Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1795

Con bướm bay lướt qua trước mặt tôi, bay đến cửa phòng ngủ, nó cứ bay lên bay xuống, giống như đang hối thúc tôi mở cửa vậy.

Tôi nhìn về phía cuộn giấy trắng trong tay, sau khi ném nó sang một bên xong thì mặc quần dài, áo khoác, đem theo chìa khoá và di động, đi lên trước mở cửa phòng ra.

Con bướm lại bay đến cửa nhà.

Tôi đi theo qua đó và mở cửa1ra.

Sau đó, con bướm cứ bay thẳng xuống dưới, nó không hề đi vòng theo cầu thang mà bay thẳng xuống tầng một qua khe hở của cầu thang.

Tôi không thể nào chui qua cầu thang như thế được, chỉ đành bước từng bước xuống lầu.

Lúc đi ngang qua phòng bảo vệ ở cổng khu dân cư, tôi còn lo là bảo vệ sẽ nhìn thấy con bướm kì lạ này. Nhưng bảo vệ chỉ nhìn tôi8một cái rồi lại cúi đầu chơi điện thoại tiếp.

Chỉ có tôi có thể nhìn thấy con bướm này.

Tôi đi theo con bướm đó, không đi xa lắm, sau khi đi đến một khu dân cư khác cách khu nhà tôi khoảng một cây số thì được dẫn vào một toà nhà trong khu dân cư đó.

Cửa chống trộm dưới lầu đã tự động mở khoá, hé mở ra khi con bướm bay ngang qua.

Bầu không khí2bỗng trở nên rất quỷ dị.

Sau khi đi vào rồi, tôi càng cảm thấy không gian này vô cùng quỷ dị.

Vì trong toà nhà này thế mà lại có những chân nến ốp tường, trên đó có cắm một cây nến màu trắng, ánh nến lay lắt.

Cảnh tượng thế này thật sự là không phù hợp gì mấy với danh xưng “thầy trừ ma”, trái lại rất thích hợp với những phù thuỷ, vu sư mà bọn4họ đang cố gắng tiêu diệt.

Ánh lửa soi rọi ra một con đường, một con đường thẳng hoàn toàn không hợp với kết cấu của toà nhà chung cư.

Con bướm tiếp tục bay về phía trước, dọc đường có bột kim tuyến rơi ra từ người nó, sau đó lại biến mất.

Cách dẫn đường này không có chút sáng tạo mới mẻ gì cả. Tôi đang suy nghĩ đây có phải là một loại phép thuật cố định nào đó không, cứ thi triển ra thì sẽ là như thế, bướm, nến và đường hầm… Không thể thay đổi được. Có thể là do đã mượn những chi tiết trong các câu chuyện thần thoại, hoặc cũng có thể là do các câu chuyện thần thoại đã sáng tạo ra một không gian như thế dựa vào loại phép thuật này và đã được đưa vào sử dụng rộng rãi trong các bộ phim hiện nay.

Trong lúc suy nghĩ lung tung thì tôi đã đi đến cuối con đường rồi.

Không có bất ngờ gì cả.

Ở cuối con đường có một cánh cửa gỗ cổ xưa trông khá nặng nề. Hoa văn điêu khắc trên đó trông giống như những đoá hoa, dây leo và cả bảo thạch, ngựa một sừng…

Tôi chỉ nhìn lướt sơ qua một cái thôi, sau đó thì thấy con bướm bay đến trước cánh cửa, hoá thành một đống bột màu vàng kim và tan rã ra trên cửa.

Cửa được mở ra, phát ra những tiếng cọt kẹt.

Âm thanh đó vang vọng trong đường hầm.

Không gian tối om phía sau cánh cửa bỗng có một vòng nến sáng lên.

Ánh nến được lần lượt thắp sáng, soi sáng cả một không gian hình tròn, cũng đã để lại vô số những cái bóng trong không gian.

Không gian tối om và cái bàn tròn được đặt giữa phòng khiến tôi nghĩ đến Quỷ Ngữ. Không biết là do trùng hợp hay lại là một sự lựa chọn không mấy mới mẻ, trên bàn có trải một tấm vải nhung màu đen, trên đó còn đặt một quả cầu thuỷ tinh.

