Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1534

Hiển nhiên Honda chưa từng gặp phải chuyện quái dị, cũng chẳng nghĩ đến phương diện này.

Anh ta dụi dụi mắt, sau một thoáng nghi ngờ liền cho rằng mình chỉ bị hoa mắt mà thôi.

Con trai nhà Shimada cùng với Honda rời khỏi căn phòng, trên đường đi chung với nhau một đoạn.

Hai người họ không giỏi giao tiếp, chỉ có thể nói một vài lời khách sáo, không khí khá gượng gạo.

“… Nghe nói khách sạn này định không tiếp tục kinh doanh nữa à?”

Honda chọn một đề tài hơi tệ: “Nhìn có vẻ còn rất tốt mà, không gian cũng rất đẹp.”

“Vâng, chỗ này hơi vắng vẻ, mà phí bảo trì lại quá cao.”

Con trai nhà Shimada đáp: “Vốn dĩ đã định sẽ đóng cửa trong năm nay, tìm cơ hội bán chỗ này đi.

Hiện tại có quay phim, chắc đủ để duy trì thêm một thời gian nữa đấy.”

“Không chừng sẽ trở thành điểm tham quan du lịch đấy.

Fan của bộ phim này rất đông đảo mà.”

Honda khách sáo nói.

“Ha ha, đúng là có nghĩ như thế.”

Đến ngã rẽ, con trai nhà Shimada chỉ về một hướng nọ: “Thế tôi qua chỗ mẹ tôi nhé.”

“À à.

Còn tôi qua nhà bếp.

Trưa gặp lại.

Màu sắc món ăn trưa nay nhìn không tệ.”

Honda đáp.

Hai người tách nhau ra.

Lúc Honda về đến bếp thì đầu bếp đã về rồi, đang thái rau.

Honda cũng chẳng giúp được gì, bèn qua phòng bên cạnh nghỉ ngơi.

Trong này bây giờ đã đổi qua tốp khác, mấy người đều cắm đầu vào điện thoại, thấy Honda vào cũng chỉ chào hỏi qua loa.

Honda cũng lấy điện thoại ra lướt web, lên mạng xã hội.

Lát sau, anh ta lại bắt đầu chơi game, vứt hẳn con mèo kia ra khỏi đầu.

Bữa trưa mọi người cùng nhau ăn cơm, chiều tiếp tục quay.

Honda vẫn là nhân viên tạp vụ, theo tổ đạo cụ đến bố trí suối nước nóng.

Lần này phải bố trí hiện trường án mạng, có thiết kế một ít máu giả.

Nhân đó, Honda đã nghe được những lời bàn tán liên quan đến tình tiết trong phim.

Tôi nghe qua tình tiết đặt ra thì thấy khá là cũ, không nằm ngoài mô típ hung thủ lợi dụng địa hình phức tạp trong khách sạn, rành rẽ mọi ngóc ngách trong này, cộng thêm trời tuyết lớn và suối nước nóng, hai bên chênh lệch nhiệt độ cực cao, ảnh hưởng đến quá trình đông cứng của thi thể, tạo ra bằng chứng mình không có mặt tại hiện trường.

Thủ pháp gây án không mấy phức tạp, chứ đừng nói đến mới mẻ.

Vì địa điểm phát hiện ra xác chết là suối nước nóng, nên Honda phải tất bật làm việc bên dòng suối lớn, đem đến cho tôi cơ hội quan sát.

Tôi lặn xuống đáy suối để khảo sát.

Suối không sâu, mặt nước cũng chưa cao quá đầu tôi.

Tôi khom xuống mò dưới đáy suối, nhưng chẳng thấy có gì khác thường.

Sau một hồi tất bật, tổ đạo cụ đã bố trí cảnh quay xong, diễn viên cũng đã vào vị trí.

Tôi từ đáy suối nổi lên, đi theo Honda rút lui ra vòng ngoài.

Con suối nước nóng nằm ở lưng chừng núi, lưng tựa vào kiến trúc của khách sạn, trước mặt là vách núi cheo leo, nhìn xa xa sẽ thấy mạch núi khác.

