Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1799

Tôi cầm điện thoại lên mới phát hiện là trong điện thoại có hai cuộc gọi nhỡ, đều là của Ngô Linh gọi đến.

Tôi đang định gọi lại thì vừa đúng lúc Ngô Linh lại gọi đến.

Ngô Linh nghe thấy giọng của tôi, câu đầu tiên cô ấy nói chính là “Cậu ra ngoài rồi”.

Tôi trả lời một tiếng “ừ”: “Cái1đó, trong cái không gian đó… Đó là ảo giác sao?”

“Đúng vậy. Chắc hẳn là do một người sở hữu năng lực có thể điều khiển tinh thần, ý thức của người khác, đã dùng cuộn giấy kia đưa ý thức của chúng ta đến một cái không gian ảo do cô bé tạo ra. Khác với dị không gian, cái8không gian này chỉ là ảo giác. Thứ bị đưa đến đó chỉ là ý thức của chúng ta mà thôi.”

“Ừ…”

“Cô bé sở hữu năng lực kia còn ít tuổi, sức mạnh cũng rất bình thường, còn chưa được rèn luyện nhiều. Đừng lo lắng, cô bé không nhìn thấy được ý thức tiềm ẩn và cũng không thể đọc được2suy nghĩ của chúng ta.” Ngô Linh nói những lời này để làm tôi yên tâm.

Tôi khẽ thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại nghĩ ngay đến chuyện con gấu bông.

Ngô Linh thoát ra khỏi cái không gian ảo đó trước tôi, cũng bắt tay vào xử lí chuyện con gấu bông trước rồi. Nhưng mà bên phía Thanh Diệp không4hề có tiến triển gì cả.

Hiệp hội thầy trừ ma ở nước ngoài không nằm trong phạm vi giám sát của họ, những tài liệu tình báo có hạn đều đến từ việc trước đây họ từng tiếp xúc với giới quái dị trong nước. Cũng giống như những chuyện mà ông già kia biết vậy, đó chỉ là nói theo kinh nghiệm mà thôi, không thể nào nắm được hết tất cả các phương diện tình báo của bọn họ được. Biết được rằng bọn họ từng ra tay xử lí những con gấu bông đã là cực hạn rồi. Ai đã ra tay phong ấn gấu bông, phong ấn gấu bông như thế nào, trước đó nhóm Ngô Linh bọn họ chưa điều tra ra được, bây giờ cũng không thể tra ra được.

“Chúng tôi đã biết được chỗ ở hiện tại của Karan và cô bé kia. Hai người họ và những thầy trừ ma khác ở vài khách sạn khác nhau. Nhưng chúng tôi không tiện tìm đến đó.” Ngô Linh nói: “Còn về Lữ Xảo Lam thì địa chỉ, số điện thoại của cô ta, chúng tôi có hết rồi. Nhưng mà chúng tôi vừa mới tra ra được là cô ta đã mua vé máy bay, hai hôm trước đi công tác ở thủ đô. Đã gọi điện cho cô ta rồi, nhưng điện thoại tắt máy.”

Tôi kể cho Ngô Linh nghe về những chuyện mình đã nhìn thấy.

Ngô Linh rất ngạc nhiên: “Sau khi cậu bị nhốt ở trong đó đã nhìn thấy chuyện này à? Cậu có thể nhìn thấy được ngoại hình của mỗi người sao?”

“Đúng vậy.” Bản thân tôi cũng cảm thấy khá ngạc nhiên.

“Vậy à… Có thể là do năng lực của cậu. Trong cái không gian chỉ có ý thức tồn tại, cậu nhạy bén hơn những người khác.” Ngô Linh lên tiếng khen tôi: “Còn về thứ mà cậu nhìn thấy sau đó… Sau khi con gấu bông đập vỡ tường rào, tôi liền quay trở về thực tại rồi. Trong số những người mà cậu kể, tôi có quen biết với người đàn ông già và bà nội trợ kia, còn người thanh niên đó, tôi có nghe kể qua một số chuyện của cậu ta… Những người khác thì tôi không rõ nữa. Chúng tôi sẽ bắt tay vào điều tra theo hướng này. Có thể còn có người đang bị nhốt trong không gian ảo đó, chưa thể thoát ra được.”

