Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1757

“Hả... Đọc tâm?” Tôi ngây người ra.

Suy đoán của Trần Hiểu Khâu và chuyện tôi lo lắng không có liên quan gì với nhau cả.

Nhưng nghĩ kĩ lại, Trần Hiểu Khâu dựa vào những manh mối mà mình đã biết để phân tích chuyện này thì làm sao có thể nghĩ đến việc thay đổi quá khứ chứ.

Trần Hiểu Khâu rút ra được kết1luận này là một chuyện khá bình thường.

Một kẻ địch có khả năng đọc tâm, muốn ứng phó với người đó thì chắc chắn không thể để lộ hết mọi chuyện ra được, phải giấu kế hoạch của mình một cách nghiêm ngặt.

“Bây giờ Diệp Thanh là ma, có lẽ là có ưu thế về mặt này, có thể đảm bảo là mình không8bị đọc tâm. Nhưng đối với những người khác, bao gồm cả Lâm Kỳ và chúng ta, trước sức mạnh như thế, những gì mà chúng ta biết sẽ bị lộ ra hết, không có cách để chống đỡ lại.” Trần Hiểu Khâu giải thích rõ hơn.

Tí Còi vừa xoa cằm vừa nói: “Này cũng phải. Khi nhắc đến siêu năng lực, người ta2thường nghĩ ngay đến đọc tâm nhỉ. Đọc tâm, bẻ cong thìa, nhai thuỷ tinh và cả tiên đoán! Đại khái là có những thứ này. À, còn có phóng điện, phóng lửa...”

Chủ đề cuộc trò chuyện đã bị lạc sang một hướng khác như con ngựa bị đứt dây cương.

Quách Ngọc Khiết và Gã Béo còn lên tiếng bổ sung thêm, đưa chủ4đề cuộc trò chuyện lạc xa hơn nữa.

“Bọn họ đã nhắc nhở anh vài lần là, chưa tới lúc anh nên biết thì không cần hỏi nhiều.” Trần Hiểu Khâu nói với tôi.

Tôi khẽ gật đầu.

Bây giờ hai người chúng tôi đã có những cách hiểu khác nhau về câu nói này.

Trần Hiểu Khâu xem việc này là đang giữ bí mật, tôi cũng cảm thấy đây là đang giữ bí mật, nhưng hai cái bí mật này không hề liên quan gì đến nhau cả. Cũng không thể nói là không có liên quan... Rốt cuộc Diệp Thanh có kế hoạch cuối cùng không, hay là cái kế hoạch thay đổi thế giới thông qua việc tìm được ma đầu xỏ chính là kế hoạch cuối cùng, về điều này thì tôi không dám chắc chắn.

Tôi cảm thấy hơi nhức đầu.

Vì kết luận này của Trần Hiểu Khâu rất có thể sẽ trở thành sự thật.

Khi nhắc đến siêu năng lực, quả thật thứ người ta nghĩ đến đầu tiên là đọc tâm. Có người sở hữu năng lực như thế cũng không có gì là lạ cả. Thậm chí còn không cần là một loại siêu năng lực nữa, một con ma có sức mạnh ghê gớm đã có thể làm được chuyện này rồi.

Theo như những chuyện xảy ra trong không gian game thì có lẽ là có người đã sở hữu năng lực đọc tâm, chứ không thì có rất nhiều chuyện không thể giải thích được tại sao. Cũng đâu thể có một thiên tài nào đó đã nhìn thấu hết kế hoạch của chúng tôi. Cũng không thể nào là cái người có năng lực tiên đoán kia đã đoán ra được hành động tiếp theo của chúng tôi. Nếu người đó đã biết hết cả rồi thì còn tốn thời gian gửi lời nhắn cho chúng tôi làm gì. Anh ta gửi lời nhắn tới, chứng tỏ rằng anh ta cũng muốn thay đổi cái tương lai đó, chứng tỏ rằng cái tương lai đó có thể thay đổi được.

Tương lai có thể thay đổi được, điểm này đã được kiểm chứng trong năng lực của Nam Cung Diệu.

Đừng nói chi là tương lai, quá khứ, hiện tại cũng có thể thay đổi được.

Tôi lại bắt đầu cảm thấy bất lực.

Tôi không làm được gì cả, cũng không biết phải làm như thế nào nữa.

Tôi bỗng nghĩ đến những lời nói của Cổ Mạch. Nếu thật sự là thiên thạch va vào Trái Đất hay đại dịch bùng nổ thì tốt quá rồi. Chờ chết là được, không cần suy nghĩ gì cả.

Tính cách của Trần Hiểu Khâu khác với tôi, sau khi rút ra được kết luận như thế, cô ấy còn nghĩ ra được một kế hoạch hành động.

“Kẻ địch lớn nhất bây giờ chính là những con ma đến từ tương lai. Tìm được bọn chúng, dùng năng lực của Lâm Kỳ để giết chúng và tiêu huỷ cổng ra vào của dị không gian, chúng ta có thể tạm thời làm cục diện ổn định lại. Cách làm này trị ngọn không trị gốc, nhưng khả thi hơn nhiều so với kế hoạch mà Diệp Thanh nói với Lâm Kỳ.”

“Vấn đề là phải tìm như thế nào? Thanh Diệp cũng không tìm ra.” Tí Còi thắc mắc.

“Bọn họ không có tìm thấy hay là không tìm?” Trần Hiểu Khâu hỏi ngược lại.

Bốn người chúng tôi đều sững sờ.