Ở cái chỗ ngồi đối diện cửa đột nhiên xuất hiện một bóng người mặc áo choàng màu đen.

Một lọn tóc xoăn dài và đôi môi đỏ mọng lộ ra dưới nón áo choàng làm người ta có thể nhận ra được đây là một người phụ nữ.

Những bộ phận khác trên người cô ta đều bị áo choàng che kín hết, không có để lộ tí da thịt nào cả.

“Mời ngồi.” Người phụ nữ không hề lên tiếng nhưng giọng nói lại vang vọng trong đầu tôi.

Tôi giật nảy mình, đầu óc suy nghĩ lung tung nãy giờ cuối cùng cũng đã tập trung lại rồi.

Người phụ nữ khẽ cong môi lên: “Không cần lo lắng, chỉ là tôi dùng cách này để gặp mặt mọi người thôi. Chúng ta trò chuyện ở đây, vượt xuyên không gian, không có cản trở gì, cũng không cần phải lo là bí mật bị tiết lộ ra ngoài. Đây là năng lực của tôi, năng lực của tôi chỉ làm được như thế thôi, không hề thâm nhập vào não bộ để đọc suy nghĩ của mọi người.”

Tôi không tin tưởng hoàn toàn vào người phụ nữ này, chỉ là cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình lại, để mình có thể tập trung hơn, không có nghĩ về những thứ khác nữa.

Người phụ nữ nói lần nữa: “Mời ngồi.”

Tôi đi về phía chỗ ngồi đối diện người phụ nữ.

Những chỗ khác xung quanh bàn tròn đều trống không, không có ghế ngồi, cũng không có người nào cả.

Tôi là người đến đầu tiên sao? Hay là…

Trong lúc đang suy nghĩ như thế, cánh cửa ở sau lưng tôi bỗng đóng sầm lại và biến mất luôn.

Cùng lúc đó bỗng có một cánh cửa giống như vậy xuất hiện ở bên cạnh tôi. Cửa mở ra, có người đi vào, là một người đàn ông mà tôi không hề quen biết.

Người đàn ông này mặc đồ vest mang giày tây, đeo mắt kính, tóc được cố định bằng gel vuốt tóc, trông rất gọn gàng. Người đó nhìn tôi xong rồi đi thẳng đến phía bàn tròn. Ở cạnh bàn tròn xuất hiện thêm một cái ghế ngồi. Người đàn ông kéo ghế ra và ngồi xuống, không hề lên tiếng gì cả.

Người đàn ông vừa mới ngồi xuống thì lại có thêm một cánh cửa xuất hiện ở đối diện người đàn ông.

Người đi vào lần này là một người phụ nữ, cũng đeo kính, nhưng cách ăn mặc thì trông giống như một cô học sinh cổ lỗ sĩ, còn thắt thêm hai bím tóc nữa, cộng với cặp kính dày kia, làm người ta nhất thời không thể nhìn ra được là cách ăn mặc của cô ta đã quá mốt hay là cố tình ăn mặc theo phong cách hoài cổ.

Người phụ nữ cũng không hề nói gì cả, kéo cái ghế mới xuất hiện ra và ngồi xuống. Tư thế ngồi cũng nghiêm trang như người đàn ông kia vậy.

Cánh cửa thứ ba được mở ra, tôi cuối cùng cũng đã nghe thấy được giọng nói thứ hai xuất hiện ở đây. Giọng nói này cũng vang vọng trong đầu tôi, mở đầu không phải là tiếng nói chuyện mà là tiếng huýt sáo.

“Cái này không có mới mẻ gì cả. Không gian thế này cũng kém quá đi. Sở hữu loại năng lực này chi bằng tìm một khu giải trí năm sao để gặp mặt cho rồi.” Thanh niên mặc áo thể thao đi ra từ phía sau lưng tôi, thái độ bất cần, sau khi phàn nàn xong thì quay sang nhìn xung quanh: “Ủa, sao ai cũng mặc áo choàng hết vậy? Các người là tổ chức hắc ám gì sao? Mau báo tên ra đi!”

