Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1606

Đầu tiên Anh Hùng cảm thấy đỉnh đầu mình đã chạm phải thứ gì đó.

Anh ta vẫn nhìn sững chiếc điện thoại đang nằm trên sàn nhà, hơi thở hổn hển, tim đập loạn xạ. Cảm giác nhỏ nhẹ kia đã bị anh ta bỏ qua.

Một1giây sau, cảm giác ấy bắt đầu trở nên rõ ràng hơn.

Tóc của ma nữ đã rớt lên đầu của anh Hùng, quét qua đỉnh đầu và vành tai của anh ta, sượt qua vùng tóc mai. Anh Hùng không thể không cảm nhận được, không8thể không chú ý đến cảm giác này.

Thân thể anh ta trở nên cứng đờ, một chút động đậy cũng chẳng dám. Nín thở, nhưng trái tim lại lồng lên một cách mất kiểm soát.

Trong cổ họng của anh Hùng đã bật ra tiếng khóc, vì2sợ hãi mà tiếng khóc đã biến thành tiếng rên rỉ.

Mắt anh ta nổi đầy gân máu, tuyến lệ tự động tiết ra, cũng giống như lỗ chân lông của anh ta đã vã mồ hôi, từng giọt từng giọt trượt trên da, rơi xuống.

Những cảm4giác này đều đã được phóng đại.

Ma nữ vẫn đang khom lưng, tóc đã rơi xuống trước mặt anh Hùng.

Anh ta muốn làm lơ, muốn giả vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra cũng không được.

Làn tóc đen đã che kín tầm nhìn của anh Hùng.

Toàn thân anh ta bắt đầu run rẩy, muốn nhắm mắt lại mà chẳng thể làm nổi.

Thân thể ma nữ khom xuống thành hình chữ “n”, khuôn mặt xuất hiện trước mặt Anh Hùng.

Bốn mắt chạm nhau.

Anh Hùng há hốc mồm, từ trong cổ họng phát ra những âm thanh vỡ vụn.

Rầm!

Đầu của ma nữ rớt xuống, rơi lên chân anh Hùng.

Vết đứt trên cổ nó giống như cái nồi bị mở nắp, máu chảy thẳng từ trong thân thể ra.

Cả người anh Hùng bị trùm phủ trong vòi máu.

Đột nhiên thân thể ma nữ đổ xuống, đè lên người anh Hùng.

Anh Hùng nhảy dựng lên như điện giật, ném cái đầu ấy đi, xô thân thể ma nữ ra.

Chân anh ta vừa trượt một cái, chiếc dép lê văng đi, cả người đổ sầm xuống vũng máu, như vịt con chưa biết bơi, bì bõm trong hồ nước.

Máu bị anh ta bôi ra, chảy thành dòng trên sàn nhà.

Anh Hùng cuối cùng đã đứng dậy, định vòng qua bàn ăn, xông về phía cửa nhà.

Anh ta chẳng màng mình đang đi chân trần, cũng chẳng thiết mình đang mặc đồ trong nhà, cả người toàn là máu.

Trong đầu anh ta chỉ còn ý nghĩ muốn chạy trốn.

“Anh Hùng.”

Một tiếng kêu vang lên sau lưng anh Hùng.

Lúc này anh Hùng đã nắm lấy tay vặn của cánh cửa.

Đó là giọng của Đại Đao.

Anh Hùng không quay đầu lại.

Tôi thì không sợ, nhìn thẳng về hướng có tiếng gọi và âm khí vang lại.

Đại Đao đang đứng trong vũng máu.

Sau lưng anh ta, ma nữ với đầu một nơi mình một ngả vẫn đang nằm trên sàn nhà.

Lẹp chẹp, lẹp chẹp…

Đại Đao đang giẫm lên máu trên sàn nhà, đi về phía chiếc điện thoại di động.

Anh ta khom lưng nhặt lên, động tác lưu loát nhẹ nhàng, chẳng có chút quái lạ hay thô kệch nào.

Anh ta vừa cầm chiếc điện thoại, vừa đi về phía anh Hùng.

Anh Hùng khóc lên một tiếng, vặn nắm cửa.

