Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1768

Những lời nói của Thu Tử Dương khiến tôi ngây ra.

Trên người anh ta mang âm khí của hồn ma, anh ta là một con ma. Tôi có thể chắc chắn.

So sánh những gì anh ta vừa nói với trí nhớ của tôi.

Nguyên Thuần, dự đoán, người ủy thác của Thanh Diệp… Mặc dù ký ức hơi mơ hồ, nhưng nội dung đại khái thì tôi vẫn còn nhớ.

Cho dù bây giờ không nhớ, đợi1một lát cũng có thể xác nhận lại, cũng không phải chuyện khó gì.

Anh ta muốn lừa tôi, cũng không phải chuyện dễ dàng.

Nhưng việc xác nhận này chỉ có thể xác nhận thân phận của anh ta mà thôi.

Cái tương lai mà anh ta nói, tôi không thể xác nhận được.

Tôi nhìn quanh một cái.

Một thế giới mới!

Khác với thế giới thực và thế giới tương lai mà tôi thấy được.

Thu Tử Dương bay8tới gần tôi, đưa tay khoác qua vai tôi: “Đây là một tương lai mới, tương lai do cậu tạo ra. Đương nhiên, chuyện này vẫn chưa xảy ra. Trong tương lai cậu sẽ phát triển theo hướng này. Còn ở một khía cạnh khác thì, bản thân cậu lại trở thành kẻ thù lớn nhất của cậu. Này, cậu hiểu rõ trật tự thời gian này chứ?”

Thu Tử Dương huơ tay nói: “Cậu sẽ2mãi là quân cờ của Diệp Thanh, không biết được toàn bộ kế hoạch của anh ta, không biết anh ta đang làm gì. Giống như cậu bây giờ vậy. Đợi đến khi cậu tự thức tỉnh, lúc mà tự phát muốn làm gì ấy…”

Theo những gì mà Thu Tử Dương nói, khung cảnh xung quanh tôi cũng thay đổi theo, biến thành cảnh tượng mà tôi vừa thấy.

Tôi đang dùng âm khí của mình4giết chết gia đình và bạn bè.

Cảnh tượng phân tách ra, bên kia xuất hiện Diệp Thanh. Cảnh tượng đó và Diệp Thanh đều bị che phủ bởi một tầng vải mỏng, nhìn không rõ. Nhưng tôi biết Diệp Thanh đang làm gì.

Hai cảnh tượng này song song nhau, cùng lúc phát sinh.

Thế là, bi kịch xảy ra.

Tôi giết chết gia đình và bạn thân, nhưng không thấy hồn ma của bọn họ.

“Sau đó cậu giết chết anh ta, bắt đầu bắt tay vào việc thay đổi quá khứ. Giống như bây giờ vậy.” Thu Tử Dương đóng vai người dẫn truyện, làm tôi nhìn thấy được thân ảnh của ma cổ trang và ma chuyển phát nhanh.

“Đợi đến khi cậu thành công, thì tương lai này sẽ hình thành.” Thu Tử Dương vừa dứt lời, khung cảnh hư cấu biến mất, chúng tôi lại lơ lửng trên bầu trời của thế giới tương lai kia.

“Diệp Thanh đã làm gì?” Tôi hỏi.

Thu Tử Dương kinh ngạc nhìn tôi: “Hừm? Cái này à, tôi cũng không biết nữa. Tuy tôi có thể nhìn thấy tương lai, nhưng Diệp Thanh đã che giấu nó, tôi không thể thấy rõ anh ta đã làm gì.”

Diệp Thanh từ lâu đã làm việc che giấu này rồi: “che giấu” tôi và những người trong Thanh Diệp.

Sau khi tôi hồi sinh những người trong Thanh Diệp, bọn họ không thể ẩn nấp nữa. Nhưng Diệp Thanh thì vẫn duy trì trạng thái đó.

Đôi khi tôi vẫn nghĩ rằng, có lẽ Diệp Thanh không định để tôi cứu anh ta nữa.

Từ lâu tôi đã mơ về Diệp Thanh rồi, nên không thể mơ lại một lần nữa. Lần ấy trong mơ tôi thấy được tuổi thơ của Diệp Thanh, rất ngắn, không giúp ích được gì trong việc giải cứu Diệp Thanh cả.

Trong kế hoạch lớn mà anh ta công khai nói với tôi, đã bao gồm nội dung hồi sinh anh ta trong đó rồi. Chuẩn xác mà nói, khi quá khứ của cả thế giới thay đổi hoàn toàn, thì Diệp Thanh cũng không chết, càng không cần tôi đến giải cứu.

Với thân phận là ma, anh ta càng mạnh hơn, càng có thể giúp tôi hoàn thành kế hoạch lớn kia.

“Anh cho tôi thấy những thứ này, anh muốn làm gì?” Tôi lại hỏi.

Thu Tử Dương dò xét tôi từ trên xuống dưới, cười: “Xem ra cậu vẫn không tin tôi? Cũng đúng. Hiện tại cậu vẫn còn giữ lấy một suy nghĩ khác mà. Giống như Diệp Thanh vậy, cậu cũng không muốn có ma tồn tại trong cái thế giới này, cậu cũng muốn tiêu diệt hết những con ma trên thế giới này.”

Anh ta nói, giang hai cánh tay ra: “Tôi cảm thấy như thế này rất tốt mà. Những người như chúng ta sở hữu năng lực đặc biệt. Tại sao phải loại bỏ năng lực này, khiến bản thân trở nên tầm thường chứ? Vả lại, biến thành ma, có thể sống mãi không chết, điều này không tệ mà? Những chuyện như sinh ly tử biệt cậu cũng không muốn trải qua phải không? Tự tin lên. Tương lai cậu sẽ trở nên rất mạnh, bây giờ cậu cũng rất mạnh rồi. Không cần phải sợ hãi bất kì con ma nào cả. Bản thân cậu đã là một con ma mạnh nhất rồi.”

