Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1604

Hình như đã nghe thấy tiếng động, Đại Đao nhìn lên màn hình điện thoại di động, rồi mới quay đầu lại. Ngay khoảnh khắc anh ta quay đầu, bàn tay kia đã rụt vào gầm giường.

Anh ta ngẩng đầu lên như cũ, nhìn vào màn hình, hỏi: “Ủa giường gì, tay gì chớ?”

“Fuck! Cậu còn diễn sâu nữa!” Anh Hùng vừa bật cười vừa chửi một tiếng.

Đại Đao nhìn vào màn hình nói: “Em thực sự không biết mà. Em đã chọn phòng ngủ trong nhà… mà em vẫn chưa bắt đầu biểu1diễn nữa.” Anh ta nhấc tay lên, để lộ ra một chiếc giá mắc áo, trên ấy đang mắc một chiếc áo sơ mi màu trắng.

Chiếc áo sơ mi trắng đột nhiên rung lên một cái.

Tôi trông thấy tay của Đại Đao có nhúc nhích.

Đại Đao hình như cũng tỏ vẻ rất ngờ vực, còn liếc nhìn chiếc áo một cái.

Anh tay xoay cổ tay, khiến chiếc áo sơ mi quay quanh nửa vòng.

Chiếc giường vốn dĩ đang bị che mất lần nữa lại lộ ra.

Dưới gầm giường, đằng sau vết móng tay, một8khuôn mặt trắng toát xuất hiện trong màn ảnh.

Màn hình live lại bùng lên một trận kêu la.

Anh Hùng cũng giật bắn người một cái, hoàn toàn không ngờ thời điểm xảy ra lại trùng khớp đến thế.

Đại Đao đột nhiên phá lên cười lớn, ném chiếc áo sơ mi xuống đất.

“Thằng nhãi nhà cậu quả nhiên đang lừa người ta! Diễn đạt lắm!” Anh Hùng cười vang.

Màn hình live bùng lên các bình luận, phần thưởng cũng rần rần hiện ra.

“Thấy anh đây lợi hại chứ hả?” Đại Đao cười nói.

Trong khi họ2trêu đùa nhau, ma nữ dưới gầm giường đã bò ra. Kế đó, cô ta thình lình biến mất rồi xuất hiện, đứng ngay sau lưng Đại Đao.

Đại Đao cũng phối hợp theo bằng biểu cảm kinh hãi, cần cổ cứ như bị đóng băng, quay lại từng chút từng chút một.

Ma nữ đến quá gần màn hình, chỉ để lộ thân thể, còn phần đầu vẫn chưa thấy đâu.

Mái tóc của cô ta dao động, chầm chầm cúi đầu xuống, lè lưỡi ra, đôi mắt toàn tròng trắng cũng đang đảo điên loạn4một cách đầy quái dị.

Đai Đao lập tức nhường vị trí, nhưng một phần đầu của anh ta vẫn chồng lên đầu của ma nữ. Hình dáng thân thể anh ta liền trở nên cực kỳ rõ ràng, giống như hình ảnh cắt xén chưa được lắp thật khớp vào khuôn hình mới.

Dẫu vậy, những người trong room livestream vẫn khen ngợi không tiếc lời.

Đầu của ma nữa độ nhiên rớt xuống.

Ngay khoảng khắc này, tôi đã trông thấy trên màn hình xuất hiện âm khí, làm tim tôi lập tức muốn văng ra khỏi lồng ngực.

Thịch một tiếng, máu tươi liền phun ra từ vết đứt trên cổ ma nữ.

Hiệu ứng phun máu rất giả tạo. Vì Đại Đao đang chắn trước màn hình, những vòi máu, hạt máu ấy bay xuyên qua đầu anh ta, hệt như sao băng, chẳng có một giọt nào chạm phải anh ta.

Đại Đao diễn rất khoa trương, làm anh Hùng cười sặc sụa.

Thi thể của ma nữ đã ngã xuống.

Cảnh tượng của hiệu ứng này đã trở lại như ban đầu, chỉ còn lại gian phòng ngủ yên tĩnh và đơn giản.

“Hey! Tôi là số một rồi đúng không! Đưa tiền đây! Đừng có keo kiệt đấy!” Đại Đao reo lên, đứng dậy ở vị trí ban đầu, đồng thời nhấc điện thoại lên.

Khi camera của điện thoại quay ra vùng ngoài của tấm phông chiếu màu trắng, hiệu ứng liền xuất hiện lỗi.

