Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1724

Đột nhiên tôi có một cảm giác rất kỳ lạ.

Hình như linh hồn tôi bay vào trong máy tính, nhìn thấy hàng loạt thông số khiến tôi hoa mắt chóng mặt.

Giống hồi trước tôi từng thấy trong cảnh mộng1khi nhìn thấy năng lực của Nam Cung Diệu, nhưng cũng có rất nhiều điểm khác biệt.

Không chỉ riêng tôi.

Tôi cảm nhận thấy một linh hồn khác.

Mất một lúc tôi mới hiểu rõ tình hình trước mắt.

Linh hồn mà8tôi cảm nhận thấy không ai khác chính là Steve. Anh ta tiến vào trong máy tính nên tôi cũng bị kéo vào theo.

Tôi có thể cảm nhận thấy một luồng sức mạnh đang chuyển động trong linh hồn2Steve.

Là năng lực.

Chắc chắn anh ta là một người có năng lực, sở hữu một loại năng lực nào đó…

Bỗng nhiên những dãy số trước mặt tôi biến mất, tôi nhìn thấy tòa lầu chung cư trong “Tìm Linh”.

Không4phải đứng trước tòa nhà, cũng không phải đứng ở bên trong.

Tôi ở một vị trí vô cùng kỳ lạ, như cái góc nhìn của thượng đế vậy.

Giống như thật sự đang nằm mơ. Vốn dĩ tôi không “nhìn” thấy gì hết, nhưng trong ý thức của tôi lại không ngừng tiếp nhận những thông tin mới.

Tôi “nhìn” thấy quá nhiều thứ.

“Nhìn” thấy rất nhiều người lạ mặt. Những người đó ở trong những căn phòng của tòa nhà chung cư, có kẻ đang gào thét, có người đang tìm kiếm, như đang chơi một trò chơi vậy.

Đây là một khu trò chơi cỡ lớn.

Nhưng khu trò chơi này không phải ai tham gia cũng thấy vui vẻ.

Đột nhiên, tôi tiếp nhận được ý thức của Steve.

Ý thức của anh ta đơn điệu và nhàm chán, chỉ lặp đi lặp lại một ý niệm.

Anh ta sẽ bảo vệ Bạch An…

Tôi giật mình hiểu ra.

Sau khi Bạch An chết, Steve đưa linh hồn Bạch An vào trong trò chơi và giấu tại đó. Anh ta đang tìm một ứng cử viên thích hợp để đến tiếp cận Bạch An, tìm hiểu chân tướng cái chết của Bạch An.

Tôi nhìn thấy hồi ức của Steve.

Những nội dung anh ta đề cập trong video không hẳn là bịa đặt. Bạch An quả thực đã xảy ra chuyện gì đó. Bạch An vì chuyện đó mà chết.

Steve với danh nghĩa là bạn bè cũng chỉ có thể nghĩ ra phương pháp này.

Ý thức tự chủ của Steve biến mất rồi.

Tôi cảm thấy dường như đây là tác dụng phụ của năng lực của anh ta.

Anh ta làm ra những chuyện này đổi lại sẽ bị mất đi tự chủ, biến thành một thứ chẳng khác gì những dãy số IT kia, chỉ vận hành theo nguyện vọng trước khi anh ta chết.

Tôi có chút buồn và hoang mang.

Tôi bỗng nhận thấy linh hồn của Steve đang mở rộng với tôi, có nghĩa là tôi có thể thông qua đó khống chế không gian trong trò chơi này.

Tôi vừa chuyển suy nghĩ liền nhìn thấy Tưởng Hựu!

Tôi tìm thấy Tưởng Hựu rồi!

Sau khi tôi thấy tình hình của Tưởng Hựu, tôi lại không biết nên làm gì.

Tưởng Hựu đang đứng tại tầng 6 tòa nhà số 6 thôn Sáu Công Nông, anh ta đang nhìn chằm chằm vào cánh cửa, do dự không biết nên tiến vào hay không.

