Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1737

Biến cố ập đến bất thình lình khiến những người khác giật bắn người.

Người phụ nữ đang khóc lóc cũng nín bặt, nhìn về phía gương.

Hình ảnh ở trong gương khiến cô ta1trợn trừng đôi mắt, sau khi lặng người vài giây liền thét lên.

Tiếng hét cứ như xuyên thủng cả trần nhà.

Bàn trang điểm không bị rung động, nhưng mảng nứt trên gương đã8rơi xuống một mảnh.

Mảnh gương vỡ nẩy lên mặt bàn trang điểm, rơi xuống cạnh chân của người phụ nữ. Mặt gương đang trống không, nhưng dần dần đã hiện ra hình ảnh.

Khuôn2mặt của chính người phụ nữ hiện ra trong mảnh gương vỡ, đờ đẫn nhìn chằm chằm cô ta, đôi môi mấp mấy, hình như đang nói gì đó.

Tôi chỉ cảm nhận thấy4âm khí, chứ chẳng nghe thấy con ma trong gương nói gì.

Có lẽ nó chẳng nói gì hết, mà chỉ đang lợi dụng nỗi sợ của người phụ nữ, khống chế ý thức của cô ta.

Hoan Quang đột nhiên hét lên một tiếng, định thò tay nắm lấy người phụ nữ, nhưng tay đã xuyên qua người cô ta. Anh ta vô cùng sốt ruột, thấy thế liền định giẫm vỡ mảnh gương vỡ trên đất. Nhưng hành động này cũng thất bại.

Anh ta chẳng làm được gì cả.

Chúng tôi là người ngoài cuộc trong không gian này, chỉ có thể làm người đứng ngoài quan sát.

Tiếng gõ cửa đang vang lên không ngớt.

Người phụ nữ ngẩng lên nhìn cánh cửa.

Tiếng gõ cửa lúc này đã dừng lại.

Tôi nghe thấy tiếng nói chuyện ở bên ngoài, giọng điệu rất nóng ruột, có cả tiếng bước chân. Hai cụ già có lẽ đang tìm cách khác.

Người phụ nữ lại nhìn sang mảnh gương vỡ.

Cô ta chợt rùng mình một cái, run rẩy nắm lấy mảnh vỡ.

Tôi có dự cảm chẳng lành.

Hoan Quang càng như điên loạn muốn ngăn cản hành động của cô ta.

Anh ta bất lực quỵ trước mặt người phụ nữ, không ngừng gọi cô ta.

Người phụ nữ đương nhiên chẳng hay biết gì cả. Cô ta chỉ dựa theo đoạn sự thật đã được định sẵn trong quá khứ, hệt như những gì đã xảy ra, dùng mảnh vỡ rạch đứt cuống họng mình.

Lúc cô ta làm như thế, thân thể luôn run rẩy. Vết thương trên cổ không sâu và còn nham nhở.

Hiển nhiên, cô ta đang trải qua sự đấu tranh tâm lý.

Nhưng vết thương vẫn xuất hiện rồi.

Người phụ nữ vứt mảnh gương vỡ đi, ôm lấy cổ họng mình.

Nước mắt trào ra, máu từ kẽ tay thấm ra ngoài.

Chẳng có bất kì cách nào.

Người phụ nữ hoang mang định làm gì đó, nhưng đã đổ gục xuống sàn nhà.

“Cô… cô út…” Hoan Quang bật khóc, cánh tay thò đến lại xuyên qua người phụ nữ.

Cô ta co giật vài cái, rồi bất động.

Cửa đã bị tông bật ra, tôi nghe thấy tiếng gào khóc đứt ruột đứt gan.

Người vào cửa là người nhà của Hoan Quang.

Hai vợ chồng già được một người đàn ông trung niên mà chúng tôi chưa từng gặp đỡ lấy, sau đó còn có người đi vào.

Tình hình đầy hỗn loạn.

Họ xuyên qua thân thể của bốn người chúng tôi, vây quanh xác của người phụ nữ, khóc lóc vô cùng thảm thiết.

Tôi nhìn thấy trong mảnh gương vỡ nhuốm máu xuất hiện một chút hình ảnh.

Đó là một người đàn ông… Thanh niên tầm mười mấy hai mươi tuổi, đang cười đầy man dại.

Cảnh tượng hỗn loạn thình lình biến mất.

Gương trên bàn trang điểm được ga giường che đi, che mất toàn bộ mặt gương, còn che mất hơn một nửa bàn trang điểm. Nhìn những dấu vết dưới ga giường thì đồ đạc trên bàn trang điểm vẫn chưa được thu dọn.

Mảnh gương vỡ trên mặt đất đã không còn. Nhưng trên sàn nhà vẫn còn vết máu loang lổ. Khoảng sàn nhà ấy chưa được lau chùi sạch sẽ hoàn toàn.

Cả căn nhà lại trở về yên tĩnh.

Tôi cảm thấy luồng âm khí đó lại biến mất.

Hoan Quang vẫn còn quỳ trên sàn nhà âm thầm rơi lệ.

Hứa Cửu đến an ủi, Tần Sơ lại chẳng khéo ăn nói cho lắm.

Tôi ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy ban công.

Cửa ban công đang đóng, rèm cũng đang khép lại.

Tôi thò tay mở rèm ra, nhận thấy những chiếc gương trên ban công vẫn còn, gương ở phía đối diện cũng đang phản chiếu ánh nắng.

Nên rời khỏi nơi này, qua bên đối diện xem thử không nhỉ?