“Tôi bị con gấu bông đẩy ra đấy.” Tôi nhấn mạnh.

“Cậu cảm thấy là bọn chúng còn nhớ đến cậu, còn có tình cảm sao?”

“À…”

Tôi cảm thấy là như thế đấy.

Nhưng nghe Ngô Linh hỏi như thế xong, tôi lại không dám chắc chắn.

“Đợi khi điều tra được danh tính của người phụ nữ ăn mặc như học sinh kia rồi mới tính tiếp đi. Rốt cuộc tại sao cô ta lại bị gấu bông để ý đến, bị giết chết, vẫn cần điều tra thêm.” Ngô Linh lên tiếng.

Cuộc gọi đã kết thúc tại đây.

Tôi nhìn lên đồng hồ, còn lâu lắm trời mới sáng.

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn như thế thì đã có một người chết rồi.

Tôi cảm thấy lòng nặng trĩu.

Không biết là do tôi đã đi sâu vào các hiện tượng quái dị này nên mới phát hiện chết là một chuyện dễ dàng như thế hay là do sự thay đổi của thế giới khiến cho việc chết trở nên dễ dàng.

Tôi khẽ đưa tay vuốt trán.

Mấy hôm gần đây tôi đã nhìn thấy quá nhiều cái chết rồi.

Từng giây từng phút đều có người chết…

Trong tình trạng bình thường, trên cái thế giới này, từng giây từng phút cũng đều có người chết. Nhưng số vụ chết chóc mà một người gặp phải trong suốt cả đời người không thể nào nhiều như thế được.

Tôi phát hiện là mình vẫn còn áp lực khi gặp phải chuyện này, vẫn chưa đến mức quen và trở nên vô cảm trước những cái chết xảy ra thường xuyên này.

Chỉ là tôi đã không còn buồn bã, không còn sợ hãi nữa thôi. Nhưng khi tôi nhìn thấy những chuyện này, chắc chắn không dễ chịu chút nào.

Nhắm mắt lại, dường như tôi lại nhìn thấy được một mảng đỏ tươi kia.

Màu của máu… Mùi của máu…

Tại sao lại là máu chứ?

Những con gấu bông đó đâu có máu đâu.

Lần trước bọn chúng bị biến dạng, cũng chỉ là có bộ phận cơ thể người mọc ra từ trên người mà thôi.

Bọn chúng muốn biến thành người sao? Muốn có xương có thịt…

“Bony, nếu cậu là vật sống thì tốt biết mấy.”

Có tiếng nói của con nít vang lên bên tai tôi.

Tôi vội mở mắt ra, rồi giật hết cả mình.

Trước mặt tôi có một con rối gỗ được chế tác một cách sơ sài, trông giống như là được ghép lại từ vài khúc gỗ. Trên cái đầu tròn vẽ mắt mũi méo xệch, mắt bên to bên nhỏ, miệng thì há to. Trên đầu còn có một vệt màu vàng, là mái tóc được vẽ bằng màu sáp.

Bony?

Cơ thể tôi bay lên cao, nhìn thấy một cô bé khoảng ba bốn tuổi. Cô bé đang mặc áo cho con rối gỗ đó một cách vụng về. Bộ quần áo được may từ hai mảnh vải một cách sơ sài.

Cô bé khẽ dùng sức thì đã bẻ gãy chân của con rối gỗ rồi.

Cô bé mím chặt môi và bắt đầu bật khóc oa oa.

Tiếng khóc vang vọng trong phòng.

Chỉ có một mình cô bé ở trong căn phòng nhỏ bé này. Một chiếc giường nhỏ, một cái bàn nhỏ, còn có những cây bút chì, màu sáp, giấy vẽ vương vãi khắp nơi.

