Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1677

Những người đến phúng viếng đều ra nghĩa trang.

Enna vẫn chưa hiểu lắm những gì bà cụ nói, ngơ ngác theo cha, mẹ và anh chị đi hết nghi thức chôn cất.

Hoa tươi thả lên1quan tài dưới huyệt mộ, rồi huyệt được lấp đất lại.

Trong ý thức của Enna, bà cụ vẫn còn ở trong nhà, vẫn ngồi trên sofa.

Thời gian cảnh mộng đã nhảy cóc, tôi nhìn thấy8Enna đang mặc chiếc váy nhỏ của phù dâu nhí rải hoa, tay xách một giỏ hoa.

Cô bé và một cậu bé trai đi sóng đôi với nhau, đi ngang qua giữa hai hàng khách2dự tiệc. Hai bé ném những cánh hoa trong giỏ lên, hoa rơi xuống mặt cỏ.

Đây là đám cưới ngoài trời.

Cuối đường đi là một chiếc lều trắng được trang trí bằng vải ren trắng4và hoa tươi. Ban nhạc ở bên cạnh lều chơi lên những bản nhạc du dương, mục sư đứng ở giữa, mỉm cười nhìn hai thiên thần rải hoa, bên cạnh ông là chú rể đang bồn chồn và hồi hộp.

Enna và cậu bé kia đến trước chiếc lều, được các phù dâu phù rể đưa qua một bên.

Cô dâu và cha của cô dâu lúc này đã đi đến.

Enna mỉm cười rạng rỡ. Cô bé chưa hiểu hàm nghĩa của kết hôn, chỉ là vui lây theo những người xung quanh.

Ngoài vui mừng, Enna còn khá thắc mắc. Cô bé nhớ trước đó đã hỏi mẹ, sao bà nội Elizabeth chưa đến. Mẹ đáp là bà nội sẽ không đến.

Niềm vui của Enna bị giảm đi một chút, cảm thấy khó hiểu và thất vọng.

Cô bé hy vọng bà cụ có thể nhìn thấy chị Sally mặc áo cưới.

Lúc chị Sally thử áo cưới, cô bé đã nhìn thấy, nhưng bà cụ thì chưa.

Một lần nữa tôi lại cảm nhận được sức mạnh đang lưu chuyển trong cơ thể của Enna.

Bóng của bà cụ đã xuất hiện đằng sau đám đông. Bà cụ đưa mắt tiễn cô dâu đi về phía chú rể.

Enna nhận ra sự tồn tại của bà cụ theo bản năng, hớn hở vẫy vẫy tay với bà cụ. Bà cụ cũng đã nhận ra Enna.

Cảnh một người một ma đang nhìn nhau chẳng khiến ai để ý đến.

Mọi người đều đổ dồn sự chú ý về phía cô dâu và chú rể, dù nhìn thấy hành động của Enna, cũng chỉ nghĩ đứa bé đang vẫy chào ai đó trong những người khách đến dự tiệc.

Nghi thức lễ kết hôn nhanh chóng kết thúc.

Enna được mẹ dắt tay chuẩn bị đi ăn tiệc. Cô bé xoay cái đầu nhỏ xíu lại, tìm kiếm bà cụ, muốn hỏi bà, áo cưới của chị Sally đẹp lắm phải không.

“Đi phải nhìn đằng trước chứ.” Mẹ Enna nhắc.

“Con đang tìm bà nội Elizabeth.”

Người mẹ dừng bước, ngập ngừng rồi thôi.

Nơi đây hiển nhiên không thích hợp để mắng trẻ nhỏ.

“Vừa rồi bà vẫn còn ở đây mà…” Enna ủ rũ nói.

Mẹ của Enna có lẽ đã nghĩ rằng đây là lời nói đùa của trẻ con, không hề nghĩ là thật, chỉ xoa xoa đầu của Enna.

Tôi nghĩ, đây là trải nghiệm sử dụng năng lực lần đầu tiên, hẳn đã để lại cho Enna ấn tượng sâu sắc nhất và cũng ảnh hưởng đến chọn lựa cuộc sống trong tương lai của bà ta.

Nếu Diệp Thanh không phong ấn kí ức của tôi, năng lực của tôi, mà để cho tôi sở hữu năng lực từ lúc nhỏ, thì sau khi trải qua chuyện của Tiểu Bạch, tôi sẽ đi trên con đường như thế nào?

Có thể đã chết dọc đường…

Nếu sống tiếp thì…

Đột nhiên, cảnh vật xung quanh thay đổi.

Tôi nhìn thấy Enna đang tháo chạy. Lúc này Enna đã là một cô bé tầm mười tuổi.

Enna vừa chạy vừa thở dốc, sau lưng có tiếng bước chân nặng nề.

Tôi quay lại, nhìn thấy một cô gái gầy tong teo. Rõ ràng rất gầy, nhưng tiếng bước chân hệt như có thể gây ra động đất. Trên người cô ta có loại âm khí khiến người ta phải gớm ghiếc. Ác ý ấy tỏa ra bên ngoài chẳng chút kiêng dè.

Enna vừa khóc, vừa chạy trốn, tư duy hỗn loạn, hoàn toàn hành động theo bản năng.

Tôi nhất thời cũng chẳng biết trước đó Enna đã gặp phải chuyện gì.