Lạch cạch, lạch cạch…

Nắm cửa được vặn mấy lần, nhưng không mở ra được.

“Mở cửa! Mở cửa đi! Cứu, cứu… cứu mạng!” Hai tay anh Hùng ôm lấy nắm cửa, không ngừng thử mở cửa ra.

Lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch… nắm cửa bị vặn điên cuồng, cánh cửa bị trì kéo, nhưng hoàn toàn không mở được.

Anh Hùng bật khóc: “Đừng qua đây… đừng qua đây… Đại Đao, Đại Đao, cậu đừng qua đây… không phải tôi giết cậu mà. Không liên quan đến tôi… không liên quan đến tôi… chúng tôi muốn cứu cậu mà… Đại Đao… cậu tha cho tôi đi…”

Anh Hùng cúi đầu nhìn cánh cửa, cuối cùng vẫn không dám quay đầu lại nhìn.

Đại Đao đã cầm chiếc điện thoại, đi đến sau lưng anh Hùng.

Bàn tay không cầm gì của anh ta ấn lên vai của anh Hùng.

Anh Hùng run bần bật, hệt như một đứa trẻ tội nghiệp bị bắt nạt, một chút sức phản kháng cũng chẳng có và cũng không khơi nổi ý định phản kháng.

Đại Đao cầm chiếc điện thoại thò đến trước mặt mình và anh Hùng.

Màn hình điện thoại đã nứt vỡ và cũng tối đen. Lúc này, màn hình chợt sáng lên.

Trên màn hình rạn nứt vỡ đã hiện ra giao diện livestream.

Khuôn mặt đang khóc lóc hoảng sợ tột độ của anh Hùng và khuôn mặt cứng đờ vô cảm của Đại Đao áp sát vào nhau.

Hai khuôn mặt đều do màn hình điện thoại nứt vỡ mà trở nên méo mó.

“Anh Hùng, cười đi.” Đại Đao nói, tiếng nói rất khẽ, ngữ điệu chẳng có lên xuống.

Anh Hùng cười không nổi.

Vẫn cố nhếch mép lên, một vẻ mặt chực khóc.

Đại Đao nhoẻn miệng, bật cười.

Trên mặt và sau lưng anh ta xuất hiện bóng của ma nữ.

Hai tay ma nữ nắm lấy khóe miệng của anh ta, khiến anh ta tạo ra vẻ mặt “cười”.

Ma nữ vẹo đầu, nhếch mép cười một tiếng, làm lộ ra khoang miệng chẳng có răng, chiếc lưỡi dài cũng đã lè ra.

Đầu của hai ma một người rớt xuống đất cùng một lúc.

Cổ của anh Hùng phun ra rất nhiều máu, bắn hết lên màn hình điện thoại và mặt cửa.

Thân thể của anh Hùng cũng bị Đại Đao nắm lấy.

Đầu của hai người họ lăn đến bên nhau, trên mặt đều là nét biểu cảm sợ hãi trước khi sắp chết.

Ma nữ thò tay đến, nắm lấy chiếc điện thoại di động.

Màn hình điện thoại đã tắt đèn.

Bóng dáng của ma nữ biến mất, chiếc điện thoại rơi xuống sàn nhà, phát ra một tiếng động lớn.

Cái xác không đầu của anh Hùng cũng theo đó đổ xuống sàn.

Đại Đao đã biến mất.

Máu do ma nữ để lại cũng biến mất.

Trong phòng chỉ còn lại xác của anh Hùng. Tay anh ta vẫn đang nắm lấy nắm cửa, thân thể dựa vào mặt cửa. Đầu anh ta nằm bên cạnh thân thể, mắt đang nhìn xác của chính mình.

Cảnh mộng chưa kết thúc.

Tôi nhìn thấy linh hồn của anh Hùng xuất hiện bên cạnh xác của mình.

Có âm khí, nhưng không mãnh liệt, tương tự như âm khí của Đại Đao, cũng chẳng khác mấy so với âm khí của ma nữ.

Tôi cảm thấy khó hiểu.