Không đúng, con ma ấy tự do qua lại trong gương của hai căn nhà, tốc độ còn rất nhanh, dựa vào sức người thì không thể đuổi theo kịp.

Bạch An khiến chúng tôi đi vào không gian này là để làm gì?

Để chúng tôi nhìn thấy chuyện năm xưa đã xảy ra ư?

Hay chỉ là một đoạn hình ảnh chuyển tiếp trong game?

Chắc không thể nông cạn như vậy đâu.

Hẳn là có lý do…

Giọng nói của Hứa Cửu vẫn tiếp tục, đang không ngớt khuyên bảo Hoan Quang.

Tôi trở lại phòng ngủ.

Đây là sự kiện liên quan đến Hoan Quang, không gian mới do Hoan Quang mở ra, muốn rời khỏi nơi này e là cần Hoan Quang làm chút gì đó.

Nhưng khi tôi trông thấy bộ dạng lúc này của Hoan Quang lại khá phân vân.

Chắc là năm xưa Hoan Quang chưa từng chứng kiến quá trình cô mình chết, thậm chí cũng chưa từng nhìn thấy hiện trường án mạng. Bây giờ anh ta đã chịu cú sốc cực lớn, cả người chẳng còn chút sức nào.

Những lời an ủi nhạt thếch của Hứa Cửu hoàn toàn chẳng tạo ra một chút tác dụng.

“Con ma đó đã bị người của Thanh Diệp bắt chưa?” Tôi lên tiếng hỏi.

Hoan Quang giật bắn người, chầm chậm quay đầu lại, nhìn sang tôi.

Ánh mắt của anh ta khiến người ta phải ớn lạnh.

Nhưng tôi không lùi bước.

Hoan Quang thình lình đứng bật dậy, hất Hứa Cửu ra nhào đến trước mặt tôi, nắm cổ áo của tôi lên, nghiến răng ken két nhìn tôi trừng trừng.

Tôi cảm thấy buồn.

Vì tôi thực sự chẳng hề có lòng đồng cảm với Hoan Quang gì cả.

Tôi không nảy sinh nổi lòng đồng cảm.

Mà trước đây, tôi dám chắc lúc này mình nhất định sẽ chán nản, đồng cảm với mọi nỗi đau của Hoan Quang.

Không phải trước đây tôi có tính đa sầu đa cảm, chỉ là người bình thường khi chứng kiến cảnh tượng như vậy, đều sẽ bị ảnh hưởng.

Hứa Cửu và Tần Sơ đều đã bị ảnh hưởng.

Họ không ngờ Hoan Quang sẽ nổi nóng đột ngột, lúc này muốn đến can, nhưng đã muộn, và cũng hoàn toàn ngăn không được Hoan Quang.

“Tôi biết anh đang rất buồn, nhưng bây giờ không phải là lúc để buồn.” Tôi tiếp tục nói.

Tần Sơ hắng giọng một tiếng, hình như đang bảo tôi im đi.

Hứa Cửu lắp bắp nói: “À, chắc chắn là rất buồn. Ừ, nhưng chúng ta vẫn phải thoát ra đúng không. Cho nên chuyện đó… có điều bây giờ…”

Hoan Quang vẫn đang lườm tôi.

“Trong chuyện này, nhà anh đã chết mấy người?” Tôi lại hỏi.

Hoan Quang đã bị chọc điên đến đỉnh điểm, lập tức vung nắm đấm lên.

Hứa Cửu đang ở ngay bên cạnh. Anh ta cường tráng hơn Hoan Quang rất nhiều, vội ôm cánh tay đang vung lên của Hoan Quang lại.

Nấm đấm của Hoan Quang vẫn chưa rơi lên mặt tôi, nhưng đôi chân của anh ta vẫn đá loạn xà ngầu và đá trúng tôi mấy cái.

Tôi lùi lại một bước bị Tần Sơ chắn phía sau.

“Đợi đã! Từ từ! Hai người bình tĩnh chút đi!” Tần Sơ cố gắng can ngăn.

“Chắc là vẫn còn người sống chứ?” Tôi vẫn không im miệng.

Hoan Quang gào lên một tiếng, định hất Hứa Cửu ra.

“Họ, vẫn đang ở bên ngoài đúng không?” Tôi nói tiếp.

Thoáng chốc, hành động của ba người họ đều khựng lại.

“Nếu chúng ta cứ ở mãi trong này, thì họ sẽ ra sao đây? Họ cũng là người đã từng tiếp xúc với Thanh Diệp.” Tôi chậm rãi nói: “Hơn nữa, họ sẽ tìm mọi cách cứu chúng ta.”

Cha mẹ có thể không biết vì sao, sẽ không có cách gì.

Nhưng em gái thì không.

Tôi hiểu rất rõ điểm này.

Nếu cứ mãi mắc kẹt ở trong này, rất có thể sẽ kéo cả em gái xuống nước.

Đây là tình huống mà tôi không muốn nhìn thấy nhất.

Nếu thực sự đến nước ấy, chắc là tôi sẽ tự sát mất.

Sau khi chết sẽ biến thành ma, tôi sẽ mạnh hơn bây giờ.

Cũng chỉ có như vậy…

Tôi nhớ đến suy đoán của Cổ Mạch.

Có lẽ, đó chính là sự thật của tất cả.

Tôi vì muốn hồi sinh họ, khiến họ được sống mãi mãi nên đã chọn cách thay đổi hoàn toàn thế giới này.
Bình Luận (0)
Comment