Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1728

“À, quên giới thiệu. Tôi tên Hứa Cửu.” Người đàn ông ấy chỉ chỉ chính mình: “Huấn luyện viên phòng tập gym tư nhân, rất thích chơi game. Trước đây ở trong tòa lầu chung cư đó, tôi đã vào căn phòng 204, xóa sổ lão già.”

Anh ta đưa tay mô tả, làm động tác tung nắm đấm, trông rất ra hình ra1dáng.

Thu tay lại, anh ta nói tiếp: “Còn giải quyết một con mèo mun. Ồ, nó chắc là thứ không có trong game. Chắc là…” Anh ta nhìn quanh một vòng: “Chắc là có liên quan với chỗ này đấy.”

Người tên Hứa Cửu này rõ ràng là một người dễ kết thân, tính cách cực kỳ cởi mở. Trong tình huống như vậy,8vẫn có thể nói năng liến thoắng, nói hết chuyện của bản thân, rất thành thật.

Như vậy rất dễ khiến người ta có thiện cảm.

Đặc biệt là nhìn thái độ của Hứa Cửu không giống nói dối. Chuyện anh ta nói chắc là thật. Cái sự nói mãi không ngừng này của anh ta, cũng không phải là biểu hiện của một số2người đang căng thẳng, là anh ta tự muốn nói.

Hứa Cửu sau khi thu hồi ánh mắt, lại nói: “Cái phòng nghiên cứu này, trước đây tôi đã từng đến. À, không phải chỗ này đâu. Haizz, nói sao nhỉ…” Anh ta gãi đầu: “Tên phòng nghiên cứu thì giống, nhưng bên trong lại không. Tôi cũng chưa vào trong, chỉ đến phòng4khách đó. Phòng khách không phải như vậy. Cả diện tích nữa! Diện tích trong loại khu dân cư cũ đâu có rộng như vậy. Dãy nhà này phá thông hết cũng không rộng như vậy. Ha ha, có điều cũng chưa chắc. Trong hiện thực phòng nghiên cứu cũng không bình thường lắm, rất thần bí, có lẽ bên trong có không gian rất rộng cũng chưa biết chừng. À, không gian chúng ta đang có mặt cũng quá kì quái nhỉ. Đông người như thế bị bắt vào trong game, cứ như phim điện ảnh ấy.”

Sự huyên thuyên của Hứa Cửu cuối cùng cũng dẫn đến sự không vui.

Một trong hai người đứng ở cửa, người đàn ông mặc đồ ở nhà sẫm màu đã chau mày lại. Anh ta đẩy gọng kính, ngắt ngang lời của Hứa Cửu.

“Bây giờ không phải lúc nói mấy chuyện đó. Anh giết chết lão già bị truy nã ở lầu 2, mà không chọc đến những NPC khác à? Hồn ma cũng không?” Anh ta kéo vấn đề lại điểm ban đầu. Đây còn là nội dung là Hứa Cửu đặt câu hỏi đầu tiên.

Hứa Cửu gật đầu, hỏi: “Anh xưng hô thế nào đây?”

Ánh mắt người kia nhấp nháy: “Gọi tôi là Hoan Quang là được rồi. Tài khoản game của tôi dùng tên này.”

Thực ra cảm xúc của anh ta cũng rất thẳng thắn, hoàn toàn không che giấu sự đề phòng của mình.

Không đợi Hứa Cửu nói gì, Hoan Quang đã nói tiếp: “Tôi vào game và đến lầu 7, tìm ra nữ hacker ở lầu 7 kia. Cô ta đã bị tôi tố giác, bị cảnh sát bắt đi. Sau đó, tôi bắt gặp một trò chơi trong căn phòng ấy.”

“Game trong game?” Hứa Cửu rất kinh ngạc.

Hoan Quang gật đầu: “Một game online. Tôi đã ngắt nguồn điện, đập bỏ máy tính. Sau đó ra khỏi cửa thì đến phía bên ngoài căn nhà, cũng chính là thôn Sáu Công Nông. Nếu tôi nhớ không lầm, cái phòng nghiên cứu này chắc được mở trong cái khu dân cư ấy.”

“Ồ!” Hứa Cửu thốt lên, bày tỏ sự kinh ngạc của mình.

Hoan Quang đẩy gọng kính: “Tôi chưa từng đến đây, có điều, có người tôi quen đã đến đây.”

Hoan Quang vừa nói, vừa nhìn sang người đàn ông đang đứng bên cạnh mình.

Người này có lẽ là người lớn tuổi nhất trong ba người, tầm ba mấy bốn mươi tuổi, cũng mặc đồ ngủ, đầu tóc hình như mới gội, còn hơi ướt.

“Tần Sơ.” Người đàn ông đó nói ra tên mình: “Tôi cũng gặp hacker ở lầu 7. Và cũng tố cáo cô ta với cảnh sát. Sau khi cô ta bị cảnh sát bắt đi liền nhìn thấy cái trò chơi trong máy tính.”

“Anh cũng đập máy tính hả?” Hứa Cửu buột miệng hỏi.

“Không, tôi tạo một chương trình nhỏ, đóng cái game ấy lại.” Tần Sơ đáp.

“Ồ! Cao thủ! Anh là hacker hả?” Hứa Cửu tỏ vẻ đầy hứng thú.

Tần Sơ chau mày: “Chỉ là lập trình viên…”

Hoan Quang nhấc tay lên, bực bội ngăn Hứa Cửu lại, rồi hỏi thẳng Tần Sơ: “Anh cũng từng đến đây, hay từng nghe kể về nơi này?”

“Từng đến.” Tần Sơ đáp.

Hoan Quang di chuyển ánh mắt về phía tôi.