Bất giác tôi lại thấy khá hoang mang.

Đền thần, ma quỷ mà tôi nhìn thấy là ở trên đỉnh của ngọn núi này sao? Hay là ở đỉnh núi khác nhỉ? Có điều, nơi xảy ra tai nạn phải ở chỗ này chứ? Con ma ấy có lẽ bây giờ vẫn chưa xuất hiện.

Con mèo khi nãy chỉ là lính tiền trạm của nó.

Tôi nghĩ lung một trận liền nghe thấy tiếng lao xao bên phim trường.

Diễn viên đã rời đi, diễn viên vào vai bà cụ Shimada bước đến bên dòng suối.

Lát sau, đạo diễn vừa hô “diễn”

, thì nghe thấy diễn viên hét lên một tiếng cao lanh lảnh.

Tôi giật nảy cả mình.

Đám đông đồng loạt vỗ tay, khen ngợi giọng bà cụ này tốt thật.

Cụ già vẫy vẫy tay, khom người cảm ơn mọi người.

“Lợi hại thật.”

Có người đứng sau lưng Honda cất lời khen ngợi.

Đang vỗ tay, Honda quay lại thì nhìn thấy con trai nhà Shimada kia.

Bên cạnh ông ta đang có một người phụ nữ mặc kimono, là vợ ông ta.

Con dâu ông ta đang đi bên cạnh và nắm tay mẹ chồng.

Hai người phụ nữ đều mặc kimono, rất giống với hình ảnh của các bà chủ khách sạn trong phim mà tôi từng xem.

“Ông Shimada.”

Honda cất lời chào.

Những nhân viên xung quanh cũng cất lời chào hỏi.

Con trai nhà Shimada vội vàng xua tay: “Đừng khách sáo, kẻo quấy rầy cảnh quay.

Chúng tôi chỉ tiện đường ghé qua xem thử thôi.”

“Cụ Shimada đâu ạ? Không làm phiền bà cụ nghỉ ngơi chứ?”

Một nhân viên hỏi.

“Mẹ tôi đang ngủ trưa với đứa cháu.

Bên đó không nghe thấy âm thanh từ bên này đâu.”

Con trai nhà Shimada mỉm cười: “Có con trai tôi ở bên cạnh cụ rồi, không sao đâu.”

“À, vậy thì tốt.”

Bên trường quay đã bắt đầu phân cảnh mới, đám người này liền yên lặng, nhón chân nhìn về bên đó.

Giọng nói của diễn viên già vang lại, không nghe rõ nội dung, nhưng vẫn cảm nhận được bà ta đang rất căng thẳng và sợ hãi.

Phân cảnh này phải quay rất lâu, lời thoại của diễn viên cũng cực nhiều.

Mãi đến khi trời tối hẳn mới xong.

Mọi người nghỉ ngơi, dùng bữa tối, rồi quay tiếp một phân cảnh đêm.

Trong khách sạn đã trở nên yên tĩnh.

Ít nhất Honda cũng có một ngày bình yên.

Mỗi hôm đều bận rộn với việc vặt, ai cần thì đều có thể kéo anh sai vặt này đến, có mấy lần còn theo xe rời khỏi khách sạn, xuống núi đi chợ nữa.

Đến hôm thứ ba kể từ ngày bấm máy, Nam Thiên mới mang theo quản lý, trợ lý và phiên dịch viên của mình đến khách sạn.

Tôi muốn bay qua đó, nhưng đoàn của Nam Thiên đã cùng đạo diễn đi vào nhà.

Chợt có một nguồn lực lôi kéo ở sau lưng truyền lại, tôi tự động bay ngược ra sau, vừa quay lại liền nhìn thấy Honda đang đi theo đám đông đã giải tán.

Dẫu không cam lòng, nhưng lúc này tôi cũng không thể vượt qua hạn chế của năng lực mà chạy đi tìm Nam Thiên được.

Hôm nay không có cảnh diễn của Nam Thiên, thoáng một cái là tôi chẳng thấy Nam Thiên đâu nữa.

Thế nhưng trong đội ngũ nhân viên đang bàn tán không ít những chuyện ngoài lề liên quan đến Nam Thiên.

