Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1615

Ngô Linh luôn đứng quay lưng về phía ống kính, không thể thấy rõ cô ấy đã lấy thứ gì ra.

Trong video vang lên tiếng niệm chú ngữ, âm điệu cổ quái như một bài ca dao thần bí nào đó.

Cùng với tiếng niệm của Ngô Linh, ống kính tựa như1đã phủ lên một lớp sương mù.

Cô gái ngồi trên bàn làm việc chăm chú nhìn Ngô Linh.

Trên người cô ta hiện lên một tầng âm khí nhàn nhạt, từ trên đỉnh đầu bay lên, hóa thành khói xanh.

Bóng của cô ta chớp tắt mấy lần, biến mất rồi lại hiện8ra.

Sau mấy lần như thế, đã khôi phục lại như ban đầu.

Những âm khí kia cũng biến mất.

Ngô Linh đã dừng niệm chú.

“Cô thấy chưa, từ đầu tôi đã bảo là vô dụng rồi mà.” Cô gái nhún vai.

Ngô Linh im lặng, quay lại nhìn ống kính một cái.

Ống kính di2chuyển, hình ảnh chao đảo.

“Các người muốn làm gì?” Giọng cô gái vang ra từ video.

Ống kính vừa ổn định trở lại, liền nhìn thấy Lưu Miểu đi về phía cô gái kia.

Biểu cảm của cô ta đã có chút thay đổi, từ trên bàn làm việc nhảy xuống.

“Các người muốn4làm gì?” Cô ta hỏi lại lần nữa.

Đột nhiên, bóng của cô ta biến mất khỏi chỗ cũ, xuất hiện phía sau bàn làm việc.

Cô ta cất cao giọng, âm thanh nghe the thé: “Các người muốn làm gì!!”

Có vẻ cô ta đang rất căng thẳng.

Lưu Miểu không hề nóng vội, chỉ chậm rãi đi về phía cô ta.

Phía bên kia, Diệp Thanh cũng đã bước qua, hai người tạo thành thế gọng kìm.

Cô gái cắn chặt môi, gồng cứng người lên.

Lưu Miểu và Diệp Thanh bước nhanh tới, vòng qua bàn làm việc, đồng loạt đưa tay về phía cô gái.

Bóng của cô ta chớp mắt đã biến mất, chẳng thấy xuất hiện nữa.

Nhưng Ngô Linh đã xoay ống kính, xông ra khỏi phòng.

Tiếng bước chân rối loạn và gấp rút trở thành âm thanh nền, hình ảnh thì không ngừng rung lắc.

Ba người họ chạy vun vút trong lầu giảng đường, lên lầu, rồi lại từ cầu thang ở đầu phía bên kia xuống lầu.

Họ đang đuổi theo thứ gì đó.

Trong video vang ra tiếng tông cửa.

Ngay sau đó, lại là chạy thật nhanh.

Cuộc rượt đuổi cứ thế duy trì hơn mười phút, từ trong tòa lầu giảng đường chuyển qua sân thể dục.

Ống kính vẫn đang rung lắc, nhưng hình ảnh được quay không còn là cảnh vật không ngừng lùi lại nữa.

“Vừa rồi cô đã làm gì?” Giọng nói của cô gái rất âm trầm.

“Cô chạy không thoát đâu.” Ngô Linh không trả lời câu hỏi.

Cô gái im lặng.

Tiếng bước chân lại vang lên, nhưng không phải là chạy hộc tốc, mà là tiếng bước đi rất bình thường.

“Tôi chẳng làm gì cả… đó chỉ là tai nạn. Tôi cũng đâu có muốn hại chết cậu ta! Tôi chỉ muốn trêu cậu ta thôi…” Cô gái vừa khóc vừa nói.

“Cô đã giết người. Cô biết, chúng tôi cũng biết.” Ngô Linh nói.

Giọng nói kèm theo tiếng khóc lóc của cô gái đã biến mất: “Các người muốn giết tôi? Các người nghĩ rằng có thể giết tôi?” Cô ta đã đổi giọng điệu, phá lên cười một tiếng đầy ngang ngạnh: “Chuyện đó là không thể!”