“Trò chơi mà các anh thấy, là game online…. có rất nhiều nhân vật kì quái đúng không? Cũng không nhìn ra bối cảnh, nhân vật mà người chơi sắm vai rất đa dạng, rất nhiều nhân vật trong đó đều là các nhân vật trong game khác?” Tôi hiểu ý của Hoan Quang, nhưng chưa đáp lại mà đặt câu hỏi.

Lôi Đình Quân đã gặp phải gấu bông trong không gian trò chơi, gặp phải mặt dây chuyền tà ác. Vậy những người khác ở trong không gian trò chơi gặp những sự vật không phải trong game thì nhất định là những thứ từng được ghi chép trong hồ sơ Thanh Diệp.

Mèo mun mà Hứa Cửu nói, nếu không phải con mèo thần bí trong sự kiện ngược đãi mèo, thì cũng ở trong một sự kiện khác, đó là con mèo mun mê hoặc người để giết chết những thành viên khác trong gia đình. Tôi cảm thấy giả thuyết sau có xác suất cao hơn.

Bất kể là con mèo nào thì cũng đều đã bị người của Thanh Diệp tóm. Không có khả năng là bị Bạch An hoặc Steve bắt được cho lắm. Đó có thể là “NPC đặc biệt” được sinh ra dựa vào năng lực của hai người ấy, không phải sự vật quái dị trong hiện thực.

Hoan Quang và Tần Sơ đều nhìn tôi, rồi đưa mắt nhìn nhau. Tần Sơ gật đầu. Hoan Quang lại hỏi ngay.

“Sao cậu biết?” Câu hỏi của Hoan Quang vừa đơn giản vừa trực tiếp.

Hứa Cửu cũng nói: “Cậu tìm đến phòng nghiên cứu vì cái trò chơi đó?”

Anh ta vừa hỏi ra, sắc mặt của Hoan Quang liền không được dễ coi cho lắm, khẽ lườm Hứa Cửu một cái.

Câu hỏi này của Hứa Cửu đúng là không khéo. Vì không khác nào anh ta đang vẽ đường cho tôi nói dối. Nhưng tôi vốn chưa từng nghĩ sẽ nói dối ở phương diện này. Vì nói dối cũng không ích gì.

Tôi đi thẳng ra ngoài, ra hiệu bảo họ đi theo.

Cửa của phòng hồ sơ ở sát vách đã bị phá hỏng, trong phòng còn có không ít máu.

Đi được mấy bước, tôi đã nhìn thấy xác chết nằm trên sàn.

Người chết là một người phụ nữ, trước ngực đang chảy máu, có vẻ đã bị súng bắn trúng.

Tôi quay đầu lại, nhìn thấy ba người kia mặt mày tái mét, thân thể căng lên như dây đàn.

“Tôi nói này… Nếu chết trong không gian trò chơi này… thì thì…” Hứa Cửu bắt đầu nói lắp.

Hai người kia vẫn giữ im lặng.

Ánh mắt Hoan Quang nhìn tôi lại có sự thay đổi, thái độ cảnh giác càng rõ hơn.

Tôi biết mình làm vậy thì không ổn. Nếu muốn hòa hợp với họ, tôi nên bày tỏ biểu cảm, thái độ giống họ. Người bình thường nhìn thấy người chết, gặp phải tình huống như vậy, đúng ra đều sẽ kinh hãi. Nhưng tôi lại không có kĩ năng diễn xuất như thế. Nói thật, xác chết bình thường không thể khiến tôi cảm thấy sợ hãi.

Trong cảnh mộng tôi đã từng thấy quá nhiều xác chết rồi.

Ngay cả trong hiện thực, tôi cũng đã chứng kiến quá nhiều cái chết.

Đối với tôi, chúng đã không thể tạo ra chấn động về mặt tình cảm.

Tôi chỉ tủ hồ sơ ở bên cạnh: “Trong này là tủ hồ sơ của phòng nghiên cứu. Những sự kiện quái dị mà các anh nói đều được ghi chép trong ấy.”

Hứa Cửu bừng tỉnh: “Phải, họ đã bảo là có ghi chép, còn ghi âm, quay video nữa.”

“Trong hiện thực không phải như thế này, nhưng ở đây chính là vậy.” Tôi nói: “Trong hiện thực tôi đã xem không ít hồ sơ. Tôi chưa từng tiếp xúc với người của phòng nghiên cứu, nhưng đã từng tiếp xúc với nơi này rồi.”

Tôi quyết định nói dối ở phương diện này.

Nói ra những lời bịa đặt này, nhưng mặt tôi không đổi, tim không đập nhanh, biểu hiện vô cùng bình tĩnh.

Hình như họ cũng không nghi ngờ.

“Thế cậu đã làm gì trong game?” Hoan Quang gặng hỏi.

“Tôi vào căn phòng 409, sau khi giải quyết hai mẹ con đó, rồi giải quyết gấu bông thì đến đây.” Tôi dùng những gì Lôi Đình Quân đã trải qua để lấp liếm.

Nếu nói bản thân “từ trên trời rơi xuống” sẽ rất dễ khiến người ta nghi ngờ.

Tôi không muốn để lộ bản thân trước mặt một nhóm người xa lạ.

Tôi hy vọng sau khi lịch sử thay đổi thì tình huống ở căn phòng 409 trong “Tìm Linh” đừng thay đổi, bằng không lời nói dối của tôi rất có thể sẽ bị vạch trần.

Nhưng nhìn vẻ mặt của ba người kia, hình như họ đều đã chấp nhận cách nói của tôi.

Vậy là tình tiết này ở trong game không hề thay đổi.
Bình Luận (0)
Comment