Câu nói không đúng trọng tâm này khiến tôi cảm thấy khó hiểu.

Tôi nhìn thấy người đàn ông mặc vest khẽ đưa tay đẩy kính: “Chúng ta chỉ nhìn thấy áo choàng thôi. Đây chắc là do hạn chế về sức mạnh rồi!”

Tôi âm thầm giật nảy mình, nhưng lập tức kìm lại, thậm chí không nghĩ đến chuyện này nữa.

Tôi vẫn lo sợ là cái người sở hữu siêu năng lực kia có thể đọc được suy nghĩ của tôi.

“À ừ, thì ra là thế, mất hứng thật!” Thanh niên trẻ tuổi ngồi xuống, ngả người dựa ra sau, ghế cũng bị ngửa ra sau và anh ta bắt đầu rung đùi. Anh ta vừa rung đùi vừa nói: “Nếu vậy thì không cần phải tự giới thiệu nữa rồi. Có chuyện gì nói mau đi, có cô em đang đợi tôi trên giường đấy.”

“Vẫn chưa có đủ người.” Người phụ nữ mặc áo choàng đáp.

Cô ta vừa mới nói dứt câu, xung quanh lại xuất hiện thêm ba cánh cửa nữa.

Trong đó có một cánh cửa, người đi ra chính là Ngô Linh.

Tôi nhìn Ngô Linh một hồi, lập tức kiềm chế cái việc muốn lên tiếng nói chuyện với Ngô Linh lại.

Còn người đi vào từ một trong hai cánh cửa còn lại, một người là phụ nữ trung niên, nhìn vào trông giống như một bà nội trợ, người còn lại là một người đàn ông già, bước đi loạng choạng, mặc một bộ vest không mấy vừa vặn.

Sau khi bọn họ ngồi xuống ghế đều quay đầu nhìn xung quanh một lượt.

Ánh mắt của Ngô Linh không hề dừng lại ở chỗ tôi. Tôi không thể chắc chắn là cô ấy có nhìn thấy tôi hay không. Những gì mà cô ấy nhìn thấy rất có thể chỉ là những chiếc áo choàng mà thôi.

“Được rồi, mọi người đã đến đông đủ rồi.” Người phụ nữ mặc áo choàng lên tiếng: “Chắc hẳn mọi người đều đã biết mục đích tôi mời mọi người đến đây. Hiệp hội thầy trừ ma chúng tôi tìm được…”

“Phụt!” Thanh niên trẻ tuổi đột nhiên bật cười, vừa cười vừa lắc tay: “Thật ngại quá, cái tên này quê mùa thật đấy. Tôi còn tưởng rằng các người có một cái tên tổ chức thần bí gì đó, không thể tiết lộ ra bên ngoài. Tổ chức của các người tên là như thế à?”

Người phụ nữ mặc áo choàng chỉ giữ im lặng.

“Tổ chức của họ vốn có tên là Rheinstein Rickcott.” Người đàn ông già lên tiếng.

“Gì cơ?” Thanh niên trẻ quay đầu nhìn sang đó.

“Là phát âm của cụm từ ‘Người giết chết ác quỷ’ trong tiếng Kazana.” Người đàn ông già nói tiếp.

“Wow! Cái này ngầu nè! Tại sao lại phải đổi thành cái tên hiệp hội thầy trừ ma chứ?” Thanh niên nói.

“Là để hoà nhập vào xã hội người bình thường và cũng là để tránh việc thu hút những người có tính cách như cậu đến đây.” Người lên tiếng trả lời anh ta vẫn là người đàn ông già kia. Ông ta vừa nói vừa nhìn xung quanh: “Nhưng mà, xem ra cái mục đích này đã thất bại rồi.”

“Ha ha!” Thanh niên vỗ bàn cười to: “Cảnh tượng này trông ngốc chết đi được và cũng không có gì mới mẻ cả.”
Bình Luận (0)
Comment