Anh ta quay đầu lại định rời đi, nhưng cầu thang bị bóng đen nuốt chửng dường như không thể bước xuống được.

Tưởng Hựu đi đi lại lại trước cánh cửa.

Bóng đen phía cầu thang lan rộng, dần nuốt lấy hành lang.

Tôi cảm nhận thấy đây là ý niệm của Steve, anh ta đang ép buộc Tưởng Hựu phải tiếp tục trò chơi.

Tôi không thể ngăn Steve lại. Nói một cách chính xác là tôi không thể ngăn cản sự vận hành của trò chơi. Thậm chí chính linh hồn của Steve hiện giờ cũng không thể ngăn cản trò chơi này lại.

Giả thiết có thể khống chế trò chơi của tôi lúc trước hoàn toàn là một suy nghĩ viển vông. Điều tôi có thể làm, nhiều nhất cũng chỉ là điều chỉnh góc máy quay, tìm kiếm cảnh mình muốn xem mà thôi.

Tưởng Hựu lùi dần về sau, rồi lùi đến sát cửa, cuối cùng anh ta bất lực đành đưa tay đẩy cánh cửa của phòng nghiên cứu.

Cửa không khóa, đẩy nhẹ liền mở ra.

Tôi nhìn thấy phía bên trong phòng nghiên cứu, khác xa với cảnh tượng trong trí nhớ của tôi.

Trong phòng nghiên cứu có ghế sofa, bàn trà, nhưng phòng khách này chẳng có chút nào giống với phòng nghiên cứu trong thực tế.

Tại sao lại như vậy?

Vừa nghĩ đến đây, tôi cảm nhận thấy linh hồn mình dần rơi xuống.

Bụp một tiếng, tôi ngã nhào xuống đất.

Tôi đau đến cau mặt nhăn mày, ngước đầu lên liền thấy bức tranh sơn dầu treo trên tường. Đó là một bức tranh phong cảnh, màu sắc u ám khiến người ta thấy bức bách.

“Lâm Kỳ?”

Tôi nghe thấy tiếng của Tưởng Hựu.

Quay đầu lại, trước tiên tôi nhìn thấy tay vịn sofa. Đứng dậy từ mặt đất, tôi liền nhìn thấy Tưởng Hựu đang đứng cạnh cửa phòng.

Tôi… ở trong trò chơi?

Bỗng nhiên tôi cảm thấy sợ hãi và hoang mang.

Tưởng Hựu đang muốn bước về phía trước, trên mặt là nụ cười đầy ngạc nhiên mừng rỡ và ngờ vực.

Tôi nhìn thấy bóng đen hiện ra phía sau lưng Tưởng Hựu.

“Cẩn thận!” Tôi hét lên, đang muốn chạy đến thì vướng phải ghế sofa.

Cái bóng đen kia bỗng biến thành lốc xoáy đen sì, chớp mắt liền tóm lấy thân thể Tưởng Hựu.

Tưởng Hựu quay đầu lại.

Trong vòng lốc xoáy kia trồi ra một cái đầu. Phía trên cái đầu đó không có tóc, mà thay vào đó là những vết sẹo dữ tợn.

“Á… mi…” Tưởng Hựu chưa nói dứt lời liền im bặt.

Gã đầu trọc vừa nhìn liền biết rất tàn độc kia đưa hai tay túm chặt hông của Tưởng Hựu, kéo giật về sau khiến thân thể anh ta cong thành hình cây cầu.

Tưởng Hựu bị hắn ta túm lấy chỉ kịp hét lên một tiếng thất thanh liền bị đập xuống đất.

Tôi nghe thấy tiếng xương vỡ răng rắc.

Tứ chi Tưởng Hựu mềm oặt rũ xuống…

Gã đầu trọc quăng Tưởng Hựu xuống đất xong liền quay đầu nhìn về phía tôi.

Tôi giật mình, không kịp nghĩ ngợi gì vội đẩy ghế sofa phía trước về phía hắn ta.