“Tôi bỏ cuộc! Nhường cậu đấy!”

“Bỏ cuộc, bỏ cuộc!”

Có người đăng bình luận trêu đùa trên màn hình live, đồng thời gửi tiền thưởng.

Đại Đao cười muốn rách miệng, bước đi mấy bước, hình như đang tìm chỗ ngồi xuống.

Anh Hùng cười nói: “Thôi được rồi, cậu là nhất đấy! Ôi chao, tôi vừa xem cái này hay lắm nè.”

Anh ta nhấn chọn vào một cái trong chuỗi danh sách các hiệu ứng. Trên khung hình nhỏ liền hiện ra bối cảnh đường phố.

“Ê, anh Hùng, anh không cam tâm, muốn gỡ gạc lại đấy à…” Đại Đao bông đùa.

Anh Hùng vừa cười ha hả, vừa thay đổi góc máy, trở thành anh ta là người livestream.

Trước khi góc máy được đổi, tôi nhìn thấy Đại Đao đang bước đi bỗng nhiên dừng lại. Trên mặt anh ta vẫn còn đó nụ cười, vừa cúi đầu nhìn xuống, thì đôi mắt lập tức trợn to.

Góc máy đã được thay đổi, ống kính trong room livestream đã biến thành camera trên điện thoại của anh Hùng.

Anh Hùng đang đứng trên đường phố, trong bối cảnh còn có người ta đi lại.

Đột nhiên, ở góc trên bên trái của bối cảnh xuất hiện một tia sáng màu đỏ rất lớn. Các diễn viên trong bối cảnh vừa la hét vừa tháo chạy loạn xạ.

Thiên thạch rơi xuống, đập lên một tòa nhà, khiến tòa nhà nổ tung.

Anh Hùng liền tạo ra biểu cảm quá lố.

Không khí trên màn hình live đang rất vui vẻ.

Lòng tôi nặng trĩu, đang nghĩ đến luồng âm khí vừa nhìn thấy khi nãy và phản ứng sau cùng của Đại Đao.

Anh ta đã gặp ma.

Cái hiệu ứng kia, con ma nữ có vẻ như một chiêu trò cũ rích và chán ngắt kia…

Anh Hùng vẫn đang gào la inh ỏi, tựa như đang thực sự gặp phải thảm họa thiên thạch.

Hiệu ứng này kết thúc, anh ta lại mở ra hiệu ứng hoàng thượng đăng triều buổi sáng.

Đại Đao sau một hồi rất lâu vẫn chưa thấy lên tiếng bình luận, nhưng chẳng có ai để ý đến điểm này.

Mãi đến khi anh Hùng chơi thêm vài hiệu ứng nữa, sau đó đưa cho người khác nghịch thêm vài lượt, nhóm của họ mới quyết định dừng cuộc chơi này lại.

“Đại Đao được thưởng nhiều nhất. Chính là cậu ấy. Mời người chiến thắng lên tiếng!”

“Bao mọi người ăn gì đây?”

“Ăn đồ nướng đi! Không thì ăn lẩu!”

“Bèo quá! Đi ăn buffet hải sản!”

“Được đó. Bình quân mỗi người 500!”

“Hì, anh Đao giàu mà, mỗi người phải 1000 chứ.”

“Tiền của anh Đao đều dâng lên cho chị dâu hết rồi.”

Trên màn hình live bắt đầu bàn tán xôn xao.

Anh Hùng đổi góc máy sang Đại Đao, nhưng màn hình chợt biến thành một mảng tối đen.

“Chuyện gì thế này, Đại Đao?” Anh Hùng gọi.

Chẳng có ai trả lời.

Màn hình không phải do bị tắt máy, mà là bị dán lên thứ gì đó, nên mới biến thành đen thui.

“Có phải đi vệ sinh không?”

“Hay có việc chạy đi rồi?”

“Đừng có trốn chớ! Phải đãi mọi người!”

Mấy người họ càu nhàu vài câu, Đại Đao vẫn chưa có phản hồi nào.

Tôi chỉ nhìn thấy âm khí giăng đầy màn hình.

Điều này khiến lòng tôi sản sinh dự đoán tồi tệ nhất.

Anh Hùng bảo đổi địa điểm, đóng room livestream lại.

Anh ta lên group, @ Đại Đao nhưng vẫn chưa nhận được hồi đáp, bèn gọi điện cho anh ta.

Chẳng có ai nghe máy, cuộc gọi tự ngắt.

Đột nhiên mất liên lạc, nhóm bạn bè của họ vẫn chưa mấy lo lắng.

