏe cũng rất tốt.

Sau khi chúng tôi về thì nó im ngay.

Lúc đó tôi chẳng nghĩ ngợi gì nhiều.

Có lẽ nó chưa quen với nhà tôi.

Có thể là do nó thấy trộm, nhưng trộm chưa vào… Vợ tôi lúc đó cũng hoang mang.

Bảo có cần lắp thêm khóa chống trộm trên cửa sổ không.

Tối nào đi ngủ, chúng tôi đều khóa cửa sổ rất cẩn thận, toàn khóa trái.”

“Vâng.”

“Sau lần đó chẳng bao lâu, cảnh sát lại gọi điện cho chúng tôi…”

“Anh vẫn ổn chứ anh Lê?”

“Phù… tôi không sao… Hôm đó vợ tôi đã sợ phát khiếp.

Thực ra tôi cũng… quá kinh khủng… Các anh chưa thấy đó thôi.

Cảnh sát đến lấy lời khai chúng tôi cũng sợ cơ mà.

Bảo từ trước tới giờ chưa từng thấy… Thật đó, từ trước tới giờ chưa từng… Tôi chỉ thấy cảnh như thế trong phim kinh dị thôi, do người làm phim cố tình làm ghê gớm như thế.

Cứ như có người cố tình hù dọa chúng tôi vậy… Chúng tôi thực sự không ngờ… Vượng Vượng … Vượng Vượng cuối cùng cũng đã được tìm ra, mà cũng chỉ còn một chút… một chút lông, một chút thịt… Tôi cũng chẳng biết đống thịt đó là nó, hay là thức ăn để sẵn cho nó nữa…”

“Theo chúng tôi được biết, hôm đó anh đã nhốt con chó trong chuồng?”

“…”

“Anh Lê?”

“Tôi… tôi không có… nhà tôi không có chuồng chó.

Nhà cha mẹ tôi chỉ cách một khu dân cư, đi bộ chỉ mất 20 phút.

Vượng Vượng xưa nay chưa từng ở trong chuồng.

Chúng tôi… chúng tôi cũng chưa từng nghĩ đến… Tôi còn tính, có nên đưa nó đến nhà người thân nào đó mà ban ngày họ không đi làm cơ mà.

Tôi chưa bao giờ có ý nhốt nó lại.”

“Thế cái chuồng ấy là do chị nhà mua về à?”

“…”

“Anh Lê?”

“Lúc đó tôi chưa hỏi.

Lúc trông thấy, đầu óc tôi mụ mị hết rồi, chỉ lo nhìn máu vương khắp nơi.

Cái chuồng ấy sau đó được cảnh sát mang đi, để kiểm tra gì gì đó… Lúc đó tôi thực sự không kịp phản ứng gì hết.

Đến lúc lấy lời khai, cảnh sát cũng đã hỏi chúng tôi, báo cho chúng tôi biết, cái lồng được khóa chặt rồi, cũng chẳng phát hiện được gì trên ấy hết.

Tôi và vợ đều chẳng biết chuyện gì.

Cả hai chúng tôi đều không có ai đi mua lồng chó.

Tôi còn nghĩ vợ đã gạt tôi… Lúc đó, chắc đã trôi qua một tuần rồi đấy.

Tôi thực sự nghĩ là vợ gạt tôi.

Tôi còn nghi, có phải cô ấy có vấn đề về tâm lý không.

Lúc Vượng Vượng chết rồi, vợ tôi cũng không ngủ ngon được, suốt đêm mơ thấy ác mộng, không ngủ được, bảo với tôi là sợ lắm.

Lúc cảnh sát nói chuyện chuồng chó cho chúng tôi biết… Tôi nhận ra được.

Hai chúng tôi nghi ngờ lẫn nhau.

Cô ấy đi làm trễ hơn tôi, tôi thực sự đã từng nghĩ, phải chăng cô ấy đợi tôi rời khỏi nhà xong, thì nhốt Vượng Vượng lại.

Khi tôi về thì lại thả nó ra.

Phải chăng tâm lý cô ấy bị biến thái, hại Vượng Vượng… Lúc đó tôi cũng không ngủ được.

Lúc ngủ, hai vợ chồng đều nằm quay lưng với nhau.

Tôi thì đêm nào cũng vã mồ hôi khắp người, cứ sợ, biết đâu đầu óc cô ấy có vấn đề, biết đâu cô ấy cũng… cũng hại chết tôi…”

“Vâng.”

“Tôi… Phù… cũng ngay lúc đó… lúc đó tôi đã nghe thấy tiếng động… Tôi cứ ngỡ là do cô ấy gây ra! Nửa đêm trong nhà chỉ có hai vợ chồng.

Trong phòng, ngay sau lưng tôi, cái âm thanh ấy… là tiếng hà hơi.

Cảm giác cứ như cô ấy đang đến gần tôi… áp sát vào lưng tôi… Tôi sợ đến nỗi muốn lăn xuống giường.

Cô ấy… cô ấy là người la lên trước tôi… Tôi nghe thấy tiếng cô ấy khóc… kiểu như… rất sợ hãi, sợ quá mức đến phát khóc ấy.

Hồi lâu sau tôi mới dám bật đèn lên hỏi thăm… Khoảng thời gian đó, vợ chồng tôi… Cha mẹ tôi trở về, tôi cũng không dám cho họ biết chuyện này.

Tôi không biết phải làm sao với cô ấy.

Tôi tưởng cô ấy bị bệnh tâm thần, chắc các anh biết nhỉ? Cha mẹ tôi giận dữ vì cái chết của Vượng Vượng.

Hai vợ chồng thì chẳng dám nói Vượng Vượng đã chết thế nào.

Ông bà già nổi giận, chửi bới um xùm trong khu, còn đi tạt sơn lên cửa nhà người ra nữa.

Tôi cũng chẳng khuyên được.

Lúc đó, lòng dạ tôi không nghĩ đến chuyện đó.

Rồi sau đó nữa…”

“Xảy ra chuyện gì?”

“Sau đó nữa… cũng vào ban đêm… sau khi tôi lờ mờ thiếp đi, rồi lại lờ mờ thức giấc.

Tay tôi thõng ra khỏi giường.

Lúc đó tôi cực kì sợ vợ tôi, nên nằm lúc nào cũng sát mép giường.

Tay tôi để ra ngoài… tôi cảm thấy có thứ gì đó liếm tay mình… Lúc thức dậy, đầu tôi vẫn chưa tỉnh táo lắm, nên tiện tay mò thử một cái… Tôi đã sờ trúng con chó… chắc là Vượng Vượng.

Tôi nghĩ đó là nó.

Nhưng lúc tôi định nhìn thử, thì chợt nghe thấy… có tiếng mở cửa… Cửa phòng ngủ đang khóa.

Nhưng có người ở bên ngoài đang mở… rồi hình như có thứ gì đó vào… Vượng Vượng liền rúc xuống gầm giường… Tôi thì không dám nhúc nhích, hai mắt cũng không dám mở ra.

Lúc đó tôi có thể cảm nhận được! Có thứ gì đó, thực sự là có thứ gì đó đang nhìn tôi, áp sát vào mặt tôi, phả hơi thở nóng hổi của nó lên mặt tôi…”

“Anh chưa thấy cái thứ ấy?”

“Tôi sao dám nhìn chứ! Sau đó nó đã bỏ đi… Còn tôi, mãi cho đến lúc chuông báo thức reo lên, trời sáng mới dám dậy.”
Bình Luận (0)
Comment