Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1719

Chớp mắt, Nguyễn Hàn đã có mặt tại văn phòng của Nai Sừng To.

Triệu Hàng mở cửa phòng rời đi, tiếng bước chân tất bật phía ngoài truyền vào.

Cửa được đóng lại, căn phòng lại trở về vẻ yên tĩnh vốn có.

Người phụ nữ kia ngồi phía sau bàn làm việc, đối mặt với Nguyễn Hàn.

Tôi cảm nhận được nhịp tim dồn dập trong lồng ngực Nguyễn Hàn.

Cửa lại được1mở ra, có người tiến vào.

Có người cất tiếng chào hỏi, là giọng nói của tên đàn ông mặc áo da.

Nguyễn Hàn quay đầu lại.

Động tác quay đầu vốn sẽ kéo cả thân mình chuyển động theo; nhưng lần này cả cơ thể Nguyễn Hàn cứng ngắc, chỉ có phần cổ là chuyển động.

Tôi nhìn thấy nếp gấp do cổ Nguyễn Hàn chuyển động, rồi cả đầu anh ta quay8ngoắt một trăm tám mươi độ ra đằng sau.

Tên đàn ông mặc áo da mỉm cười thân mật với Nguyễn Hàn, vẫy vẫy tay chào hỏi.

Lúc này Nguyễn Hàn mới phát hiện ra sự khác thường của bản thân. Anh ta hoang mang đứng bật dậy, nhưng lại đẩy linh hồn trong cơ thể thoát ra ngoài.

Cơ thể anh ta vẫn ngồi yên trên ghế, đầu cũng quay ra sau2một cách quái dị.

Biểu cảm trên khuôn mặt đó của anh ta hết sức bình tĩnh, xen lẫn chút bất an; nhưng sự bất an đó là do anh ta còn đang phân vân có nên biến thành ma hay không.

Lúc này, nét mặt của linh hồn Nguyễn Hàn hoàn toàn hoang mang, trong đầu anh ta trống rỗng, không có bất kỳ ý nghĩ nào.

Tên đàn ông mặc áo4da vỗ vào vai Nguyễn Hàn để anh ta tỉnh táo lại.

“Không tồi nhỉ. Thế này là tốt rồi. Tôi sớm đã khuyên cậu nên gia nhập với bọn tôi mà. Cậu xem đi, rất thích hợp đấy chứ.” Tên đàn ông mặc áo da bật cười ha ha, tự biên tự diễn rồi khoác vai Nguyễn Hàn như thân thiết lắm.

Nguyễn Hàn cúi đầu nhìn về phía thể xác của mình.

Thể xác của anh ta không hề động đậy, ngồi yên như bức tượng điêu khắc.

“Có cần tôi xử lý giúp cậu không?” Tên đàn ông mặc áo da hỏi.

Nguyễn Hàn lẳng lặng lắc đầu, đột nhiên vươn tay chạm vào thể xác của chính mình.

Thể xác của anh ta mềm oặt lại như quả bóng bị xì hơi, xẹp lại chỉ còn một lớp da người. Lớp da đó rất nhanh cũng tan ra, không còn hình dáng ban đầu nữa, rồi nó dần biến thành dung dịch trong suốt và bốc hơi.

Nguyễn Hàn đứng yên quan sát cảnh tượng này.

“Quả là tài năng thiên bẩm! Lợi hại, lợi hại lắm!” Tên đàn ông mặc áo da tán thưởng.

Người phụ nữ kia mỉm cười đẩy tờ giấy lên trước: “Anh Nguyễn, bây giờ anh có thể ký hợp đồng với công ty tôi rồi.”

“Ký xong tôi sẽ đưa cậu đi làm thủ tục, sau đó có thể bắt đầu làm việc.” Tên đàn ông mặc áo da nói.

Nguyễn Hàn gật đầu, tuy vẫn có chút chưa thích ứng kịp, nhưng vẫn chậm rãi ký tên mình lên bản hợp đồng lao động.

