Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1734

Gian phòng trở nên yên tĩnh.

“Người cô ấy của anh đã vì chuyện này mà tìm đến Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp à?” Hứa Cửu chủ động hỏi.

“Đúng vậy. Không chỉ tìm đến họ, mà trước đó cũng đã từng đi tìm những người khác. Cô tôi hy vọng chuyện này sẽ được giải quyết trong hòa bình. Cô tôi không tin những thứ mê tín như vậy. Nhưng người già của hai nhà đang kèn cựa nhau, chẳng nghe khuyên can, nên đành phải dùng cách này1để dỗ họ. Mà hiệu quả không tốt lắm. Những người đã thuê trước đây, chắc là thầy đoán mệnh… tôi cũng chẳng nhớ lắm. Những người thuê lúc ban đầu có lẽ là thầy đoán mệnh, bảo loại gương này chắn tai họa không linh nghiệm. Gương thủy ngân chắc chắn không được. Họ đã bán gương bát quái bằng đồng cho nhà bên phía đối diện, rồi lại bán cho nhà chúng tôi một cái. Chiếc gương đó rất nhỏ, giống vật trang sức, cũng không phản quang. Nhà tôi8chỉ muốn tránh phiền phức, không tin những thứ này, cho nên cũng chẳng quan tâm lắm. Nhưng sau đó…”

Lần kể lại này của Hoan Quang, gian phòng không xuất hiện biến hóa.

Rèm cửa sổ vẫn khép, trong nhà vẫn tối tăm.

“Sau đó thế nào?” Hứa Cửu hỏi, vẻ mặt tò mò vô cùng.

“Người mà cô tôi tìm đến đã nổi tâm bất chính, muốn kiếm thêm một khoản. Ông ta bán cho hai nhà đến mấy loại gương. Và trong số gương ấy đã có chiếc bị lộ vết tích.” Mặt2Hoan Quang sa sầm lại: “Gương mà ông ta bán chính là gương người ta bán lẻ ở ngoài chợ. Có cái chưa gỡ sạch nhãn mác.”

Chuyện này kể ra cũng hài hước.

Nhưng tính đến thời điểm này, sự tình vẫn gói gọn trong sự giận dỗi đấu nhau của hai nhà, và chưa xuất hiện sự vật quái dị.

Hoan Quang kể tiếp: “Ông nội tôi đã nổi giận, vứt chiếc gương ấy đi, còn cười chê nhà bên đối diện đầu óc không tốt. Cùng một khu dân cư nên chuyện4đã đến tai nhà đối diện. Những chiếc gương kia đã bị vứt đi, họ lại bắt đầu treo gương thủy ngân.”

“Đây chỉ là vì bực tức thôi nhỉ.” Tần Sơ nói.

“Đúng, lúc đó chỉ là bực tức thôi. Cô của tôi đến gặp Thanh Diệp lần đầu, họ cũng chẳng có cách gì hay hơn nên đã lập tức từ chối ủy thác, cách nói cũng tương tự như gã lừa đảo kia, cho rằng gương bình thường thì không thể có tác dụng ở phương diện này. Họ cũng không bán gương. Từ chối cô của tôi và chuyện đã kết thúc.”

Tôi kinh ngạc nhìn Hoan Quang.

Thanh Diệp có từ chối ủy thác hay không tôi không biết. Những sự kiện được lưu lại trong hồ sơ đều là ủy thác họ đã nhận. Dù người ủy thác không hề gặp phải ma, nhưng nếu họ vẫn kiên quyết như thế, Thanh Diệp cũng sẽ tiến hành điều tra để hóa giải nghi ngờ.

Nhưng, người có thể tìm được Thanh Diệp thì luôn có chỗ đặc biệt.

Người ủy thác của Thanh Diệp không phải lúc nào cũng tìm được. Quảng cáo mà Thanh Diệp gửi đi chắc hẳn chỉ có những người đặc biệt mới đọc được. Tất cả là do trận pháp được bố trí trong phòng nghiên cứu.

Đến giờ tôi vẫn chưa từng nhìn thấy cái gọi là trận pháp đó. Có lẽ trận pháp ấy không có thực thể, mà chỉ là nghi thức phép thuật mà người của Thanh Diệp từng tiến hành trong phòng nghiên cứu thôi.

Cho dù ra sao, nếu chỉ xét từ điểm này thì người cô của Hoan Quang tìm được Thanh Diệp, chắc chắn là do bà ta sẽ có liên quan đến hiện tượng quái dị.

Tôi đột nhiên nhớ đến sự kiện thi thể giấu trong người tuyết kia.

Ban đầu người ủy thác không hề gặp phải sự kiện quái dị. Sự tưởng tưởng và nỗi sợ của anh ta đã khiến thứ mà anh ta sợ biến thành thật, làm hiện tượng quái dị xuất hiện.

“Toàn bộ chuyện đó kéo dài rất lâu, khoảng hai ba năm. Mãi cho đến khi cô tôi bỏ cuộc, lười nhắc đến chuyện này với ông bà nội tôi. Thường ngày cũng có một số phàn nàn, hàng xóm hai bên chịu ảnh hưởng từ sự phản quang của gương nên đã phàn nàn với hai gia đình. Cái loại kháng nghị đó… cuối cùng thường thì cũng chẳng đến đâu.” Hoan Quang ủ dột nói: “Lần đầu xảy ra biến cố là khi ông cụ bên nhà đối diện chết. Đột tử, chết trong nhà vệ sinh, chết không nhắm mắt, giống như đã nhìn thấy thứ gì đó đáng sợ vậy. Tôi chỉ nghe kể vậy. Nhà họ đã nói như thế. Sau khi chết người, họ đã khóc lóc quậy um sùm trong khu dân cư, lúc đưa tang còn đến nhà tôi làm náo loạn, cho rằng gương của nhà tôi đã khắc chết ông ta. Ông cụ đó chắc là đã hơn bảy mươi, gần tám mươi tuổi rồi. Chết như thế, đội xe cứu thương được gọi đến đều chẳng nói gì, vị bác sĩ ấy còn hỏi có muốn khám nghiệm pháp y không. Nhà họ không muốn khám nghiệm, mà chỉ quậy um lên như thế…”

Hoan Quang xoa giữa chân mày, rõ ràng vì nhớ lại những rắc rối khi ấy.

