Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1743

Chúng tôi nhất thời không biết phải làm sao.

Mọi người trong phòng tập gym đều đang làm việc của mình. Bài tập của mỗi người đều sẽ không kết thúc ngay,1cứ như thế tiếp tục được một lúc.

Khoảng hai ba phút sau, chúng tôi nghe thấy có tiếng hét ở dưới lầu.

Tiếng hét khiến không ít người chú ý. Ngay tại8khoảnh khắc này, tôi cũng đã cảm nhận được âm khí chợt xuất hiện rồi chợt biến mất.

Trong phòng tập rất nhiều người ngừng lại, cũng có người đang đeo tai2nghe nên không nghe thấy tiếng hét, sau khi nhìn hành động của người khác, mới từ từ chậm nhịp vận động của mình lại.

Có người đi xuống dưới lầu, miệng4thì hỏi “Sao thế”, “Dưới lầu xảy ra chuyện rồi”.

Những người đi ngang qua đều xuyên qua người chúng tôi.

Chúng tôi trở thành người ngoài cuộc như lần trước, trạng thái của người đứng xem.

Nhìn cảnh tượng xung quanh và biểu hiện của những người kia thì không giống là chuyện được hư cấu ra.

“Xuống xem thử đi.” Tôi chủ động nói. Vừa nói, tôi đã đi hòa theo dòng người kia, đến cầu thang.

Trên lầu có người đang đứng, chắn đường tôi.

Nhưng tôi chẳng ngại những chuyện này, cứ đi thẳng, người tôi xuyên qua những người ấy.

Xuống dưới lầu, nhìn thấy nơi tập trung đông người, tôi lại xuyên qua.

Đám đông đang vây quanh một thiết bị tập, một người phụ nữ đang ngồi trên ghế của thiết bị tập, vẻ mặt hãi hùng sắp khóc.

Những người vây quanh nhao nhao hỏi đã xảy ra chuyện gì.

Người phụ nữ ấy chỉ thở hổn hển, chẳng nói được lời nào.

Bất kể con ma ấy đã làm gì, nó cũng đã biến mất, lại trốn đi.

Hứa Cửu cũng xuyên qua đám đông, đứng sau lưng tôi, vừa nhìn người phụ nữ kia vừa nói: “Đây là chị Chu mà…”

“Anh quen à? Cũng là khách tập à?”

“Đúng, làm thẻ tập gym ở chỗ chúng tôi ba bốn năm rồi, trước đó là hội viên ở phòng tập khác. Con cũng đã năm tuổi. Tập luyện rất lâu rồi…” Hứa Cửu giới thiệu cho tôi biết.

Chị Chu này nhìn vẫn còn trẻ, vóc dáng cũng rất đẹp, chẳng giống mẹ có con năm tuổi chút nào. Người chị ta đang khe khẽ run rẩy, đồ thể dục bó sát người làm nổi lên những đường cong của cơ thể.

Thoạt nhìn, tôi nhận thấy đường cong trên người chị ta khá lạ. Trong áo tựa như đang nhét thứ gì đó, hơi nhô ra.

Chị Chu cuối cùng đã lên tiếng, kêu lên “áo”, “trong áo”, khiến người ta nhất thời không thể hiểu nổi.

Có điều, ở hiện trường không phải chỉ mỗi mình tôi nhận ra có gì đó khác thường.

Dẫu trước đó chưa có ai nhận ra, nhưng chị Chu vừa nói thì đã có người cũng nhận ra sự khác thường.

Đàn ông không tiện bước đến, phụ nữ lại khá sợ sệt.

Lát sau, một người phụ nữ từ ngoài vòng vây chen vào trong.

“Đó là đồng nghiệp của tôi…” Hứa Cửu giới thiệu.

Người đồng nghiệp ấy của Hứa Cửu đến bên cạnh chị Chu, sau khi khẽ hỏi mấy câu thì đỡ lấy bờ vai của chị Chu, khẽ vén vạt áo của chị Chu lên.

