Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1797

Tôi ngây ngô nhìn về phía cái đầu gấu đó.

Mắt của gấu bông được làm từ bi thuỷ tinh, lông gấu trông rất mềm mượt, cái đầu gấu này nếu không phải do nó quá khổng lồ thì trông cũng dễ thương lắm.

Tôi cũng nhận ra rằng đây là một con gấu bông được phóng to, là con gấu bông của Lữ Xảo Lam. Tôi còn từng nhập vào người nó, đã từng ôm nó và cả đồng bọn của nó.

Nhưng mà, khi một con gấu bông vốn dĩ rất dễ thương được1phóng to lên đến mức chỉ một con mắt của nó đã to bằng đầu của tôi, thế này thì chẳng có gì được gọi là dễ thương nữa.

Tiếng thét của cô bé, biển máu xung quanh tôi, cũng không thể nào làm tôi có thể gán từ dễ thương cho con gấu này được.

Thầy trừ ma… Gấu bông…

Đây là sự trả thù của gấu bông sao? Hay là…

Tôi không có thời gian để suy nghĩ về vấn đề này, con gấu bông khổng lồ kia đã đứng thẳng người dậy, nâng cánh8tay hình trụ tròn của mình lên và đập xuống một cách mạnh bạo.

Nó không có móng vuốt, chỉ có hai cánh tay hình trụ tròn thôi. Cánh tay đó chắc là phải mềm mại lắm chứ. Nhưng khi nó đập tay xuống thì mái nhà bị thủng lúc nãy, giờ đây đã sụp đổ hoàn toàn.

Gạch đá rơi thẳng vào trong biển máu, khiến cho biển máu cuộn trào.

Khi tường rào trong không gian đều bị phá vỡ hết, những dòng máu cuốn trôi chúng tôi ra ngoài.

Tôi nghe được tiếng chửi2rủa của người thanh niên kia.

“Gì vậy trời! Tại sao cái ảo giác này còn chưa biến mất? Mau thả tôi ra.” Tiếng chửi rủa của người thanh niên trôi đi xa dần theo cơ thể anh ta, trôi đến nơi mà tôi không nhìn thấy được.

Cái không gian này trông như không có biên giới gì cả, biển máu này cũng không dâng lên hay rút đi gì cả.

Tôi cố gắng quay đầu tìm kiếm hình bóng của con gấu bông khổng lồ kia. Chỉ xét về mặt ngoại hình, rõ ràng4là tôi có thể tìm được nó ngay lập tức, chỉ cần đúng hướng, muốn không nhìn thấy nó cũng khó. Nhưng sau khi tôi quay đi quay lại một hồi rồi vẫn không tìm thấy được cái hình bóng khổng lồ kia.

Tôi quay sang tìm Ngô Linh.

Nuốt phải vài ngụm máu khiến tôi cảm thấy buồn nôn.

So với cảm giác lúc gặp phải tác dụng phụ thì cảm giác lúc này chân thật hơn nhiều.

Một cơn sóng vỗ đến, tầm nhìn của tôi bị máu che mất, làm tôi không phân biệt được đâu là đâu nữa.

Tiếng hét của cô bé cũng biến mất luôn.

Biển máu bình yên dần.

Tôi phát hiện là xung quanh đây chỉ có một mình tôi thôi, những người khác không biết đã đi đâu rồi.

Con gấu bông đã biến mất. Xung quanh là biển máu rộng thênh thang. Trên đỉnh đầu là một màu đen sì, không phải bầu trời đêm mà là một màu đen thuần tuý.

Ảo giác… Ảo ảnh?

Những thứ này đều là giả.

Nhưng tôi phải rời khỏi chỗ này như thế nào đây?

Tôi đưa tay sờ lên người mình.

Vẫn còn cảm nhận được cơ thể của mình, không phải đang hồn lìa khỏi xác.

Vậy mới rắc rối này…

Dị không gian sao?

Hay là, cái ảo giác này chân thật đến nỗi có thể làm tôi cảm giác được cơ thể của mình?

Tôi không dám chắc chắn, cũng không biết phải làm sao.

