Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1511

Người phụ nữ ấy bế tôi, vuốt ve lên lưng tôi: “Toffee đâu có cố ý đâu.

Do chính gã đàn ông đó không tốt, cứ sờ mó tùy tiện.

Mà ánh mắt anh ta nhìn em cũng quái lắm.

Chắc chắn là Toffee muốn bảo vệ em.

Anh không biết đâu, con Chocolate của Giai Giai, hôm nọ trên đường Giai Giai bị người ta trộm ví tiền, mà nó chẳng có chút phản ứng nào, còn bảo là chó thuần chủng gì chứ.”

Người đàn ông cố rặn ra một nụ cười: “Ồ, vậy à.”

“Bé ngoan của mẹ, con thật là thông minh, biết bảo vệ mẹ nữa cơ.

Cục cưng cục cưng, hôm nay mình ăn thịt bò nhé.”

Người phụ nữ xoa xoa đầu tôi.

Nghe thấy thịt bò, tôi lập tức ngoe nguẩy cái đuôi.

Trong đầu thì đang nghĩ đến những lời cô ta nói trước đó.

Tôi lại có một cảm giác rất kỳ diệu.

Tôi có thể phân biệt ra một loại ý thức lờ mờ.

Tôi biết rõ, trước đó mình tấn công người đàn ông kia không phải vì muốn bảo vệ người phụ nữ.

Chỉ là tôi thấy ghét cái mùi trên người ông ta, hình như là mùi sơn.

Cùng lúc đó, cái ý thức lờ mờ kia của tôi đã ghi nhớ chuyện này.

Người phụ nữ này hoàn toàn không để tâm đến chuyện tôi tấn công người ta.

Tôi được tấn công thứ tôi ghét.

Nói đúng hơn, thì tôi không chỉ được tấn công đồng loại, mà tôi còn có thể tấn công con người mà tôi ghét.

Cái sinh vật to lớn hơn tôi nhiều kia, thực ra chẳng khác biệt gì với tôi.

Tôi biết, cái kiểu suy nghĩ này rất nguy hiểm, cực kỳ xấu xa, nhưng tôi không thể nào khắc chế được.

Cái ý thức mờ mờ kia không chịu sự khống chế của tôi.

Ý thức ấy đang dần được củng cố, mỗi lúc một rõ ràng hơn.

Nó không biết rốt cuộc mình đang làm gì, nhưng tôi thì có thể phân biệt được.

Đây là một quá trình học tập từng chút một, là thăm dò trong vô thức.

Nó biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm.

Tính đến thời điểm hiện tại, ngoại trừ việc tấn công hai vợ chồng trẻ kia, thì chẳng có gì là không nên làm.

Hành vi vô ý thức đến đây là hết, tiếp đến, là hành vi thăm dò có ý thức.

Tôi ghét tắm, nhưng vì người phụ nữ đó tắm cho tôi, nên trước tiên tôi chỉ rên rỉ thật đáng thương, rồi khe khẽ vùng vẫy.

Tôi sẽ có được cục thịt bò của người phụ nữ kia để làm niềm an ủi, sẽ được cô ta vỗ về âu yếm, vui vẻ khen ngợi tôi.

Tôi đã ngán thịt bò, cũng biết chỉ cần mình ngoắc ngoắc cái đuôi, đi loanh quanh người phụ nữ ấy vài vòng, thì sẽ có được ngay sự khích lệ rẻ tiền ấy.

Tôi vùng khỏi tay người phụ nữ, nhảy ra khỏi bồn tắm.

Cô ta la to lên một tiếng, nhưng không chụp được tôi.

Sức cô ta quá yếu, hoàn toàn không cách nào bắt tôi quay lại bồn tắm.

Trong phòng bị tôi rũ nước đầy cả ra.

Cô ta giận, quát tôi một tiếng.

Tôi dừng lại, ngẩng lên nhìn cô ta, cố tỏ ra vẻ đầy tội nghiệp.

Người phụ nữ thở dài.

Cô ta hết giận rồi.

Quả nhiên! Tôi còn không thích bị bỏ một mình ở nhà.

Ban đầu tôi sủa thật lớn, phá hoại đồ đạc trong nhà.

Người phụ nữ cũng chỉ giận một trận rồi thôi.

Gã đàn ông thì càng ghét tôi hơn.

Nhưng chẳng sao, ông ta đâu có quyết định được.

Khi người đàn ông mang về một cái lồng sắt, tôi đã cảm thấy không lành.

Nhưng cái ý thức không phải của tôi lại vẫn chưa hiểu, cái thứ đó dùng để làm gì.

