Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1544

Bà cụ Shimada sau khi nhìn thẳng vào bà Yoshinaga một lát liền chuyển ánh mắt qua phía Sakai.

“Sakai, vừa rồi cô bảo, sau khi cô vào khách sạn mới có dự cảm chẳng lành?”

Sakai gật đầu.

Bà cụ Shimada thở dài: “Cô có lẽ không phải đi vào khách sạn mới có cảm giác, mà là sau khi vào núi mới có cảm giác đúng không?”

Sakai sững người.

“Trong núi có gì sao?”

Bà Yoshinaga hỏi ngay.

Bà cụ Shimada chỉ tay về phía bên phải: “Trong núi này có một ngôi đền thần.”

Nghe tới đây, tôi không khỏi giật mình.

“Tôi cũng không biết ngôi đền thần ấy ngày xưa dùng để làm gì.

Tôi và chồng tôi sau khi mua chỗ đất này thì đã sửa đổi lại kiến trúc vốn có ở nơi đây thành khách sạn.

Căn nhà mà chúng ta đang ngồi, ngày trước có một tòa nhà.

Sau khi tôi mua lại thì sửa hết.

Bố cục các căn phòng trong nhà cũng được sửa lại.

Bây giờ tôi đã không còn nhớ bố cục vốn có của nhà cũ ra sao nữa rồi.

Người bán và cả căn nhà này nữa, đều không có chỗ kỳ quái.”

Cơ mặt của bà cụ Shimada thả lỏng, sống lưng đang nhướn thẳng cũng đã cong xuống.

Bà ta tiếp tục nói: “Kiến thiết phòng ốc, mở khách sạn, sau đó mấy năm trời cũng chẳng có chuyện gì lạ xảy ra hết.

Chúng tôi đã sống những năm tháng rất yên bình.

Lúc đó tôi mới kết hôn, lại bắt đầu lập nghiệp ở đất này, nên thường rất bận rộn.

Chồng của tôi cũng hệt như vậy.

Nơi đây vốn dĩ là phòng của hai vợ chồng tôi.

Như cô thấy đó, chẳng có nhiều đồ đạc lắm.

Đến khi việc kinh doanh của khách sạn đã chính thức vào quỹ đạo, chúng tôi mới thuê thêm một số nhân viên, nên sau đó nhịp sống mới dần dần chậm lại.

Chồng tôi thích đọc sách, còn tôi có học vẽ tranh trừu tượng.

Nhưng khi kệ sách vẫn chưa đầy mà tôi cũng không thể cho ra những tác phẩm như vậy nữa thì tai nạn đã ập đến…”

Bà cụ Shimada nhìn về hướng khi nãy mình vừa chỉ, ánh mắt hệt như đang xuyên qua tường giấy thông ra sân ngoài.

“Lúc đó chúng tôi đều đang nhàn rỗi.

Lúc mua nơi này, chúng tôi biết được, phần đất của chúng tôi là từ giữa lưng núi cho đến chân núi, còn từ đó trở lên chẳng biết của ai.

Có lẽ không phải đất của tư nhân.

Nhưng trên núi chưa bao giờ thấy có người lên.

Hôm đó, nắng rất đẹp, chúng tôi đi ra khỏi phạm vi của khách sạn, đi qua cổng sau vào trong rừng.

Trong rừng có một con đường nhỏ, kiểu lối mòn do người ta đi nhiều rồi thành.

Trước đó chúng tôi chưa bao giờ men theo lối mòn ấy đi tham quan thử.

Hôm đó, chúng tôi đã men theo lối mòn ấy đi rất lâu…”

Bà cụ Shimada thu hồi ánh mắt, cúi mặt nhìn xuống đôi bàn tay nhăn nheo của mình: “Và rồi, chúng tôi đã nhìn thấy một cái cổng Torii, sau đó là một ngôi đền thần.

Cả hai đều đã đổ nát và bỏ hoang từ lâu.

Bên trong chẳng thấy thờ thần phật nào cả, trong đền trống trơn, phía trước cũng chẳng có vật cúng gì hết.