Gã đầu trọc bị ghế sô pha đụng phải lùi sau vài bước.

Hắn ta tóm lấy tay vịn ghế, dùng lực liền khiến ghế sô pha dừng ngay chuyển động.

Tôi vội buông tay, chạy gấp vào trong phòng.

Tôi nghe thấy tiếng chân đuổi theo phía sau.

Hắn ta giẫm lên ghế sofa tiến vào!

Kết cấu của phòng thí nghiệm này so với ngoài thực tế khác biệt rất nhiều.

Phòng tiếp khách rộng đến không tưởng, hành lang dài đến không thấy điểm cuối.

Tôi chọn mở cánh cửa gần nhất, đẩy cửa tiến vào, rồi quay người đóng cửa lại và khóa chốt.

Rầm!

Có người va vào cửa phòng.

Rầm rầm rầm! Rầm rầm!

Lạch cạch lạch cạch!

Tiếng đập cửa và vặn núm khóa vang lên liên hồi, vang vọng khắp phòng.

Trong phòng không mở đèn.

Tôi thở hắt một hơi, vươn tay mò mẫm theo mép tường.

Trên tường cạnh cửa ra vào thông thường đều có công tắc bật đèn…

Tôi sờ thấy công tắc.

“Tách” một tiếng, ánh đèn sáng bừng lên.

Ánh sáng chói mắt khiến tôi nhất thời không thích ứng được. Tôi còn nghe thấy tiếng rẹt rẹt của dòng điện.

Rầm rầm rầm!

Gã đầu trọc kia vẫn ở bên ngoài mà đập cửa.

Tim tôi đập rất nhanh, có chút sợ hãi, và cả lo lắng cho Tưởng Hựu… E là Tưởng Hựu…

Ý nghĩ này lập tức bị tôi ép xuống.

Tôi quay đầu nhìn vào bên trong phòng.

Đây là một gian phòng trữ đồ. Tôi nhìn thấy rất nhiều giá để, bên trên để những con búp bê, bộ xương cốt, tiêu bản kỳ quái, giống căn phòng của một kẻ có những sở thích quái dị nào đó.

Những thứ này chẳng giúp ích gì được cho tôi.

Tôi đập đập vào trán mình để bình tĩnh lại.

Chắc tôi vẫn còn trong cảnh mộng, đi theo thân thể của Steve tiến vào.

Để bảo vệ linh hồn của Bạch An, Steve đã hy sinh bản thân mình. Thân thể của anh ta đã chết rồi, linh hồn cũng mất đi kiểm soát. Anh ta giờ đây chỉ là một dãy số lập trình.

Tôi vốn có thể tùy ý khống chế dãy số đó… Cũng không hẳn là có thể tùy tiện không chế, nhưng ít nhất tôi có thể nhìn thấy tất cả nội dung được lập trình, có thể lợi dụng nó để nhìn thấy toàn bộ tình hình trong trò chơi.

Nhưng giờ tôi lại rơi vào trong trò chơi…

Vẫn ở trong cảnh mộng … tôi ắt vẫn còn trong cảnh mộng …

Nếu đã như vậy, có lẽ tôi vẫn có thể tạo ra một liên kết với Steve, có thể nhìn thấy ý thức của anh ta…

Tôi cố gắng nghĩ như vậy để có thể nhanh chóng thấy điều gì đó.

Nhưng tôi không hề nhận được bất kỳ ý thức nào của Steve. Ý niệm lặp đi lặp lại kia của anh ta cũng biến mất rồi…

Tôi bỗng nghĩ đến một tình huống chẳng hề tốt đẹp gì.

Nếu ngay cả ký ức và chấp niệm kia đều bị xóa sạch, linh hồn của Steve không còn tồn tại, vậy thì tôi sẽ ra sao?

Trở về hiện thực ư?

Hay nói cách khác là bị kéo vào trong dị không gian của trò chơi?
Bình Luận (0)
Comment