Tôi nhìn về phía ban công.

Nếu tôi có đôi mắt nhìn xuyên thực thể, chắc là đã nhìn thấy căn hộ đối diện.

Tôi sải bước tiến đến bên cửa sổ, thò tay kéo rèm cửa ra.

Hứa Cửu và Tần Sơ đều giật mình.

Hoan Quang cũng quát lên một tiếng.

Tôi mặc kệ, chỉ muốn mở cửa ban công ra.

“Cậu làm gì thế!” Giọng điệu của Hoan Quang trở nên hoảng hốt.

Cửa ban công bị kẹt, có lẽ do gỉ sét nên không dễ mở ra.

Rầm! Két!

Vừa dùng sức, cuối cùng tôi đã mở được, người lùi lại mấy bước theo đà quán tính.

Hoan Quang đã đưa tay đến tóm lấy tôi.

Ánh nắng phản chiếu từ mặt gương soi thẳng lên người tôi, xuyên qua thân thể tôi, chiếu vào trong phòng.

Ánh sáng chói lóa khiến tôi phải nheo mắt lại, khó có thể nhìn thấy ban công phía đối diện.

Dù có gắng gượng mở mắt ra, tôi cũng chỉ thấy một bức màn sáng lóa.

Không nhìn rõ được.

Vậy thì đúng là phiền phức.

Tôi đã cảm nhận được âm khí ở trong căn nhà đối diện. Nhưng nếu như thế này thì tôi hoàn toàn không thể nhìn thấy bóng của con ma ấy.

“Sao rồi? Có phát hiện gì không?” Tần Sơ đến giảng hòa.

Hoan Quang kéo tôi vào trong phòng, sau khi đóng cửa liền khép rèm cửa sổ lại.

Anh ta trừng mắt nhìn tôi, hình như đang đợi lời giải thích từ tôi.

“Nhà họ đã chết mấy người?” Tôi đột ngột hỏi.

Vẻ mặt Hoan Quang có chút biến đổi.

Con ma đó đã vào nhà, không thể chỉ giết một người rồi bỏ đi.

Đây là suy đoán của tôi.

Thấy Hoan Quang biến sắc mặt, tôi chắc chắn suy đoán của mình không sai.

Hứa Cửu hỏi: “Sao thế, có chuyện gì? Người đó không phải chết một cách bình thường à? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Hoan Quang trầm mặc một lát rồi nói: “Chẳng bao lâu sau khi chôn cất ông cụ ấy thì bà cụ của nhà đó cũng chết. Chết trên giường trong phòng ngủ, nhưng mà, nằm sấp trên giường mà chết. Bộ dạng ấy… vẻ mặt giống hệt ông cụ. Con cái của họ đều sợ hãi, càng bảo là do nhà chúng tôi. Lúc đưa đi chôn, đã thuê người đến làm pháp sự, còn đòi đến nhà chúng tôi làm pháp sự. Lại làm ồn ào đến mấy ngày trời… Ông bà nội tôi cũng thấy sợ. Liên tiếp hai người già đã chết… nhưng nhà họ không chịu tháo gương xuống. Có lẽ là sợ, không dám động đến, cũng có thể là cố ý. Nhà chúng tôi cũng không dám tháo gương xuống. Sự tình lâm vào bế tắc. Nhà họ chẳng còn ai ở. Còn nhà chúng tôi, ông bà nội và cô vẫn còn ở. Cô tôi lại nhớ đến phòng nghiên cứu Thanh Diệp. Cô bảo lần trước đến gặp họ, cảm thấy họ nói năng rất chân thành, rất thuyết phục, có vẻ rất đáng tin cậy…”

Hoan Quang nhếch mép, cười mỉa mai một cái.

“Cô của anh đã thuê người của Thanh Diệp điều tra à?” Tôi hỏi.

“Điều tra?” Hoan Quang nhìn tôi một cái: “Cô chỉ muốn mời người đến nói cho ông bà nội tôi biết chẳng có chuyện gì kì lạ xảy ra hết. Cái chết của ông bà cụ nhà bên là hiện tượng bình thường. Ông cụ tuổi đã cao, có lẽ đã ngã trong nhà vệ sinh. Còn bà cụ thì chết do tự mình dọa chính mình. Hai người họ đều già, tim không được khỏe, lại bị cao huyết áp, mắc bệnh tiểu đường. Chết như thế quá bình thường. Nếu được, nhà chúng tôi sẵn sàng bỏ tiền nhờ họ làm khám nghiệm pháp y, để ông bà nội tôi yên tâm hơn. Bác, cô và cha tôi đều từng đề nghị đưa ông bà nội đến sống ở nhà của ba gia đình chúng tôi, bán căn nhà này đi, đổi nhà mới. Họ đều không đồng ý, nhưng muốn cô tôi dọn đi. Người già vốn là vậy mà…”

Hoan Quang rũ mắt xuống, vẻ mặt đầy chán nản.

“Người của Thanh Diệp đã điều tra được gì?” Tôi hỏi.

Tôi nhìn về phía cửa sổ.

Luồng âm khí ấy vẫn đang quanh quẩn ở phía đối diện.
Bình Luận (0)
Comment