Chúng tôi không biết nơi ấy ngày xưa thờ gì và ai đã dựng lên ngôi đền ấy.

Đi đến tận cùng lối mòn chính là ngôi đền ấy, sau đó chúng tôi đã quay về.”

“Cha…”

Người con dâu đột nhiên lên tiếng, giọng nói lạc đi.

Bà cụ Shimada quay qua nhìn bà ta: “Từ hôm đó trở đi, chồng tôi trở nên kỳ lạ lắm, giống như bị thứ gì đó nhập vào, tinh thần lúc nào cũng mơ mơ màng màng, có lúc còn nói những lời rất lạ.

Ông ấy khi thì tỉnh khi thì mê.

Lúc đó tôi đã có thai, nên tôi tưởng những biểu hiện khác thường của ông ấy là do con trai của chúng tôi sắp chào đời.

Hơn nữa, những khi tỉnh táo, ông ấy cực kì bình thường.

Bản thân ông ấy cũng nghĩ, mình có những biểu hiện như vậy là do sắp có đứa con đầu lòng.”

Shimada quay lại nhìn bà Yoshinaga và Sakai: “Sau khi Raito chào đời, chúng tôi lại trở nên bận rộn.

Lần đầu làm cha mẹ, bên cạnh lại không có người thân lớn tuổi, nên chúng tôi chỉ còn cách tự mày mò chăm sóc đứa bé, cũng có hỏi han thêm mấy người lớn tuổi trong khách sạn.

Chúng tôi cứ thế bận bịu vất vả hai ba năm trời, chồng tôi vẫn vậy, khi tỉnh khi mê, chúng tôi lúc đó cũng chẳng để trong lòng.

Rồi mấy năm sau nữa, Raito dần dần lớn lên, tôi cũng đã thích ứng với cuộc sống ấy.

Nhưng chồng tôi vẫn vậy.

Chúng tôi lúc này mới phát hiện ra vấn đề, nhưng có lẽ đã muộn mất rồi…”

Shimada thở dài một hơi: “Ông ấy càng lúc càng khác thường, thời gian không tỉnh táo đã chiếm nhiều hơn.

Có đến mấy lần, ông ấy tự chạy đến đền thần, cứ đứng yên ở đó, chẳng làm gì hết.

Chúng tôi cũng hoàn toàn bó tay.

Chẳng bao lâu sau, thì ông ấy chết đuối dưới hồ nước nóng.

Chính là cái hồ nằm đằng sau căn nhà này.”

Người con dâu và cháu dâu nhà cụ Shimada đều tái mặt, vô thức đưa ánh mắt di chuyển về phía căn phòng bên trong.

“Nói vậy, nơi đây thực ra có tất cả năm hồ nước nóng?”

Bà Yoshinaga bình tĩnh hỏi lại.

Bà cụ Shimada gật đầu: “Sau khi chồng tôi mất, tôi bèn dọn khỏi chỗ này, có thu dọn một số đồ đạc, nhưng trong lúc bận rộn, vẫn chưa dọn hết.”

Bà ta xoay đầu nhìn xung quanh: “Thực ra sau khi ông ấy mất, tôi và Raito có ở đây một thời gian.

Nhưng ở đây, tôi càng lúc càng thấy bức bối, Raito cũng thường xuyên thức giấc vào giữa khuya.

Đến khi chúng tôi dọn qua nhà khác, thì những cảm giác ấy cũng biến mất.

Tôi cho rằng có thể chồng tôi vẫn còn ở đây.

Cũng có thể… cái thứ ông ấy đã đưa ra khỏi đền thần vẫn còn ở đây.”

Người cháu dâu rùng mình một cái, ôm chặt Otaki.

“Từ đó nơi này bị tôi khóa kín, chưa bao giờ mở ra.

Thời gian qua lâu, tôi đã lãng quên dần những chuyện này.”

Bà cụ Shimada ngồi thẳng lưng trở lại: “Tôi có thể thề với mọi người, trừ cái chết của chồng tôi thì trong khách sạn chưa bao giờ xảy ra chuyện kì lạ gì khác.