Âm khí của ma nữ không hề nặng, có vẻ nó không mạnh lắm. Nó hù anh Hùng hoảng sợ thì còn có thể hiểu được. Nhưng ban đầu, sao nó đánh úp được Đại Đao? Khi Đại Đao chơi livestream, đâu có sợ những hiệu ứng đó. Nếu Đại Đao không cảm thấy sợ, đúng ra ma nữ đâu có dễ dàng dọa được anh ta, còn giết chết anh ta nữa.

Quá kì lạ.

Chuyện này khác hẳn mọi sự kiện quái dị mà tôi đã gặp trước giờ.

Tôi nhớ đến Địa Phủ sụp đổ, nhớ lại câu quần ma loạn vũ mà Diệp Thanh đã nói, cả những hồn ma nhà họ Thân trong cảnh mộng trước nữa…

Tôi thấy lòng mình nặng trĩu.

Đây chính là kết quả của việc không còn Địa Phủ ư?

Những con ma này…

Anh Hùng đột nhiên động đậy.

Hồn ma anh ta đang nhìn xác của mình, ôm đầu khóc thảm thiết.

Tiếng khóc của anh ta rất vang, chẳng có chút kiềm chế nào.

Cứ gào khóc như thế được một lúc.

Màn hình điện thoại của anh ta chợt bật sáng, hiện ra giao diện livestream.

Người đang live là một người lạ.

Anh Hùng chớp chớp mắt, nỗi sợ hãi lùi dần.

“… Hiệu ứng này được đó. Dùng để cầu hôn rất tốt.” Streamer đang livestream nói.

Bối cảnh của hiệu ứng là giáo đường, còn có nhạc hôn lễ, có một vị cha xứ được quay hình sẵn từ trước đang đọc lời thề trong lễ kết hôn.

Streamer cười tươi, đang chuẩn bị đáp lời cha xứ.

Trong nhóm hợp xướng, đột nhiên xuất hiện một cô gái. Cô ta mặc chiếc áo trắng hoàn toàn lạc điệu với những người xung quanh, mái tóc dài rối bù, dùng đôi mắt chỉ có tròng trắng nhìn chăm chú streamer.

“Fuck! Té ra là hiệu ứng kinh dị!” Streamer la lên, khá sợ hãi, nhưng cũng nhanh chóng phì cười, định đổi hiệu ứng: “Ủa, sao không đổi được… phải chờ nó phát xong à?”

Anh Hùng phát ra tiếng nấc nghẹn, nhắm mắt lại, chẳng dám xem nữa.

Có một cánh tay choàng lên vai anh Hùng.

Mặt của Đại Đao xuất hiện trước mặt anh Hùng.

“Đi thôi, anh Hùng, đi làm thôi.” Đại Đao nói bằng giọng đờ đẫn.

Nét sợ hãi trên mặt của anh Hùng đã trở nên cứng đờ.

Hai con ma biến mất từ giữa gian phòng. Linh hồn của tôi đi theo anh Hùng, đến một gian phòng khác.

Tôi trông thấy bóng dáng của streamer kia.

Hai con ma cùng lúc thò tay đến, nắm lấy đôi vai của streamer.

Streamer đã cảm nhận thấy, giật mình quay đầu lại.

Trong điện thoại mà anh ta vẫn đang cầm, bối cảnh hiệu ứng và video livestream đều đang tiếp tục.

Ma nữ từng bước đến gần anh ta, đứng ở sau lưng anh ta.

Trong hiện thực, anh Hùng và Đại Đao mỗi người một bên, ấn chặt thân thể của anh ta.

“Các người là ai? Làm gì đây? Làm cái gì vậy?” Anh ta vùng vẫy, nhưng đã bị hai con ma giữ chặt cứng, cả việc ném điện thoại đi cũng không làm được.

Ma nữ áp sát vào lưng anh ta, dùng hai tay ôm lấy đầu anh ta.

Cô ta hệt như đang nắm một bồn hoa nhỏ, chỉ khẽ dùng sức, thì đầu của người kia liền bị rứt ra.

Máu phun ra xối xả đã trở thành cảnh tượng sau cùng mà tôi nhìn thấy.

Chớp chớp mắt, tôi nhận ra trời đã sáng. Tôi đã trở lại hiện thực.
Bình Luận (0)
Comment