Tôi đã bị nhốt lại.

Người phụ nữ chẳng hề ngăn cản việc làm của người đàn ông! Tôi kêu thật to, nhưng chẳng có được sự vỗ về dịu dàng của cô ta.

Chẳng biết từ bao giờ mà ánh mắt cô ta nhìn tôi đã trở nên lạnh nhạt đi.

Đây là một tín hiệu tồi tệ.

Nhưng tôi hoàn toàn không chịu học cách ngoan ngoãn.

Chớp mắt, cả tôi và cái lồng đều bị đưa lên xe.

Tôi trông thấy khung cảnh lạ lẫm, chuỗi kí ức như nước sâu bừng sống dậy.

Tôi nhớ lại hồi bé phải tranh giành thức ăn với các anh chị em.

Tôi kêu vang, nhưng chẳng thấy người phụ nữ đâu, chỉ thấy người đàn ông kia.

“Mẹ, cả nhà trông giùm nhé, đừng làm nó chết.

Tết đến, chắc chắn cô ấy sẽ xuống thăm.”

Người đàn ông nói với một người phụ nữ trung niên.

“Làm gì mà phiền phức vậy.

Vứt đi chẳng phải tiện hơn sao.

Còn phải nuôi nữa.”

Bà ta càm ràm.

“Ai mà biết cô ấy khi nào lại nhớ đến chứ? Chỉ là hiện tại cô ấy đã chán thôi.

Nhưng nếu vứt đi, mấy tháng sau cô ấy nhớ tới thì biết làm sao?”

“Mà con cũng thật là.

Đàn ông lớn xác, lại quay mòng mòng vì một con đàn bà thế? Cô ta nói gì làm vậy, riết rồi con cũng làm bậy theo cô ta luôn à? Con xem xem con nhà người ta có ai như con không? Suốt ngày hầu hạ cô ta!”

“Trong thành phố không giống.”

Người đàn ông bực dọc nói: “Mà cô ấy tốt lắm.

Vốn dĩ ngày xưa nhà mình cũng bảo cô ấy tốt còn gì? Xinh đẹp, có học thức, biết làm ăn, còn đòi gì nữa chứ? Chỉ có chút chuyện, mà mẹ cứ ràm càm mãi.”

“Được được được, mẹ không nói nữa.

Chỉ là miếng cơm thừa thôi mà.

Mẹ chỉ đau lòng con thôi.

Đúng là con nít, chẳng biết tốt xấu gì.”

Họ vừa nói chuyện, vừa chuyển tôi xuống xe, đưa vào trong sân.

Chẳng biết người đàn ông kiếm đâu ra một sợi dây thừng, tròng vào cổ tôi.

Tôi đang vùng vẫy thì bị cho một cái đánh rất đau.

Đau đến nỗi tôi kêu to một tiếng, cái ý thức thì trở nên trống rỗng.

Tôi tìm kiếm người phụ nữ, không ngừng kêu to, nhưng chẳng ai đến cứu tôi.

“Con này phải chó điên không vậy? Sao mà kêu kinh thế?”

Người phụ nữ trung niên lo lắng hỏi.

“Không phải.

Chỉ không biết vâng lời thôi.”

Người đàn ông cột dây xong xuôi, co chân đá vào bụng tôi một cái: “Câm mồm, còn kêu nữa, cả mõm tao cũng rọ lại đấy.”

“Ứ ứ…”

Tôi đau đớn nằm bẹp trên đất.

“Đừng để nó chết.

Nếu để trông thảm thiết quá, cô ấy mà thấy thì lại nghĩ này nghĩ nọ.”

“Nghĩ cái gì? Chỉ là một con chó thôi mà.

Đến Tết, nếu thèm thì giết làm thịt là xong chứ gì.”

“Mẹ, đừng làm bừa.

Cô ấy chịu không nổi đâu.

Nếu dọn thịt chó lên bàn, cô ấy sẽ nổi đóa, ly hôn với con đó.”

“Ly hôn gì? Cô ta đã lấy con rồi, nếu ly hôn thì con ma nào nó thèm hả? Chỉ vì một con chó, mà cô ta sống không nổi nữa sao?”

“Tại mẹ không hiểu thôi.

Ở đô thị lớn, kết hôn tự do, ly hôn tự do.

Người ta sống với nhau không vui, cạn tình cảm liền ly hôn.

Chẳng cần gì hết.

Còn khối người thèm đó mẹ.”

“Sao lại có cái kiểu đó nhỉ…”

Họ vừa nói vừa đi vào nhà, chẳng ai ngó ngàng đến tôi.