Anh Hùng đi tắm rửa, bật nắp một lon bia, gọi chút thức ăn khuya, rồi online trở lại.

Vẫn chưa có ai liên lạc được với Đại Đao.

“Quái lạ.” Anh Hùng gọi cuộc điện thoại thứ ai, vẫn chẳng có ai nghe máy.

Thức ăn khuya đã được ship đến, anh Hùng để điện thoại qua một bên.

Thức ăn rất phong phú, dọn ra đầy một bàn.

Anh Hùng ăn vài miếng thịt bò nướng, mới cầm điện thoại lên lần nữa.

Vẫn chưa có ai liên lạc được với Đại Đao.

“Thằng nhãi này làm cái gì thế nhỉ. Bỏ chạy thật rồi à? Tiền thưởng đến kỳ tôi sẽ chuyển cho cậu ấy đàng hoàng mà, sao lại keo kiệt thế.”

“Chắc không phải đâu. Cậu ấy vốn rất rộng rãi mà.”

“Trước đây đúng là vậy. Những bây giờ đã lấy vợ rồi.”

“Người đàn ông đáng thương…”

“Cậu không đáng thương sao?”

“Tôi là người giữ tiền trong nhà.”

“Ồ, ngon. Thế giữ tiền thì giữ như thế nào ấy nhể?”

“Thôi đừng có nhắc đến…”

Họ tán gẫu thêm vài câu, anh Hùng mở app livestream tên Nai Sừng To trở lại.

Tài khoản của anh ta xuất hiện trong room khi nãy, vẫn là admin của kênh này, danh sách người theo dõi livestream chỉ có một người.

“Đại Đao.” Anh Hùng vừa uống bia vừa gọi, lại “a lô, a lô” mấy lần nữa.

Anh ta đổi góc máy, bên chỗ Đại Đao vẫn là một mảng tối đen.

Làm sao đây trời…

Tôi đã nghe thấy tiếng lòng của anh Hùng.

Anh ta bắt đầu trở nên thấp thỏm, sững sờ nhìn chăm chú màn hình đen ngòm.

Hồi lâu sau, anh ta có cảm giác mình đã nhìn thấy một chút gì đó.

Tôi thì chỉ trông thấy âm khí, thực sự chẳng thể nhận ra khối màu đen ấy rốt cuộc là thứ gì.

Anh Hùng do dự một lát, mới ẩn phần mềm ra sau, lên group hỏi: “Trong các cậu, có ai biết Đại Đao đang sống ở đâu không?”

“Ở ven sông đấy, khu dân cư ấy tên gì nhỉ…”

“An Giang? An Nguyên?”

“Khu nhà giàu đó.”

“Anh Hùng định làm gì?”

“Tôi thấy cậu ta vẫn chưa rời khỏi room livestream. Có khi nào cậu ta đã gặp phải chuyện gì không nhỉ? Trong các cậu có ai biết địa chỉ cụ thể của nhà cậu ta không?”

“Cái này thì không biết.”

“Gọi ngay cho cảnh sát được không?”

Mấy người họ bàn bạc hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định gọi điện cho cảnh sát.

Người sống gần khu An Giang nhất là Đại Hải. Anh ta lái xe thẳng qua đó để xem thử, hỏi thăm bảo vệ khu ấy.

Còn chuyện báo cảnh sát thì giao lại cho anh Hùng.

Anh ta gọi điện, trình bày rõ diễn biến sự tình cho nhân viên cảnh sát đang trực máy.

Anh Hùng không thể cung cấp thông tin cụ thể của Đại Đao, khiến toàn bộ sự tình càng thêm rắc rối.

“… chỉ là một người bạn qua mạng. Đã gặp nhau ngoài đời thực rồi. Có cả hình ảnh nữa! Tôi có nick đủ các loại tài khoản của cậu ấy, các vị có thể tra cứu thử. Sống ở khu dân cư An Giang, là khu nhà cao cấp nằm bên bờ sông. Thực sự đã xảy ra chuyện rồi. Tài khoản vẫn còn treo trên room livestream, nhưng người thì gọi điện mãi vẫn không nghe máy.” Anh Hùng lo lắng trình bày.

“Thế thì anh vui lòng cung cấp tên tài khoản của anh ta, chỗ chúng tôi sẽ chuyển qua bộ phận thông tin internet, nhờ họ tra cứu một chút.” Nhân viên trực máy kiên nhẫn trả lời.
Bình Luận (0)
Comment