Tôi dường như đã quay về cái không gian game trong “Tìm Linh”, quay về cái căn phòng kín dưới hầm.

Nhưng giữa hai nơi này vẫn có sự khác biệt rất lớn.

Tiếng khóc nức nở của cô bé dần biến thành tiếng thút thít khe khẽ. Cô bé dùng bàn tay mập ú lau nước mắt, ôm con rối gỗ và đi ra ngoài.

Vừa ra khỏi phòng liền nghe thấy tiếng nhạc xập xình.

Có vài người thanh niên đang mở tiệc trong phòng khách, đang uống rượu, đang hút thuốc, hình như còn có người đang hút ma tuý.

Cô bé đứng trước cửa phòng khách, không bước vào.

Có người bật cười thành tiếng, gọi những người khác nhìn sang phía này.

Trong những người thanh niên, có một cô gái nhuộm tóc màu tím bước đến đây: “Cục cưng à, sao thế? Chẳng phải cháu đã đi ngủ rồi sao?”

Lúc này tôi mới để ý là mình đang ở nước ngoài.

Vẻ ngoài của cô bé khiến tôi liên tưởng đến cái người sở hữu năng lực mà tôi chỉ từng nhìn thấy có một lần kia.

“Bony bị hỏng rồi.” Cô bé giơ con rối gỗ trên tay lên.

“Ngày mai đưa cháu đi mua một con mới.” Cô gái tóc tím nói: “Được rồi, đi ngủ đi. Không ngủ thì cháu sẽ bị nhức đầu đấy.”

Cô bé cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm xuống khuôn mặt xấu xí của con rối gỗ.

Cô gái tóc tím đã đi vào trong phòng khách, tiếp tục nhún nhảy theo nhạc.

Có người kêu lên: “Emily! Bảo nó dẫn chúng tôi đi high chút coi!”

“Không được! Hôm nay nó đã phục vụ đám người Const rồi!” Cô gái tóc tím kêu lên.

Cậu thanh niên đó mặc kệ, đi thẳng về phía cô bé: “Này! Cô bé, dẫn anh đi xem mỹ nữ đi! Mỹ nữ như Julie ấy! Em có biết Julie không? Chính là siêu sao này đây!” Cậu thanh niên vừa nói vừa móc điện thoại ra định cho cô bé xem hình.

Cô gái tóc tím chạy đến, đá cậu ta ra xa: “Anh đừng có làm bậy! Cục cưng của tôi phải nghỉ ngơi! Ngày mai nó còn phải tiếp đãi một ông chủ lớn nữa!”

“Hả? Chỉ là làm tôi vui vẻ chút thôi thì có gì đâu chứ?”

Hai người bắt đầu lớn tiếng cãi vã.

Cô bé cúi đầu nhìn con rối gỗ, sau đó quay người đi vào trong phòng.

Cô bé ôm chặt con rối gỗ, cảm thấy có hơi buồn bã.

Cô bé không cần đồ chơi mới, chỉ muốn sửa Bony lại thôi. Đây là con rối gỗ do cha cô bé chỉ cô bé làm. Cô bé đã không còn nhớ được mặt mũi cha mình ra sao, cũng không biết mẹ mình là ai.

Cô Emily nói là mẹ cô bé không thể chấp nhận được siêu năng lực của cô bé, xem cô bé như quái vật, vứt bỏ cô bé. Còn cha cô bé thì đã bị tên cướp đột nhập vào nhà cướp của giết chết rồi. Đến bây giờ vẫn chưa bắt được tên tội phạm kia.

Cô bé còn nhớ được mặt mũi của tên tội phạm đó.

Cái bóng đen kinh khủng kia…

Đó không phải là người.

Là một con quái vật…

Cảnh sát và cô Emily đều nói là cô bé bị doạ đến lú lẫn rồi.

Cô bé biết được là mình không có bị lú lẫn.

Đó thật sự là một con quái vật…

Cô bé ôm chặt lấy con rối gỗ trong tay.
Bình Luận (0)
Comment