Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1700

Video game vẫn đang trình chiếu.

Tôi xem mà không quá để tâm, kí ức hiện lên từ nơi sâu trong ý thức, bây giờ vẫn còn một vài ấn tượng với những nội dung đã từng xem trước đó.

Tiểu Mễ đã chết bảy tám lần, cắt bỏ những quá trình lặp lại, mất không nhiều thời gian đã đi đến kết cục.

Chợt nghe thấy Tiểu Mễ trong video sửng sốt la lên: “Ủa? Ủa ủa??? Qua rồi? Ha! Tôi qua rồi nè! À, nhìn thấy kết cục rồi…1Hồn ma này là hung thủ… Ồ… ‘Là tôi giết ông ta. Tôi phải giết ông ta. Tôi muốn rời khỏi đây… rời khỏi đây!’… Hả… khoan, đến đây là hết rồi?”

Hồn ma màu trắng trong game đã biến mất.

Nhân vật chính thám tử bắt đầu nói chuyện, tổng kết lại quá trình điều tra của mình, phát biểu cảm nghĩ.

“Đợi đã! Này này này, chỉ vậy thôi à? Ơ hay… Cái này hình như chưa xong. Tại sao giết chết người đàn ông đó, bảo là rời8đi… Cái này không phải kết cục thật? Phải chăng còn một kết cục thật nữa…. Ồ, kết thúc rồi. Cái này, chắc là tôi đã chơi ra một kết cục bình thường. Đợi tôi tìm một lát…”

Tiểu Mễ đổi màn hình, lướt các bình luận trên trang chủ của game, lại tìm một lượt trên trang tìm kiếm.

“Ồ, hình như vẫn chưa có ai chơi ra kết cục này… Cũng không có quá trình hướng dẫn. Tôi thấy đây không phải là kết cục thật. Thực ra2game này mới công bố được một tuần, có thể sau này sẽ có cập nhật thông tin mới. Tôi đợi thêm thời gian rồi thử lại… À, giờ này… được rồi, hôm nay tạm tới đây nhé, đợi tôi nghiên cứu lại đã. Sau này có thể còn làm một bộ sưu tập những cách chết. Thú vị đây. Trong game thực sự có rất nhiều cách chết. Tác giả đã rất kì công. Mọi người cũng có thể chơi thử. Nếu có ai chơi ra kết4cục thật, nhớ báo cho tôi biết. Cảm ơn các bạn. Thế hôm nay chúng ta tới đây thôi nhé.”

Tiểu Mễ dứt lời, thanh trình chiếu video cũng chạy đến điểm cuối cùng.

Cảm giác bất an trong lòng tôi cuối cùng vẫn không biến mất.

Tôi thực sự không biết vấn đề nằm ở đâu.

Sau khi tắt laptop, cất hồ sơ vào chỗ cũ, tôi dùng điện thoại lướt tìm những chủ đề về game đó.

Game đã bị khóa, thảo luận cũng mất rồi, chỉ tìm ra những nội dung không liên quan lắm.

Trên trang chủ mạng xã hội, dùng viết tắt, tên lóng để tìm kiếm, mới tìm được một chút đoạn vụn vặt.

Vẫn có người còn nhớ game này, đang thảo luận về việc game này và kênh livestream bị đóng, mà cái sau thì nhiều hơn một chút.

Thảo luận như vậy không thể bị xóa sạch, nhưng phạm vi chủ đề đích xác là nhỏ hơn rất nhiều.

Người thảo luận không hề nhiều, lướt tới lướt lui, cũng chỉ có chút nội dung ấy, đã lâu rồi không có bình luận và lượt share mới.

Tôi cứ đọc mãi, thấy hơi buồn ngủ, tối nay đành kết thúc tại đây, đi ngủ luôn.

Không nằm mơ.

Không mơ thấy Tiểu Mễ, không mơ thấy Tôm He, càng không mơ thấy trò chơi.

Sau đó tôi vẫn còn mãi cái cảm giác quái lạ ấy, cũng chưa tìm ra nguyên nhân.

Đến thứ 2 đi làm, nói chuyện với đám Tí Còi, họ đều tỏ ra ngơ ngác.

“Trực giác?” Trần Hiểu Khâu hỏi: “Xem như, dự cảm chẳng lành?”

“Là Tiểu Bạch cảnh báo anh?” Tí Còi nhìn vào ngực tôi.

“Cũng không biết. Chỉ cảm thấy hình như… không đến lắm.” Tôi chau mày nói.

“Gì mà không đến lắm? Không đủ kích thích? Anh cảm thấy đúng ra phải chết nhiều người hơn, giống như loại game lần trước à?” Trần Hiểu Khâu truy hỏi.

Câu hỏi của cô ấy nghe ra thì giống như gây chuyện, nhưng thái độ của cô ấy không phải vậy, chỉ là đang truy đến tận gốc, muốn tìm hiểu rõ tình trạng của tôi.

“Cũng không biết. Chỉ là thấy rất lạ. Hình như có chỗ nào đó bất thường…”

Bốn người họ cùng tôi vắt óc suy nghĩ, nhưng vẫn chẳng tìm ra điểm đáng nghi nào trong chuyện này.

“Anh nói với người của Thanh Diệp chưa?”