Tiếng nói của cô ta vừa dứt, tiếng bước chân gấp rút lại vang lên trong video.

Cô gái hét lên một tiếng, đoạn cuối tiếng hét rất thảm thiết, tạo thành tiếng vọng lại.

Đến khi tiếng vọng ấy chấm dứt, ống kính đã khẽ nhúc nhích.

“Chết chưa?” Lưu Miểu hỏi.

Ống kính vẫn đang nhắm xuống dưới đất, có thể nhìn thấy một bàn chân của Ngô Linh.

“Chưa. Chưa chết.” Diệp Thanh nói.

Ống kính lại di chuyển, hình ảnh chao đảo một hồi lâu, đột nhiên thay đổi bối cảnh.

Chợt thấy ba người của Thanh Diệp đã trở lại gian nhà vệ sinh màu tím.

Ống kính tiến vào nhà vệ sinh, góc máy đưa lên cao.

Ô thông gió bị mở ra.

Thân thể của cô gái kia ở bên ngoài ô thông gió, hai tay chồng lên nhau, đặt lên mép ô thông gió, cằm gác lên cánh tay, nhìn ống kính mỉm cười.

“Hi hi hi… tôi đã nói mấy người không giết được tôi đâu… hi hi…” Cô gái vừa cười vừa nói.

“Bây giờ, nói thật được chưa?” Diệp Thanh hỏi.

Cô gái nghiêng đầu qua một bên: “Những gì đã nói trước đó đều là sự thật mà. Tôi là học sinh tốt nghiệp trường trung học nữ, lúc học đại học phát bệnh đột ngột rồi chết đi. Khi tôi nhận ra, tôi đã vuột mất cơ hội đầu thai. Không biết cha mẹ tôi đã tổ chức đám tang của tôi như thế nào, mà tôi không thể đi đầu thai, cũng không thể bị tiêu diệt.”

Cô ta thôi cười, bóng xuất hiện trong nhà vệ sinh.

“Tôi thực sự không muốn giết người. Đó chỉ là sự cố. Đúng. Tôi không thấy áy náy. Chuyện kiểu này không phải lần đầu tiên tôi gặp. Người đầu tiền nhìn thấy tôi đã bị tôi dọa chết. Các người hẳn đã thực hiện điều tra rồi đúng không? Năm 68 là lần đầu tiên tôi hại chết người ta. Tôi không ngờ người đó thấy được tôi. Cậu ta sợ hãi khi thấy tôi, bỏ chạy một mạch. Tôi định giải thích với cậu ta. Khi xuống lầu cậu ta bị trượt chân, lúc trượt xuống cầu thang, đã bị gãy tay. Xương tay đâm ra ngoài. Tôi muốn giúp cậu ta… nhưng cậu ta không ngừng chạy, không chịu dừng lại. Tôi đã bỏ cuộc, không đuổi theo cậu ta nữa. Tôi cứ ngỡ cậu ta sẽ chạy ra ngoài nhờ người giúp…”

Cố gái buồn bã rũ mắt xuống: “Cậu ta bị tôi làm cho sợ hãi quá độ. Tìm một lớp học trốn vào, rồi ngất xỉu. Sau đó… nhà trường đã phát hiện ra thi thể của cậu ta… vậy là cậu ta đã chết…”

Cùng với tiếng thở dài, cô gái ngẩng lên cất giọng đầy thành khẩn: “Tôi biết rồi, sau này tôi sẽ không cố ý dọa người nữa. Như vậy được chưa?”

Người của Thanh Diệp không đáp.

“Haizz… chúng ta chẳng ai làm gì được ai, chi bằng cứ như vậy nhé?” Cô gái dùng giọng điệu thương lượng nói.

Sau một hồi im lặng, Ngô Linh hắng giọng một tiếng.

Trong ống kính, trên thân cô gái hiện lên những văn tự màu vàng kim.