Tôi nghe nói người tên Honda đó chết, đã cất công chạy đến kiểm tra thi thể.

Nhưng cậu ta khác với chồng tôi.

Chồng tôi lúc chết rất bình tĩnh, còn cậu ta có vùng vẫy.

Cảnh sát cũng bảo thế.

Cậu ta vô tình té xuống nước, sau đó do chân bị thương nên không đứng lên được.

Còn chồng tôi… ông ấy không giống như chết đuối.

Lúc trong hồ, ông ấy không hề vùng vẫy, cứ như vậy mà chết…”

“Ngôi đền thần ấy…”

Giọng của người con dâu run rẩy.

“Có lẽ vẫn còn ở đó.

Tôi đã khóa kín cổng từ lâu, cả căn nhà này cũng khóa lại.

Đạo diễn Otsuki có đến đây mấy lần, nhưng tôi không nhắc đến chuyện này.

Tôi chỉ bảo với ông ta, nơi đây vốn là một căn phòng Suite, nhưng do nền nhà và trần nhà đều bị hỏng nặng, chưa sửa sang lại, để an toàn nên đã khóa kín, không cho ai vào.”

Shimada nói.

Sakai gật đầu.

Bà Yoshinaga nói: “Nếu như vậy, có thể do cái chết của Honda đã vô tình dẫn đến biến đổi gì đó.”

Bà ta ngừng lại một nhịp: “Bà cụ Shimada xưa nay có từng nuôi mèo không?”

Bà cụ Shimada lắc đầu: “Tôi biết bà muốn hỏi gì.

Con mèo mà Otaki nhìn thấy, tôi cũng chưa bao giờ thấy.

Trên núi có mèo hoang, nhưng đều là những loại mèo bình thường, chứ con mèo trắng đen như thế thì chưa thấy bao giờ.”

Bà Yoshinaga gật đầu: “Thế thì sự tình chắc vẫn có liên quan đến ngôi đền thần ấy.

Bà cụ Shimada có thể đưa chúng tôi đi xem thử cổng sau không? Người trong đoàn làm phim khá đông, cũng không được quản lý nghiêm ngặt lắm.

Có lẽ cái chết của Honda có liên quan đến nó.”

“Chỉ đi xem cổng sau thôi đúng không? Tôi không muốn đến cái đền thần ấy.

Mong mọi người thông cảm.

Nơi đó…”

“Chỉ kiểm tra thử cổng sau xem có ai từng đi qua đó chưa thôi.

Chúng tôi cũng không dám đi lên đó đâu.”

Bà Yoshinaga nói: “Gọi nhóm của đạo diễn cùng đi xem nhé.

Có thêm mấy người đàn ông, nếu lỡ có chuyện gì, chúng tôi cũng có người ứng phó.”

Mấy người họ đứng dậy.

Thân thể tôi bị kéo đi, chắc là người phụ nữ đang nghe trộm ở bên ngoài đã rời đi.

Thân thể tôi xuyên qua tường, bay ra ngoài.

Tôi nhìn thấy bóng lưng cửa người phụ nữ.

Cô ta không trở lại phòng, mà đi về một hướng khác.

Đến khi tôi thấy tiếng bước chân sau lưng mình đã xa dần, thì cô ta mới dừng lại, từ từ khuỵu xuống sàn.

Cảm giác ý thức trống rỗng đã trở lại.

Người phụ nữ kia run lên bần bật vì sợ hãi, tay bụm lấy miệng, không dám phát ra âm thanh nào.

Cô ta nhớ lại chuyện mình ngâm trong hồ nước nóng, nhớ đến câu “ba người đã chết”

mà bà Yoshinaga đã nói, thân thể tự động phát run.

Âm khí trên người cô ta đã bay lên, hướng về phía trước, rồi chui xuống sàn nhà.

Qua khóe mắt tôi thoáng nhìn thấy thứ gì đó, ngẩng lên bắt gặp con mèo kia đã xuất hiện ở cuối hành lang.
Bình Luận (0)
Comment