Lúc nhấc bút lên, tôi cảm nhận thấy áp lực trong lòng Nguyễn Hàn đều tan biến hết. Cơ thể tôi cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

Tôi bay người lên lại lập tức ngã nhào xuống đất.

Cảnh mộng kết thúc.

Tôi bò dậy từ mặt đất, xoa xoa cái u trên trán.

Nguyễn Hàn đã kết thúc quá trình đấu tranh tâm lý của chính mình, quyết định chấp nhận sự thay đổi đó.

Còn tôi vẫn không cách nào chấp nhận được hiện thực đã thay đổi.

Tình hình hiện nay còn tồi tệ hơn dự đoán trước đây của tôi.

Bọn ma kia hành động quá nhanh.

Hoặc có lẽ… hành động của chúng trước giờ đều nhanh vậy.

Cũng giống như trong một bộ phim khoa học viễn tưởng nào đó. Hiện tại, tương lai và quá khứ đều xen kẽ vào nhau. Cái gọi là “hiện tại” mà người tương lai thay đổi rồi cũng sẽ thành “quá khứ”. Bản thân sự thay đổi chính là một phần của thì hiện tại.

Cái thế giới tương lai mà tôi từng thấy vốn cũng phải trải qua những sự việc này.

Kế hoạch lớn mà Diệp Thanh nghĩ ra… từ lúc bắt đầu đã không thể nào thành công.

Nghĩ đến đây tôi cảm thấy bất lực và chán nản.

Triệu Hàng chấp nhận tương lai kia một cách dứt khoát, Nguyễn Hàn cũng bị thuyết phục; còn bản thân tôi thì không chấp nhận nổi chuyện này.

Cái tương lai kia là thứ tôi không hề muốn nhìn thấy.

Tôi ngồi thẫn thờ một lúc, rồi cầm lấy điện thoại, tra cứu thông tin về công ty Nai Sừng To kia.

Theo thông tin trên mạng, công ty Nai Sừng To thành lập năm 2017, là một doanh nghiệp tư nhân phát triển mạng lưới livestream. Năm 2020 công ty nhận được khoản vốn đầu tư đầu tiên, sau đó phát triển một cách bình thường; không sánh nổi với những trang livestream khác thành lập sớm hơn và nhận được khoản đầu tư lớn hơn. Nai Sừng To thuộc kiểu mô hình nhỏ nhưng có tính đặc thù. Số lượt tải về cũng không nhiều.

Tôi không tìm được thông tin liên quan đến Triệu Hàng và Nguyễn Hàn.

Ngày hôm sau tôi đi làm sớm hơn một chút, đi đến chỗ tòa nhà văn phòng mà tôi nhìn thấy trong cảnh mộng.

Khi đi qua tòa nhà, tôi nhìn thấy âm khí phát ra từ mấy tầng giữa. Biển tên của công ty Nai Sừng To được gắn tại sảnh của tòa nhà văn phòng. Xuyên qua bức tường bằng kính, biển tên Nai Sừng To nổi bật lập tức thu hút tầm nhìn của tôi. So với biển hiệu bằng chữ viết phổ thông của những công ty khác, hình ảnh con nai sừng tấm càng bắt mắt hơn.

Cũng chỉ là biểu tượng nổi bật mà thôi.

Tôi lướt qua cửa của tòa nhà mà không tiến vào.

Sau khi đến phòng làm việc, tâm trạng của tôi vẫn rất nặng nề.

Âm khí tại tòa nhà văn phòng kia như một ngọn đuốc rực lửa, bất kỳ ai sở hữu mắt âm dương đều có thể nhìn thấy. Vậy mà, nó vẫn cứ đứng sừng sững nơi đó.

Nhóm Tí Còi thắc mắc vì sao trông tôi lại nghiêm túc thế, nhưng tôi không cách nào kể cho bọn họ về chân tướng.