Sử dụng năng lực trong biển máu này, nói không chừng sẽ tác động lên năng lực của cô bé kia.

Chỉ cần không phải giống như chuyện của Quỷ Ngữ, tôi chắc là có thể ngắt được năng lực của cô bé kia.

Nhưng biểu hiện lúc nãy của cô bé trông cũng khá giống với Quỷ Ngữ bị suy sụp tinh thần. Nói không chừng năng lực của cô bé cũng đã bị mất kiểm soát rồi. Tôi sử dụng năng lực lên cô bé, ngược lại sẽ khôi phục lại năng lực cho cô bé.

Tôi cảm thấy nhức hết cả đầu.

Nhưng không thấy sợ hãi gì mấy.

Sự xuất hiện của gấu bông không hề làm tôi sợ hãi. Trong ấn tượng của tôi, gấu bông vẫn là những linh hồn bảo hộ đáng yêu, ngây thơ dễ thương, chỉ muốn bảo vệ cho Lữ Xảo Lam. Lữ Xảo Lam từ bỏ chúng thì chúng liền biến mất trong thầm lặng.

Tôi vừa nghĩ như thế thì trong đầu liền hiện lên hình ảnh của Vương Diêm, mặc đồ cô dâu, nắm tay với figure và nhảy xuống lầu.

Lúc đó tôi cũng từng nghĩ rằng, thứ mà Vương Diêm gặp phải là linh hồn được sinh ra từ đồ chơi. Gấu bông cũng là đồ chơi, nói không chừng là sau khi gấu bông bị thầy trừ ma xử lí xong, linh hồn đồ chơi có được vật dẫn mới. Linh hồn đồ chơi trong cái vật dẫn đó không được dễ thương hiền lành như gấu bông.

Tôi ngây người ra.

Gấu bông… Có còn là những con gấu bông năm xưa không?

Lúc đang nghĩ đến chuyện này, cả người tôi bỗng bay lên.

Tôi giật cả mình, nhưng không có cách nào kiểm soát được linh hồn của mình.

Tôi bay lên cao, chỉ nhoáng một cái thôi thì đã không còn thấy cơ thể chìm trong biển máu của mình nữa rồi.

Giữa biển máu bình yên xuất hiện một cái đầu người.

Người đó vừa mới ngoi lên trên mặt nước thì bắt đầu nôn lấy nôn để, nôn ra toàn là máu.

Không phải là máu của cô ta mà là máu cô ta uống vào nãy giờ.

Bím tóc đã tuột ra, cặp kính dày cũng không thấy đâu nữa. Người phụ nữ híp mắt lại, vừa quạt tay vừa quan sát xung quanh.

Là cái người phụ nữ mặc như học sinh kia!

Đây là…

Cảnh mộng?

Chúng tôi mới tách ra nhau chưa được bao lâu mà nhỉ? Cô ta đã chết rồi ư?

Tôi cảm thấy khó hiểu và cảm nhận được sự căng thẳng của cô ta.

Mặt biển gợn sóng, tạo ra những gợn nước khác thường. Cô ta với sự nhạy bén của mình đã phát hiện ra được là có thứ gì đang ở gần đây.

Là những người khác sao?

Người phụ nữ nghĩ như thế.

Trong cái không gian được chia thành hai phần đỏ và đen này đã xuất hiện thêm một màu thứ ba. Một đốm màu nâu… Hai đốm… Thứ gì đó đang nổi lên trên mặt nước…

Cặp kính của người phụ nữ không phải đeo để trang trí, cô ta bị cận thật nên chỉ có thể nhìn thấy hai đốm màu này thôi.

Tôi bay trên đầu cô ta, nhìn thấy rõ được đó là thứ gì. Và lúc nhìn rõ rồi, tôi cảm thấy vô cùng sửng sốt.

Đó là hai cái tai gấu.

Tôi từ từ bay qua đó, nhìn từ trên xuống thì chỉ thấy được biển máu sẫm màu và hai cái tai gấu ngoi ra khỏi mặt nước máu. Mặt nước máu gợn sóng nhè nhẹ chứ không hề đứng yên. Giữa những gợn sóng, tôi có thể nhìn thấy được cái bóng đen chìm dưới mặt nước.