Bài viết trên blog ấy không mô tả rõ nguy hiểm mà Enna đã gặp phải, chỉ kể những chuyện tốt đẹp: truyền đạt di ngôn của người chết, giúp cánh sát tìm được hung thủ, giúp người sống bày tỏ nỗi nhớ thương và day dứt đối với người chết…

“Ở đây!” Đột nhiên có tiếng kêu to vang lại.

Enna ngẩng lên, nhìn thấy trên cửa sổ của ngôi nhà đằng trước, có một người đàn ông thò một nửa thân thể ra ngoài.

Đó là một hồn ma.

Hồn ma biết Enna…

Không đúng, là do Enna phát ra ý niệm cầu cứu, năng lực của Enna đã bắt đầu hoạt động.

Enna lao về phía căn nhà đó.

Nhà không khóa cửa, đồ đạc trong nhà đều được phủ vải trắng, hình như đã lâu không có người ở.

Enna chạy thẳng một hơi lên lầu, đến cầu thang ở tầng hai thì nhìn thấy người đàn ông.

Ầm – ma nữ đã đuổi đến căn nhà, hình như đã tông bật cửa nhà.

Cửa nhà đóng lại theo quán tính, trục cửa phát ra tiếng kêu kéo dài.

Tiếng bước chân đã không còn, hình như ma nữ đã đứng yên một chỗ.

Người đàn ông bế Enna lên, giấu cô bé vào gầm giường.

Dưới gầm giường đầy bụi.

Người đàn ông thả vải trắng trải bàn xuống, xung quanh lập tức trở nên tối om.

Tôi không cùng Enna trốn dưới gầm giường mà bay đến cửa phòng, nhìn thấy người đàn ông ấy đang đi về phía cầu thang.

Chỉ nhìn âm khí của hai hồn ma là có thể đoán ra ai mạnh ai yếu.

Tôi cảm nhận được Enna đang khóc thút thít.

Cô bé bất giác hồi tưởng lại.

Thì ra cô bé gặp phải ma nữ ấy ở bên đường. Đây chắc không phải là con ma mà năng lực của Enna mời gọi đến, mà nó vốn đã là ác ma ở chỗ này. Enna không thể phân biệt được hai loại này. Cô bé đích xác là có mắt âm dương, nhìn thấy được ma. Cô bé còn rất nhạy cảm để nhận thấy ác ý trên thân ma nữ.

Mà người đàn ông khi nãy…

Tôi bỗng nhiên cảm thấy có một luồng âm khí đã biến trong căn nhà.

Người đàn ông đã bị tiêu diệt rồi.

Tiếng bước chân men theo cầu thang lên lầu. Ma nữ ôm lòng độc ác, tiếng bước chân cũng là do nó cố tình tạo ra. Sàn nhà ở tầng hai đang khe khẽ rung lên, bụi trên sàn giường cũng không ngừng rớt xuống.

Enna ý thức được người đàn ông có thể đã gặp nguy hiểm.

Ông ta là cha của bạn học cùng lớp thời tiểu học, một cảnh sát bị giết trong quá trình phá án.

Enna biết bạn học của mình đã được mẹ đưa đi, dọn về nhà của ông bà ngoại. Trong nhà chẳng có ai ở, cũng sẽ chẳng có ai vào.

Thịch… thịch… thịch…

Tiếng bước chân của ma nữ đang đến gần.

Enna bịt miệng lại, kiềm nén cơn hoảng sợ chỉ chực hét lên.

Tôi đứng ở cửa phòng, nhìn thấy ma nữ đang từng bước đi vào.

Nó vẹo đầu qua một bên, trên môi nở một nụ cười quái gở. Nó dựa vào tường mà đi, móng tay cào lên mặt tường, tạo ra âm thanh chói tai.

Nó biết Enna đang núp trong ấy.

Enna run như cầy sấy, tim đập thình thịch, cũng ý thức được ma nữ đang đến gần, tưởng tượng được móng tay của ma nữ.

Sự tưởng tượng này khiến Enna càng sợ hãi hơn.

Hoảng sợ sẽ khiến cho ma nữ mạnh hơn.

Tôi không hề lo lắng cho an nguy của Enna. Bà Enna đã sống rất thọ, mới chết cách đây không lâu.

Ngoài khăn trải màu trắng đã xuất hiện một đôi chân.

Enna khóc đến sưng húp cả mắt, thân thể bé nhỏ lết ngược ra sau.

Vải trắng bị ma nữ thò tay đến kéo ra.

Động tác của nó chậm rãi, còn cố tình rung lắc tấm vải trắng, chầm chậm hạ thấp người xuống.

Nó đã nằm mọp trên sàn, vải trắng cũng đã bị nó lật ra.

“Tìm được mày rồi~” Ma nữ cất giọng đầy u ám.

Enna hét lên một tiếng, quay người định bò ra.

Tay ma nữ đột nhiên trở nên dài ra, thò vào gầm, chụp lất cổ chân của Enna.

“Á á… á á á á!” Enna hét lên: “Cứu mạng! Cha ơi! Mẹ ơi! Bà nội! Bà nội ơi!”

Enna bị lôi ra, ngón tay bám vào sàn nhà, để lại những vết móng tay màu trắng.

Bụi bẩn đã bị thân thể của Enna lau sạch.

Cô bé bị lôi ra khỏi gầm giường.

Ma nữ từ trên cao cúi nhìn Enna, hai tay siết chặt cổ cô bé, từ từ áp sát mặt vào.
Bình Luận (0)
Comment