“Đây là gì?” Cô ta hãi hùng quát lên, vẻ mặt đột nhiên nhăn nhúm lại.

“Xem như một sự hạn chế”. Ngô Linh nói.

Ánh sáng nhàn nhạt biến mất, cô gái giống như bị thứ gì đó kéo đi, lập tức tông vào vách tường ở sau lưng.

“Các người…” Vẻ mặt hung dữ của cô ta đang nhạt dần, cả người đã trở nên trong suốt.

Thân thể cô ta hòa vào vách tường, biến thành màu tím, rồi hoàn toàn biến mất.

Lưu Miểu hỏi: “Vậy là xong rồi à?”

“Chỉ là biện pháp tạm thời thôi.”

“Lợi hại!” Lưu Miểu trầm trồ: “Vậy là đã quá giỏi rồi. Nếu em sớm dùng chiêu này thì khi nãy chúng ta đâu phải rượt đuổi mệt muốn chết.”

“Lá bùa ấy là nhờ người ta mua. Sau khi trở về còn phải liên lạc với ông ấy, để xử lý phần còn lại.” Ngô Linh nói.

“À…” Lưu Miểu ngẩn tò te.

Video kết thúc.

Ngày 28 tháng 12 năm 2002, xác nhận được người chết mà ma nữ đã nhắc đến là một người trong danh sách 28 người kia.

Hồ Quảng Thắng, nam, chết ngày 17 tháng 4 năm 1968, nguyên nhân tử vong là do bị ngoại thương dẫn đến mất máu quá nhiều. Theo điều tra của cảnh sát, Hồ Quảng Thắng sau khi sẩy chân té cầu thang, cánh tay gãy xương nghiêm trọng, mất máu nặng. Sau đó đã đến phòng y tế tìm kiếm sự giúp đỡ, ngất xỉu trong phòng y tế, không được ai phát hiện, cuối cùng đã tử vong.

Kèm: Bản scan hồ sơ về Hồ Quảng Thắng.

Ngày 29 tháng 12 năm 2002, liên lạc với Khưu Minh để xử lý sự kiện này.

Ngày 31 tháng 12 năm 2002, kết thúc ủy thác. Kết quả sự kiện: Xác nhận ma nữ đã bị phong ấn trên vách tường trong nhà vệ sinh nữ ở tầng bốn tòa lầu giảng đường trường trung học trực thuộc đại học Khoa học và Kĩ thuật. Không điều tra được lai lịch cho đến nguyên nhân không thể bị tiêu diệt của ma nữ này. Sự kiện này bàn giao cho Khưu Minh tiếp quản, mỗi năm tiến hành kiểm tra và gia cố phong ấn.



Tôi cảm thấy choáng váng.

Cảnh vật xung quanh đã phát sinh biến đổi.

Đúng ra tôi đang ở trong phòng ngủ của mình, bây giờ lại ở trong một lớp học cũ kĩ.

Bàn ghế học đều được làm từ gỗ đã phai sơn và ống sắt đã hoen gỉ. Mặt bàn bị khắc chữ, do học sinh vẽ bậy.

Còn có một quyển vở bài tập, một quyển sách giáo khoa.

Bút chì gỗ, cục tẩy dơ bẩn…

Tôi nhìn thấy bàn tay không phải của mình.

Sau lưng có gió thổi lên vành tai.

Nghiêng nghiêng đầu qua trong vô thức, hai tay vẫn không dừng chép.

Là chép phạt…

Ý nghĩ này vừa nảy ra, lại cảm thấy có gió thổi từ sau gáy tới.

Học sinh đang chép phạt quay đầu qua.

Gió thổi từ bên phải đến, nhưng người đó lại quay qua trái trong vô thức.

Cửa sổ ở bên đó.

Người đó nghĩ rằng cửa sổ vẫn chưa được đóng chặt.

Quay đầu, qua khóe mắt người đó thoáng trông thấy một cái bóng.

Là một cô gái mặc váy nữ sinh thời xưa.
Bình Luận (0)
Comment