Điều này quả thật là có hơi buồn cười.

Trông giống như cảnh quay trong các bộ phim quái vật, nhưng thứ núp dưới mặt nước không phải là một con cá mập khổng lồ thời viễn cổ, cũng không phải là quái vật biển, yêu quái biển gì, không phải là cá mập biến dị hay bạch tuộc biến dị gì cả, mà là… một con gấu bông?

Tôi đã từng nhìn thấy cảnh máu me khi những con gấu bông này giết người, nhìn thấy bộ dạng quái dị của chúng khi mọc thêm các bộ phận cơ thể con người trên mình, nhưng lúc này tôi vẫn cảm thấy cảnh tượng này rất hoang đường.

Gấu bông dần tiến lại gần, người phụ nữ cũng nhìn rõ được hai cái tai gấu.

Cô ta cau mày lại và khẽ quạt tay.

Tôi cảm nhận được năng lực đang chuyển động trong người cô ta.

Có thứ gì đó bay ra từ lòng bàn tay cô ta, trông giống như một khối khí vô định hình không màu, xuyên qua biển máu, bay về phía con gấu bông.

Đạn hơi bắn trúng con gấu bông, ngăn nó tiến về phía trước.

Những dòng máu bị tan ra không có tụ lại ngay lập tức. Viên đạn hơi đó mở ra một con đường, để lại dấu vết trên đường bay.

Máu bị đẩy ra, để lộ ra cơ thể ướt nhèm nhẹp của con gấu bông.

Đúng thật là một con gấu bông, lông rậm rạp, ngoại hình dễ thương, kích thước cũng rất bình thường, chỉ cần dùng một tay thôi là có thể nắm được đầu của nó.

Trông nó không có gì ghê gớm cả, sau khi bị đạn hơi bắn trúng thì đứng yên ở đó, không nhúc nhích gì nữa. Đường may ở miệng khẽ cong lên, nở một nụ cười tươi.

Người phụ nữ vẫn không hề lơ là cảnh giác.

Đạn hơi đã bọc lấy con gấu bông, đường bay đó vẫn còn tồn tại. Đây là nhờ vào năng lực của phụ nữ mà duy trì được như thế.

Cô ta nắm lấy con gấu bông, không dám vứt đi, cũng không dám dùng đạn hơi bắn vỡ nó.

Người phụ nữ quay đầu nhìn xung quanh và hét lên: “Có ai không?”

Không ai trả lời cả.

Người phụ nữ cau mày lại, trong đầu đang nghĩ đến việc cô bé kia đã bị mất kiểm soát, không thể dừng năng lực lại được. Cũng không biết con gấu bông này đến từ đâu nữa. Là đồ chơi của cô bé kia sao?

Trong khoảnh khắc đó cô ta cũng đã nhìn thấy bộ dạng của cô bé mặc áo choàng kia, nhìn thấy một con gấu bông khổng lồ.

Nhưng mà trước đó cô ta không nhìn thấy tôi và bây giờ cũng không.

Tôi đang suy nghĩ là có nên cứu người phụ nữ này không? Thêm một người thì có thêm một người giúp. Nhưng tôi không hề biết gì về cô ta cả. Lúc này ý thức của cô ta đều đang tập trung hết vào chuyện trước mắt này, không có cung cấp thông tin gì cho tôi cả.

Với lại tôi không biết là cô ta đã chết như thế nào.

Con gấu bông cũng đã bị cô ta dùng năng lực bắt lại rồi, cô ta còn gặp phải nguy hiểm gì chứ?

Tôi đang suy nghĩ thì đột nhiên cảm thấy đau dưới chân.

Cúi đầu nhìn xuống, dưới chân tôi không có gì cả.

Người phụ nữ bắt đầu vùng vẫy, cố gắng đạp chân, tay cũng thò xuống dưới nước, bắn đạn hơi về phía chân mình.

Cô ta bị cắn rồi!

Bị cắn…

Tôi rùng hết cả mình, vội lặn xuống biển máu.
Bình Luận (0)
Comment