Vết da nứt do mang thai ở trên bụng chị Chu đã lộ ra, đồng thời thứ cũng lộ ra là một dấu bàn tay dưới vết da nứt.

Nhìn kích cỡ, hình dáng của dấu bàn tay, thì đó là tay con gái. Tay thò ra dưới da bụng của chị Chu, đẩy vùng bụng của chị ta lên, khiến da bụng của chị Chu hơi nhô ra.

Những người xung quanh sau khi nhìn thấy cảnh tượng ấy, đồng loạt rít ngược một hơi, có người còn kinh hãi la lên, luống cuống lùi lại.

Hiện trường liền rơi vào hỗn loạn.

Người đồng nghiệp của Hứa Cửu giật bắn, vạt áo đang nắm trong tay rơi xuống, che mất dấu bàn tay ấy.

Chị Chu nhìn thấy phản ứng của những người xung quanh thì càng hoảng sợ hơn, la lớn: “Là thứ gì? Là gì? Có phải tay không… sao lại như vậy…”

“Đừng sợ. Có lẽ chỉ là trùng hợp. Chị đang tập luyện… Chúng tôi gọi xe cứu thương cho chị, đợi bác sĩ đến xem thử nhé. Có là do cơ bị vặn nên đụng phải…” Người đồng nghiệp của Hứa Cửu an ủi, không rời đi, nhưng cũng không dám nhìn kĩ khoảng da bụng của chị Chu nữa, càng không dám chạm tay vào để xác định lại.

Tôi rất chắc chắn trên người chị Chu không có âm khí. Có lẽ con ma ấy đã làm gì đó đối với chị Chu, để lại dấu vết, nhưng dấu vết này thực sự quá nhẹ nhàng.

Đến khi xe cứu thương đến, bác sĩ chạy lại, vạch áo chị Chu lên thì bàn tay đó đã biến mất.

Mọi người xung quanh thở phào.

Bác sĩ phê bình tất cả mọi người một trận. Chị Chu thì cứ khăng khăng với họ, họ cũng đành phải làm kiểm tra cho chị ta, rồi được chị ta yêu cầu đưa đến bệnh viện kiểm tra chi tiết toàn thân.

Cứ loay hoay mãi như thế, cho đến khi chị Chu theo bác sĩ rời đi, trong phòng tập gym cũng đã trống hơn một nửa.

Có người không đồng tình, chỉ nghĩ là chị Chu chuyện bé xé ra to, cũng có người cảm thấy sợ hãi theo.

“Vậy rốt cuộc là sao?” Hứa Cửu hỏi.

Tôi không thể trả lời.

Lúc này, tôi lại cảm nhận thấy âm khí, nhưng nó cũng biến mất ngay sau khi chợt xuất hiện.

Tôi ngẩng lên nhìn về phía hành lang, bước vội về phía ấy.

Người đồng nghiệp của Hứa Cửu vừa mới đi về hướng ấy. Tôi vừa qua đến, thì thấy cô ta đang đứng ở cửa lớp học.

Trong lớp học còn có mấy người đang ngồi trên thảm tập yoga, làm những động tác khởi động đơn giản.

Tôi men theo ánh mắt của người phụ nữ ấy nhìn qua, thấy trên tấm thảm tập yoga trống ở trước mặt có một dấu bàn tay.

Dấu tay rất nông, giống như có người sau khi đã ấn tay lên đó rất lâu liền rút tay lại, nhưng đệm tập yoga mãi vẫn chưa trở lại trạng thái ban đầu.

Người phụ nữ trợn to mắt, cứ nhìn sững dấu bàn tay ấy.

Người trong lớp học đã phát hiện ra cô ta, la lên một tiếng. Có người đã nương theo ánh mắt của cô ta nhưng không phát hiện ra điểm quái lạ kia nhanh được.