“Cách hành động của họ đã rất rõ ràng rồi. Bọn họ không biết về kế hoạch của Diệp Thanh, họ tin tưởng Diệp Thanh, không muốn phá hỏng kế hoạch của anh ta. Chỉ dựa vào tình trạng này thôi là có thể biết được rằng họ sẽ không chủ động xuất kích. Những việc họ làm bây giờ cũng không chủ động bao nhiêu. Việc tìm đến tận nơi rồi họ mới nghĩ cách giải quyết, vả lại mỗi lần đều không hề lo lắng. Bọn họ đang đợi tín hiệu của Diệp Thanh.”

“Chúng ta không cần sao?” Tí Còi lên tiếng thắc mắc tiếp, nhưng ngữ khí lần này trở nên chần chừ hơn nhiều.

“Tại sao chúng ta phải chờ tín hiệu của Diệp Thanh? Diệp Thanh đã từng bị thất bại. Năm người Thanh Diệp đều từng thất bại, nhờ có Lâm Kỳ cứu họ trở về. Điều này không phải nói là Lâm Kỳ mạnh hơn bọn họ, nhưng đủ để chứng minh rằng đám người Thanh Diệp cũng có sơ sót, không phải lúc nào cũng thành công. Lúc trước chúng ta không có cách gì cả, chỉ đành ngồi chung một thuyền với bọn họ, tiến về phía trước theo họ, bây giờ tình huống đã thay đổi rồi.” Trần Hiểu Khâu chỉ ra ngoài cửa xe, nhưng không phải để chỉ cho chúng tôi xem thứ gì cả: “Giới quái dị không thể phong toả thông tin được nữa. Ai nấy đều bị cuốn vào trong sự thay đổi lớn của thế giới này, ai nấy đều phải tự mình cố gắng.”

Những lời này của Trần Hiểu Khâu có thể khích lệ sĩ khí, nhưng trong bốn người chúng tôi, chỉ có Quách Ngọc Khiết là tinh thần hăng hái thôi. Cái tinh thần nhiệt huyết này thật sự là không phù hợp với một nhóm người hơn hai mươi tuổi, tuy rằng chúng tôi chưa tới tuổi lão niên, nhưng cũng không phải là thanh niên ngây thơ hăng máu. Quách Ngọc Khiết không hề suy nghĩ gì cả, nghe Trần Hiểu Khâu nói như thế liền muốn bắt tay vào làm ngay.

“Phải làm như thế nào?” Gã Béo hỏi một câu hỏi quan trọng nhất.

“Tìm được bọn chúng. Trước mắt chỉ có một cổng ra vào dị không gian được tìm thấy ở Dân Khánh, ngoại trừ cái ở thôn Sáu Công Nông, có thể còn có thêm hai ba cái khác nữa. Điều này được suy luận dựa trên số lượng ma quỷ tương lai xuất hiện ở Dân Khánh. Tạm thời chưa thể xác định được vị trí những con ma này và cổng ra vào, nhưng mà chắc chắn sẽ có vết tích gì đó. Chắc chắn có thể tìm được manh mối từ những vụ án mất tích và tử vong ở Dân Khánh.”

“Chắc đám người Thanh Diệp cũng đã làm như thế rồi nhỉ?”

“Bọn họ không tiến hành điều tra trên phạm vi toàn thành phố mà chỉ điều tra nhằm vào một đối tượng sau khi gặp phải một hiện tượng quái dị nào đó.”

“Nhưng chúng ta cũng đâu có tiến hành điều tra thế này được. Việc này được xem như là điều tra trên diện rộng rồi...”

“Năm người chúng ta không thể làm được, nhưng cấp trên có thể ra lệnh, tiến hành tra xét toàn thành phố.” Trần Hiểu Khâu nói.

Bốn người chúng tôi lại bị phát ngôn này của cô ấy làm cho giật nảy mình.

“Giới quái dị không đáng tin, không chỉ có một mình em cảm nhận được điều này. Những chuyên gia trong giới quái dị không thể kiểm soát được cục diện. Vậy dù là không đồng ý, nhưng có một số chuyện sẽ có người bắt tay vào làm tiếp. Chú em chắc là có thể gửi kế hoạch của em lên cấp trên. Hành động tổng thể có thể sẽ hơi chậm, nhưng ở Dân Khánh thì chắc là có thể mau chóng bắt đầu được rồi.” Trần Hiểu Khâu lên tiếng.

“Làm vậy có được không?” Lúc này dường như thanh niên hăng máu Quách Ngọc Khiết đã bình tĩnh trở lại.

“Em có nói chuyện này cho chú em biết không?” Gã Béo hỏi.

“Không cần thiết. Chẳng phải chú ấy đã nghe Lâm Kỳ kể về những chuyện tối hôm qua rồi sao? Chắc chắn chú ấy cũng đã nghĩ đến điều này.” Trần Hiểu Khâu đáp: “Em chỉ muốn xác nhận lại thái độ của Thanh Diệp thôi. Bây giờ đã biết được thái độ của họ, tiếp theo đây chúng ta sẽ bắt tay vào làm.”

Trần Hiểu Khâu khựng lại một hồi rồi nói tiếp: “Lúc nãy Ngô Linh có câu này nói rất đúng. Bọn họ làm như thế chỉ là để sống sót, bây giờ chúng ta cũng nên làm gì đó để sống.”

Trần Hiểu Khâu hăng hái như thế trông rất xa lạ, nhưng sau đó tôi lại nghĩ ngay đến cảnh tượng ngày đầu tiên cô ấy đến làm việc. Lúc đó chúng tôi đã từ bỏ việc tìm người đứng tên của mấy căn nhà ở phòng nghiên cứu, còn cô ấy thì lại tập trung cao độ, làm việc hăng say.

“Ừ! Cùng nhau cố gắng nào!” Quách Ngọc Khiết hét lên.

Hai cô gái đều đã nói như thế rồi, ba người đàn ông chúng tôi chỉ đành lên tiếng tán thành.
Bình Luận (0)
Comment