Chớp mắt, cảnh vật xung quanh đã thay đổi.

Tôi thấy đói, thấy tức giận, nhìn chăm chú đám con nít đang chơi ở xa xa.

Tôi biết một đứa trong bọn chúng.

Trong đầu tôi đầy hình ảnh máu me.

Tôi chẳng kịp nghĩ gì nhiều, thân thể đã lao qua bên đó.

Tôi nghe thấy tiếng hô hoán nhưng mặc kệ, há miệng cắn chặt đứa bé đó.

Máu nóng chảy vào trong cổ họng tôi.

Tiếng con nít khóc lên, vùng vẫy bất lực khiến tôi cảm thấy cả người ớn lạnh.

Tôi ngấu nghiến ăn hết mấy miếng thịt.

Có người đánh tôi, tôi quay phắt lại sủa to một tiếng.

Đám nhóc không chống nổi tôi.

Tôi dọa cả đám chạy hết, cắn thêm trên người đứa bé mấy miếng thịt, rồi chạy đi xa.

Tôi biết, người phụ nữ ấy không có ở đây, không còn ai bảo vệ tôi nữa.

Tôi còn biết, cô ta rồi sẽ xuất hiện.

Chỉ cần đợi đến khi cô ta xuất hiện, tôi làm nũng với cô ta thì sẽ được về nhà.

Thế nhưng, mãi vẫn chẳng thấy cô ta đâu.

Tôi bị người ta đánh gãy chân, phải lết đi.

Tôi kêu lên đầy tội nghiệp, nhưng chẳng nhận được chút thương hại nào.

“Chính là con súc sinh này! Chính là nó!”

Đá bay vào đầu tôi, còn có chân đá mạnh lên người tôi.

Tôi nhìn thấy một cái cuốc đánh xuống, không thể đưa ra bất kì phản ứng nào.

Thân thể đau đớn tột độ, rồi dần dần tê dại.

Tôi muốn về nhà… Tôi muốn về nhà… Tại sao người phụ nữ đó vẫn chưa xuất hiện? Tại sao? Thân thể tôi một lần nữa nhẹ nhàng bay lên.

Cũng chẳng biết trôi qua bao lâu, tôi đã nhìn thấy người phụ nữ.

Tôi thấy cô ta vừa mỉm cười, vừa gọi tên của tôi.

Tôi liền gâu gâu kêu lên, nhưng cô ta chẳng thèm ngó ngàng gì đến tôi.

“Chạy mất rồi?”

Người phụ nữ mở to mắt ngơ ngác.

“Đúng vậy, không trông kĩ, chạy mất rồi.”

Người phụ nữ trung niên áy náy nói.

Đôi mắt người phụ nữ đỏ lên, bộ dạng rất buồn bã.

Gâu gâu! Tôi nhào đến chân cô ta, nhưng cô ta hoàn toàn không hay biết gì.

Đến lúc cô ta cùng người đàn ông rời đi, tôi lập tức bám theo.

Không ai nhìn thấy tôi hết.

Bất kể tôi làm gì, người phụ nữ đó cũng chẳng thấy được tôi.

Tôi nằm bên chân cô ta, không chịu rời nửa bước.

Tôi đã nghe được cuộc nói chuyện của cô ta với cô bạn đó.

“Có phải đã bị…”

Cô bạn đó đưa tay mô tả một động tác: “Mình nghe nói, có nhiều nơi ở dưới nông thôn rất thích ăn thịt chó đó.”

Gâu gâu! Tôi bị giết! Tôi bị họ giết đó! “Hôm đó ăn cơm, có món thịt nào là lạ không vậy? Kiểu như… Mùi của thịt chó hơi khác đấy.”

Người phụ nữ liền che miệng, nôn khan mấy cái.

Tôi thấy vẻ mặt ghét bỏ của cô ta mà không khỏi phất cờ trong bụng.

Đúng như tôi dự đoán, đến khi người đàn ông về nhà, cô ta khó chịu ra mặt, cuối cùng cãi nhau một trận.

Tôi ở bên cạnh vui sướng kêu lên gâu gâu.

Tôi đợi người phụ nữ trút cơn giận giùm tôi.

Tôi đã thấy hả dạ hẳn.

Người phụ nữ vẫn còn tiếc thương tôi.

Chỉ cần nhiêu đó là đủ rồi.

Sau đó chẳng bao lâu, tôi nhận ra người phụ nữ ấy sau một lần rời khỏi nhà, rồi chẳng thấy quay lại nữa.
Bình Luận (0)
Comment