Người phụ nữ định thần lại, đẩy cửa đi vào, giải thích sự tình khi nãy với vẻ mặt cực kỳ khó coi. Cô ta nhìn tấm thảm tập yoga kia một lát, thình lình khom lưng, cuộn tấm thảm lại, rồi lấy ra một tấm thảm mới từ chiếc tủ bên cạnh.

Hứa Cửu và Tần Sơ cũng nhìn thấy cảnh tượng này.

“Con ma ấy, ở đây à? Nó muốn làm gì? Giết người à?” Tần Sơ đưa ra đến mấy câu hỏi. Anh ta quá căng thẳng, nên nói rất nhanh.

Hứa Cửu đã phát bực: “Có phải trong hiện thực đã xảy ra chuyện không? Phải chăng phòng tập gym nơi tôi làm việc đã xảy ra chuyện?”

Vấn đề này không ai giải đáp được.

Một tiết học yoga kết thúc, các học viên thu dọn đồ đạc rời đi.

Ba chúng tôi cứ đứng bên ngoài xem hết một tiết học.

Đến khi người đã đi hết, giáo viên yoga ấy dọn dẹp thảm tập yoga xong xuôi. Tâm trạng của cô ta có vẻ đã bình ổn trở lại, không còn căng thẳng nữa.

Tôi lại cảm nhận thấy âm khí.

Người phụ nữ đi hướng về phía tôi, khi còn cách chúng tôi qua lớp kính liền đứng lại.

Trên kính xuất hiện dấu tay.

Vân tay, chỉ tay rất rõ. Vị trí ấy giống như khi có người ra ngoài, ấn tay lên cửa, đẩy thẳng cửa mà đi ra.

Nhưng cạnh dấu tay ấy, lại có đến mấy dấu tay tương tự, sau khi từng cái một hiện ra thì sẽ nhận ra những dấu tay ấy giống nhau như đúc, của cùng một người, hơn nữa còn cùng một bàn tay.

Dấu tay trở nên dày đặc, che kín mặt chính của cửa kính.

Người phụ nữ lùi lại một bước, hãi hùng nhìn cảnh tượng này.

Tôi cảm thấy âm khí đang ở trong phòng, hơn nữa còn đang ngưng tụ. Chẳng chút do dự, tôi liền xuyên qua kính, đi vào phòng học.

Luồng âm khí ấy đã ngưng tụ sau lưng người phụ nữ.

Cô ta thất thần lùi đến trước cửa sổ bằng kính lắp sát sàn của lớp học, lưng hình như đã chạm vào cửa sổ sát sàn.

Ngay lúc này, âm khí đã hoàn toàn ngưng tụ thành hình.

Tôi nhào đến, thò tay về phía luồng âm khí ấy.

Thế nhưng, tôi đã chậm một bước.

Răng rắc.

Cửa sổ sát sàn bằng kính sau lưng người phụ nữ đã xuất hiện một dấu tay, mặt chính của cửa sổ phát sinh nứt vỡ.

Thân thể người phụ nữ tựa như bị ai đó xô một cái, bật ngửa ra sau, thân thể từ lỗ hổng trên cửa sổ bằng kính ngã nhào ra ngoài.

Một tiếng hét đinh tai.

Hứa Cửu cũng nhào đến, thẳng đến bên cửa sổ.

Tay tôi xuyên qua đám âm khí, không chụp được gì cả.

Rầm!

Âm thanh thân thể người phụ nữ chạm đất từ dưới lầu vang lại.

Phòng tập gym ở tầng bốn, độ cao của tầng lầu cao hơn rất nhiều so với lầu chung cư. Độ cao này đủ để mất mạng.

Tôi không nhìn xuống dưới.

Hứa Cửu đã thấy, hồn siêu phách tán lùi lại bên cạnh tôi.

Chẳng mấy chốc những người khác trong phòng tập gym đã tập trung lại, phát hiện cửa sổ sát sàn đã vỡ và cũng phát hiện ra xác chết của người phụ nữ ở dưới lầu.
Bình Luận (0)
Comment