“Chuyện trong cảnh mộng thì nói rồi, chuyện game cũng vậy. Họ đã có đối tượng hoài nghi, chỉ là Tiểu Mễ đó đã chết trong vụ linh hồn trò chơi rồi. Có thể là hồn ma của anh ta đã làm gì đó…”

“Lẽ nào là do Địa Phủ biến mất, một số hồn ma quay lại nhân gian? Anh ta cũng quay lại, sau đó gây chuyện?” Gã Béo đoán.

“Thế thì liên quan gì đến anh Kỳ?”

“Hồn của Tiểu Mễ đúng ra đã bị linh hồn trò chơi tiêu diệt hoàn toàn rồi nhỉ? Sống lại được ư?” Trần Hiểu Khâu hỏi.

“Chuyện này…”

Chúng tôi trố mắt nhìn nhau, không biết đáp án.

“Có thể đã sống lại, vì vậy mới không bình thường nên anh Kỳ mới cảm thấy quái lạ.” Gã Béo nói.

“Anh ấy bảo không đến lắm.” Quách Ngọc Khiết đính chính, liếc nhìn tôi: “Hay đúng như Tiểu Khâu nói, anh thấy người chết còn ít quá chăng.”

“Đúng là hơi ít.” Phụ họa câu này không phải tôi mà là Tí Còi. Trước khi Quách Ngọc Khiết trợn mắt, cậu ta đã nhấc tay lên nói: “Mọi người nghĩ đi, lượt tải xuống của game đó cao như vậy, mà chỉ có một người gặp nạn ư? Chắc chắn không đúng. Dù cho có mỗi bạn của Tiểu Mễ gặp nạn, nhưng một chủ kênh livestream như anh ta, bạn bè cũng đâu phải chỉ mỗi mình Lôi Đình Quân phải không?”

“Cho dù có những người khác gặp chuyện thì chúng ta cũng không biết. Thông tin đã bị phong tỏa từ trước rồi.” Trần Hiểu Khâu nói: “Trong vô thức anh cảm thấy có chỗ không đúng, có thể là do hành động lần này quá nhanh. Trước khi Lôi Đình Quân gặp chuyện, kênh livestream đã bị đóng. Điều này tựa như trước đó đã có người biết Lôi Đình Quân sẽ gặp chuyện, để ngăn có quá nhiều người nhìn thấy sự kiện quái dị xảy ra với anh ta nên đã cắt kênh livestream sớm vậy. Sau đó, lại nhanh chóng thu dọn, quét sạch những chuyện ở trên mạng có liên quan đến việc này, có liên quan đến game đó.”

Phân tích của Trần Hiểu Khâu khiến tôi có cảm giác như vừa bừng hiểu ra.

“Những người trong giới quái dị ấy cuối cùng cũng làm việc đàng hoàng rồi.” Tí Còi cảm khái.

“Đây cũng không thể xem là làm việc đàng hoàng. Nếu bọn họ làm việc đàng hoàng thì họ đã ngăn không cho chuyện này xảy ra.” Gã Béo nói.

“Cậu yêu cầu cao quá rồi đó. Đâu phải đấng cứu thế mà chuyện gì cũng làm được. Có thể phạm vi năng lực của họ chỉ nhiêu đó thì sao?” Tí Còi cãi lại.

“Cũng có thể…” Trần Hiểu Khâu lên tiếng: “Mức độ biết trước và can thiệp của họ là rất giới hạn.”

“Đây chẳng phải ý vừa nãy của anh sao?” Tí Còi nhún vai.

“Không giống lắm.” Gã Béo đứng về phe của Trần Hiểu Khâu.

“Nếu muốn biết trước chuyện này, vậy khẳng định phải dựa vào năng lực, hoặc một loại phép thuật nào đó. Thông thường, chắc là không thể biết trước chính xác đúng không? Có thể họ chỉ biết trước Lôi Đình Quân sẽ gặp chuyện, chứ không biết tại sao lại gặp chuyện. Sau khi phát hiện anh ta đang livestream thì lập tức ngắt kênh, kế đó men theo game tiến hành phong tỏa tin tức, dần dà diễn biến thành tình trạng như hiện tại…”

“Nếu phỏng tỏa tin tức, vậy chú út của em phải biết rồi chứ?” Tí Còi đột nhiên nói.

Trần Hiểu Khâu lắc đầu: “Gần đây chú ấy đang giải quyết vụ án khác, có một vụ án lớn liên tỉnh cần xử lý.”

“Thế giới của người bình thường cũng vô cùng phiền phức… lắm họa lắm nạn…” Tí Còi than thở.

“Anh bớt đạo đức giả đi.” Quách Ngọc Khiết không khách sáo nói.

“Không, anh nghiêm túc mà.” Tí Còi tỏ vẻ đầy ngay thẳng.

Tôi đang cầm điện thoại, vu vơ lướt tìm những nội dung liên quan.

Tài khoản của Lôi Đình Quân đã trở thành “Không có người này”, cái tên Lôi Đình Quân cũng chẳng tìm ra.

Anh ta cứ như đã bị xóa mất.

Sự vật quái dị lấy đi sinh mạng, thân thể anh ta; còn một số người khác lại xóa sạch mọi dấu vết tồn tại của anh ta.

Tôi đột nhiên cảm thấy không lạnh mà run.

Tôi đứng bật dậy, làm đám Tí Còi giật mình.

“Anh Kỳ?”

“Tôi đến thôn Sáu Công Nông xem sao.” Tôi nhớ đến Diệp Thanh, người chủ động xóa sạch sự tồn tại của bản thân.

Tôi muốn nói chuyện với Diệp Thanh.
Bình Luận (0)
Comment