Trời đã khuya, mọi người đang say giấc.

Honda đã quen với tiếng ngáy của bạn ngủ chung phòng.

Còn tôi thì không giống với lúc trước, trong lòng nôn nao bất an.

Nam Thiên xuất hiện, có nghĩa là anh ta sắp quay, cũng có nghĩa là thời điểm Honda chết cũng đã đến gần.

Tôi xem điện thoại của Honda trước lúc anh ta đi ngủ, để xác định thời gian.

Và ngày mốt, chính là ngày Honda gặp nạn.

Hôm sau, Honda thức dậy đúng giờ, xếp hàng rửa mặt, cùng dùng bữa sáng, rồi đến hiện trường phụ giúp bố trí.

Bấy giờ diễn viên cũng đã đến, make-up xong, đang nghe đạo diễn chỉ đạo.

Tôi vẫn chỉ nhìn thấy Nam Thiên từ đằng xa.

Bên cạnh anh ta đang có hai người phụ nữ.

Trong đó có một người tôi biết, chính là fan hâm mộ của anh ta và cũng là người đã thoát nạn trong vụ khu Dương Sơn, Hàn Tế.

Cô gái này vẫn ở bên cạnh Nam Thiên, hình như còn trở thành trợ lý của anh ta thì phải? Tôi cảm thấy rất khó tin.

Còn cô gái kia, tôi thấy cô ta đang không ngừng làm người chuyển ngữ, chắc là phiên dịch viên của Nam Thiên.

Bản thân Nam Thiên hình như cũng biết nói chút chút, nhưng vẫn phải dựa vào phiên dịch viên để làm việc với đoàn làm phim.

Sau một hồi trao đổi, anh ta diễn tập mấy lần, rồi mới quay chính thức.

Honda vẫn bị đùn ra ngoài cùng của đám đông đang xem.

Tôi đành bay ở loanh quanh gần đó, quan sát cả buổi trời vẫn chưa thấy có âm khí xuất hiện.

Lại một lát sau, phân cảnh của Nam Thiên vẫn chưa kết thúc thì Honda đã bị người ta gọi đi.

Đoàn làm phim mấy chục người, ăn uống sinh hoạt, vốn có rất nhiều tạp vụ.

Bên này lại ở trong núi, muốn tìm ra một cửa hàng tiện ích phải lái xe đi đến một tiếng đồng hồ.

Honda bị người ta kêu đi mua đồ, cùng tài xế và hai nhân viên khác xuống núi.

Lúc chiếc xe trở về, họ lại trở thành công nhân vận chuyển.

Bấy giờ tôi đã thấy nản, định ngồi yên chờ đợi thời khắc Honda tử vong, nhìn cho rõ con ma đó rốt cuộc là thể loại nào.

Nếu có cơ hội giải quyết dứt điểm một lần vậy thì tốt quá rồi.

“Cái này đưa đến phòng của nhà Shimada, đây là thứ anh Shimada muốn mua.”

Một nhân viên tiện tay giao một túi ni-lông trên rương lại cho Honda.

“Là người cháu đúng không?”

Honda nhận cái túi rồi hỏi.

“Đúng.”

Anh Shimada mà họ gọi, thuộc thế hệ thứ ba của nhà Shimada, là cháu của bà cụ Shimada, chưa đến ba mươi tuổi, nhưng kết hôn khá sớm, con trai đã năm sáu tuổi rồi.

Hai vợ chồng anh Shimada này tên gì, mấy nhân viên đều không biết, chỉ gọi như vậy để phân biệt.

Honda xách túi ni-lông đi lòng vòng quanh khách sạn mấy lần, gõ cửa phòng chẳng thấy ai trả lời.

Anh ta men theo hành lang đi vòng vòng một lát, thì nhìn thấy hai vợ chồng người cháu của cụ Shimada đang ở bên ngoài khách sạn.

“Anh Shimada.”

Honda gọi.

Hai vợ chồng ấy quay người lại, làm lộ ra bức tượng Địa Tạng ở trước mặt họ.
Bình Luận (0)
Comment