Nếu nói ra sự thật, tôi sẽ bị đánh cắp ký ức, sẽ quên mất gã mặc đồ cổ trang, Nai Sừng To và quên mất những hiện thực đã thay đổi.

Tôi bỗng thấu hiểu sự im lặng của Diệp Thanh.

Một mình Diệp Thanh cô đơn trong phòng nghiên cứu. Dù cho mấy người Ngô Linh sống lại thì anh ta vẫn trong trạng thái cô độc như lần đầu tôi gặp.

Bây giờ tôi có chút giống với Diệp Thanh rồi.

Dẫu bọn Tí Còi và tôi cùng làm việc trong một căn phòng, nhưng giữa bọn tôi có một khoảng cách không cách nào xóa bỏ.

Cả ngày làm việc hôm nay tôi không thể tập trung nổi.

Sau khi tan ca trở về nhà, đối diện với cha mẹ tôi còn phải giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, bởi lẽ bọn họ không biết chuyện.

Ăn xong cơm tối, trở về phòng của mình tôi mới có thể thả lỏng đôi chút.

Tạch…

Một tiếng động nhẹ.

Tôi nhìn về phía giá sách, thấy một tập hồ sơ nghiêng ngả.

Chăm chú nhìn một lúc lâu, bộ não trì độn của tôi mới có phản ứng.

Tôi đếm lại số lượng hồ sơ trên giá sách, đếm từ 1, 5, 10, 15…

Có 106 tập hồ sơ.

Không đúng!

Đáng nhẽ phải có 107 tập chứ?

Tôi hoang mang trong lòng, bắt đầu đếm lại. Lần này tôi đếm cẩn thận như một đứa trẻ, 1… 2… 3… 4…

106…

Thiếu mất một phần.

Cha mẹ lấy đi mất ư?

Không đúng… không thể nào…

Đầu tôi chợt lóe lên một suy nghĩ, liền rút vài tập hồ sơ xuống, mở ra chỉ xem tên của sự kiện.

Rất nhanh hồ sơ chất đầy trên mặt đất.

Tôi gấp đến toát hết cả mồ hôi, tìm đi tìm lại hai ba lần; xem hết tất cả các tập hồ sơ, cuối cùng cũng xác định được.

Không thấy tập hồ sơ mà Nguyễn Hàn đứng tên người ủy thác đâu nữa….

Tôi lấy điện thoại ra, tay run rẩy tìm kiếm thông tin về Nai Sừng To.

“Nai Sừng To… thành lập… năm 2009…” Tôi đọc thành tiếng dòng thông tin hiện trên màn hình, có chút thất thần.

Tôi lướt kéo màn hình điện thoại, nhìn thấy thông tin giới thiệu về công ty.

Phần mềm livestream với lượt tải về xếp Top 3, có nhiều ngôi sao làm streamer; điểm đặc sắc là phần mềm sẽ cung cấp những cảnh quay kỹ xảo và phần biểu diễn của diễn viên đã chuẩn bị trước, trong đó còn có sự góp mặt của những minh tinh màn bạc nổi tiếng… Là cơ hội tham gia diễn xuất của người bình thường, bất kỳ ai cũng có cơ hội diễn chung với minh tinh… Từ đó cũng đào tạo ra không ít diễn viên mới…

Tiếp tục lướt, tôi nhìn thấy thông tin trên trang web chính thức của Nai Sừng To. Ảnh tập thể nhân viên của bọn họ được bố trí vô cùng nổi bật.

Tôi nhìn thấy Nguyễn Hàn…

Năm 2011 gia nhập Nai Sừng To với chức vụ nhà thiết kế ý tưởng cảnh quay; từng hợp tác làm việc với vô số ngôi sao và đạo diễn nổi tiếng.

Những thông tin lý lịch và giới thiệu kia đều hướng đến một Nguyễn Hàn mà tôi hoàn toàn xa lạ.

Lịch sử… không chỉ bị thay đổi một lần…
Bình Luận (0)
Comment