Tôi không lên tiếng, chỉ lẳng lặng đứng nhìn Thu Tử Dương.

Nụ cười trên mặt Thu Tử Dương cũng biến mất, anh ta lại cong môi lên lần nữa: “Hay là, cậu vẫn còn nghi ngờ tôi?”

“Nếu như anh mong đợi một tương lai như thế này, thì tại sao anh lại đến tìm tôi, nói với tôi những điều này? Anh cảm thấy mình có thế thuyết phục tôi, khiến tôi từ bây giờ bắt đầu hành động, tự sát, sau đó giết hết tất cả mọi người, hợp tác với tôi của tương lai? Những chuyện như vậy, có khả năng xảy ra không? Cho dù có những cửa ra vào dị không gian kia, cũng không thể làm được nhỉ? Tách rời linh hồn, cũng cần phải phân ra chủ thứ chứ. Bàn về sức mạnh, tôi của hiện tại có lẽ chỉ là thứ mà thôi, tôi của tương lai mới là chủ.”

Thu Tử Dương không còn cười nữa.

Anh ta nhìn chằm chằm tôi một hồi, thở dài nói: “Được thôi…” Vẻ mặt anh ta có vẻ cô đơn: “Tôi không có cách nào tiếp xúc với cậu của tương lai. ‘Cậu’ đó, vua của loài ma, cao không thể với. Tôi chỉ là một con ma nhỏ, tôi có thể sống được bao lâu chứ, tôi cũng không biết nữa. Có thể là một giây sau liền bị con ma khác ăn thịt rồi cũng nên.” Anh ta cười cười: “Tôi không phải đang nói đùa đâu, tôi không nhìn thấy được tương lai của mình, nhưng tôi nhìn thấy được tương lai của không ít con ma.”

Tôi đợi anh ta nói tiếp.

“Tôi có một đứa em gái. Giống như cậu vậy, em gái tôi nhỏ tuổi hơn tôi một chút. Đang học đại học, lớn hơn em gái của cậu một chút, năm ba rồi, năm sau sẽ tốt nghiệp. Nó đã kiếm sẵn việc làm trước rồi, đang làm thực tập ở đó.” Thu Tử Dương nói: “Nó chết rồi… giống như tôi vậy, chết trong không gian ấy.”

Tôi hơi xúc động, trầm ngâm nhìn vẻ mặt Thu Tử Dương.

Việc mà Thu Tử Dương nói, tôi sẽ tìm cơ hội chứng thực. Chắc anh ta sẽ không lấy chuyện này ra để lừa tôi.

“Chỉ có cậu mới thay đổi được sự thật này. Tôi cũng không yêu cầu cao siêu gì. Tôi đã chết rồi. Chúng ta định trước đều phải chết. Cái không gian ấy không thể giải. Ít nhất, dựa vào thực lực của hai chúng ta thì không có cách nào phá giải cả. Tôi muốn nhờ cậu giết chết em gái tôi. Giết chết nó trước, để nó biến thành ma.” Thu Tử Dương cầu xin: “Tôi biết cậu vẫn còn nhiều ngờ vực. Em tôi chết trong không gian kia, nhưng lại không biến thành ma. Trong đó đã xảy ra sự cố… Do một người có năng lực khác. Cậu có thể đi điều tra về chuyện này. Người đó tên là…”

Thu Tử Dương vẫn chưa nói xong, tôi cảm nhận được âm khí quen thuộc.

Thân ảnh của Thu Tử Dương hóa thành những mảnh vụn li ti, vỡ vụn ra trước mặt tôi, phân tán ra bốn phía.

Cách những mảnh vụn kia, tôi nhìn thấy Diệp Thanh.

Không nhìn thấy mặt, nhưng tôi nhìn thấy nắm đấm của anh ta.

Chợt, tôi phát hiện mình đang nằm sấp trên giường.

Hiện thực?

Tác dụng phụ kia, còn có…

Cốc cốc!

Tiếng gõ cửa vang lên.

“Lâm Kỳ! Con dậy chưa! Trễ rồi đó!”

Tiếng của mẹ…

Tôi bò dậy, toàn thân mỏi nhừ, nhưng cảm giác đau đầu đã không còn nữa.

Tôi từ từ đi đến cửa phòng, mở cửa ra, bên ngoài không có ai cả, trong bếp có tiếng động.

“Hôm nay không cần đi làm hả con? Ngủ dậy muộn rồi đó biết chưa?” Tiếng mẹ tôi lải nhải nói.

Trong nhà vệ sinh truyền ra tiếng dội nước.

“Lão Lâm, anh đừng có đánh răng, nhường cho con trai vào nhà vệ sinh trước đi!”

“Hả?” Cha với cái miệng đầy bọt nhìn tôi: “Không phải hôm nay nó không cần đi làm sao?”

“Con nó có nói không đi làm khi nào hả?” Mẹ từ trong bếp đi ra, đánh cánh tay tôi: “Con làm sao thế? Ngủ tới không biết gì luôn rồi à? Con nhìn cái vết to tướng trên mặt kìa. Lớn già đầu rồi mà còn như vậy nữa!”

“Dạ…” Tôi ngây ngốc trả lời.

Không thấy âm khí, không thấy máu. Cảm giác đau đớn cũng không còn nữa.

Tác dụng phụ, kết thúc rồi sao?
Bình Luận (0)
Comment